Đặc Công Hoàng Phi

Đặc Công Hoàng Phi - Chương 117: Phiêu Miểu bảo tàng




Lạc Vũ có điểm không đồng ý, dù sao ba người này cũng đều là người thân cận bên cạnh Vân Thí Thiên, nếu đem họ trục xuất đến hắc ngục.



Người khác sẽ nói rằng nàng tâm địa hẹp hòi, không dung được người dưới.



Vọng Thiên Nhai lớn như vậy, nếu thiếu họ sẽ dẫn đến rối loạn.



Dù sao họ đều là những cánh tay đắc lực bên cạnh Vân Thí Thiên, quân sự, tình báo và tài chính đều do ba người này chưởng quản.



Vân Thí Thiên nghe Lạc Vũ phản đối, ánh mắt lãnh khốc thật sâu nhìn Lạc Vũ, cũng không nói gì.



Lạc Vũ quay đầu nhìn Vân Thí Thiên, nhìn vào con ngươi đen nhánh không một chút gợn sóng.



Bỗng nhiên hiểu rõ tất cả.



Vân Thí Thiên không để ý đến chính mình mang tiếng là tàn bạo và lãnh khốc, sẵn sàng trục xuất ba cánh tay đắc lực của mình, chính là suy nghĩ quan tâm tới nàng.



Vân Thí Thiên trục xuất bọn họ đến hắc ngục, mà nếu nàng mở miệng xin miễn tội, sau này trong lòng ba người bọn họ sẽ có cách nhìn khác về nàng.



Đó là chính là ân cứu mạng.



Thí Thiên chính là đưa tâm phúc thân cận nhất của mình đến bênh cạnh nàng.



Sau khi đã rõ ràng, Lạc Vũ nhíu mi con người trở nên thâm trầm, trong mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo cùng yêu say đắm.



Lập tức, cũng không hỏi ý Vân Thí Thiên, khẽ cười nói: “Nếu giao cho ta xử phạt, vậy hay là làm cho ta hết giận đi.



Ba người các ngươi đừng đi quấy rầy Lạc Lê, hãy đi Hỏa Ma làm thủ hạ cho Vương Hầu, bán mạng cho ta đi.



Lúc nào ta hết giận rồi, các ngươi lại trở về.”



Lời này vừa nói ra, Yến Phi, Yến Trần, Yến Lâm ba người nhất thời mừng rỡ: “Rõ, đa tạ Vương phi nghiêm phạt.”



Đi hắc ngục, tất sẽ chỉ có đường chết.



Mà nếu đi Hỏa Ma liều hết mạng bọn họ giúp Lạc Vũ chấn định giang sơn, so với bị đi Hắc Ngục thì hình phạt quả thật rất nhẹ, rất nhẹ rồi.



“Ngươi không cần xem mặt mũi của ta.” Vân Thí Thiên ôm Lạc Vũ.



Lạc Vũ tựa vào lòng Vân Thí Thiên, cười cười nói:”Không phải, ta mới thành lập Trung Võ Môn ở Hỏa Ma, căn cơ còn yếu nên cần người quản lý cùng giúp sức.



Bọn họ tố chất rất tốt, lại là chưởng quản có năng lực, nếu giết đi thật là tổn thất nhân tài, cũng miễn cho người khác nói ta lòng dạ hẹp hòi, không biết tha thứ, tha được thì tha thôi, nhất cử lưỡng tiện.”



Lời vừa nói xong, Yến Phi, Yến Trần, Yến Lâm, trong nháy mắt có cảm giác rét lạnh toàn thân.



Âm hiểm, tuyệt đối âm hiểm.



Mà Vân Thí Thiên cũng gật đầu đồng ý, tốt lắm.



Băng vụ (khói lạnh của băng) bốc lên, Yến Phi, Yến Lâm, Yến Trần, tam đại đô đốc của Vọng Thiên Nhai… cứ như vậy đã bị điều đi Hỏa Ma.



Cứ như vậy bị điều đến Hỏa Ma làm lính hầu cho Lạc Vũ.



Hoàng Vũ đem một lòng đầy lo lắng chạy từ Hỏa Ma đến, thấy Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ trở nên cường đại, nhìn thấy bọn họ lại hòa hợp ở cùng một chỗ.



Vì thế yên tâm mang theo ba người Yến Lâm, Yến Trần, Yến Phi cùng nhau trở về Hỏa Ma.



Cũng đồng thời mang theo dặn dò của Lạc Vũ.



Không thấy Đông Thiên vương làm cho Lạc Vũ lo lắng, dù sao Đông Thiên Vương vốn là cùng theo nàng đi mà giờ lại không thấy.



Mà Vọng Thiên Nhai tổ chức thiên hạ đại hội lớn như vậy, dù Đông Thiên Vương ở đâu,o ắt hẳn cũng phải nghe tin tức mà tìm đến rồi mới đúng.



Cư nhiên cho đến bây giờ cũng không thấy bóng dáng và tin tức.



Làm bằng hữu, thật sự là làm cho Lạc Vũ lo lắng.



Hy vọng sẽ sớm tìm được hắn, cũng mong hắn sẽ bình an..



Gió qua ngọn cây, bầu trời đầu xuân xanh thẳm, cao vời vợi.



Gió mát thổi qua, thanh lương ôn hòa.



Trên Vọng Thiên Nhai, khí thế ngất trời.



Trận chiến tại thiên hạ đại hội đã truyền đi rất xa, Phật Tiên Nhất Thủy khẳng định vị trí bá chủ mà Vọng Thiên Nhai lại làm cho người ta càng thêm kính nể.



Các thế lực khắp nơi đều hội tụ về đây, đều một lòng hàng phục Vọng Thiên Nhai cùng cống nạp hằng năm, mọi người từ bốn phương tám hướng đều hướng Vọng Thiên Nhai mà đến.



Giờ đây Vọng Thiên Nhai chính là bá chủ duy nhất tại Phật Tiên Nhất Thủy.



Mà tin tức Đế Phạm Thiên chết đã truyền đến Phạm Thiên Các.



Đã làm cho các thế lực của Phạm Thiên Các tứ phân ngũ liệt, hoàn toàn hỗn loạn, giờ cũng chẳng còn có thể uy hiếp đến vị trí bá chủ của Vọng Thiên Nhai nữa.



Này thật sự là ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây.



Trong Băng Cung.



“Đây là chén thuốc cuối cùng rồi, tỷ tỷ uống xong chắc sẽ tỉnh lại sớm thôi.”



Lạc Vũ bưng nước thuốc, Vân Thí Thiên nâng Vân Khung dậy, Lạc Vũ từng chút từng chút một uy nàng uống thuốc.



Ngoại thương của Vân Khung vốn không nặng, sớm đã chữa tốt.



Độc chỉ cần dùng nước tắm của Tiểu Hồng là có thể giải.



Mà đối nói đến việc giải độc cùng dùng nước tắm của Tiểu Hồng làm dược liệu thì không ai hiểu rõ hơn Lạc Vũ, nàng nếu nói đứng thứ hai thì không ai dám nói đứng thứ nhất.



Lấy nước tắm của Tiểu Hồng phối hợp cùng dược liệu tốt để giải độc cùng bồi bổ cơ thể giúp Vân Khung nhanh chóng hồi phục, chuyện này không phải quá phức tạp với Lạc Vũ.



“Cũng có chút tài năng.” Hải Mặc Phong ngồi một bên ôm Tiểu Ngân quan sát, thản nhiên nói.



Cách dùng dược của Lạc Vũ hoàn toàn bất đồng với đan dược ở Vong Xuyên Đại Lục, quỷ dị.



Nhưng quả thật hiệu quả rất tốt, hoàn toàn không ngờ nàng còn có một thân bản sự như vậy.



Rất tốt, tuyệt đối là nhất lưu.



Ha, Lạc Vũ nhà chúng ta là lợi hại nhất.



Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng, lập tức giương nanh múa vuốt đồng thời phản bác.



Hải Mặc Phong nghe vậy cúi đầu ánh mắt tập trung nhìn Tiểu Ngân



Tiểu Ngân lập tức từ trạng thái giương nanh múa vuốt biến thành một con mèo nhỏ, cúi đầu xuống, hết sức biểu hiện là vừa rồi mình không có nói gì cả.



Một bên Tiểu Hồng nhìn thấy một màn này, trên mặt hiện lên vẻ khinh bỉ.



“Khụ khụ… Khụ…”



Ngay lúc Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng nháo loạn thành một đoàn, một tiếng nói mơ màng kèm theo những tiếng ho khan, tiếng nói khàn khàn cơ hồ là không thể nghe rõ.



“A, trưởng công chúa tỉnh dậy, thật sự tỉnh dậy…”



“Thật tốt quá, quả thực thật tốt quá…”



Đi theo phía sau Lạc Vũ là các thánh dược sư và mấy vị đại thần của Vọng Thiên Nhai, thấy một màn này, đè thấp thanh âm kêu lên, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.



Khuôn mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc, đang chậm rãi mang theo một ít huyết khí, hai mắt vẫn nhắm hồi lâu vẫn chưa mở ra.



Lúc này lông mi không ngừng rung động, mi mắt từng chút từng chút một mở ra.



Vân Khung, thật sự tỉnh lại rồi.



Vân Thí Thiên vẫn đỡ ở phía sau thấy vậy, kiềm chế tâm tình kích động, gắt gao ôm đỡ Vân Khung, thanh âm vô cùng trầm thấp mà khàn khàn: “Tỷ…”





Khí lạnh lượn lờ, nhè nhẹ nhưng tuyệt đối lạnh lẽo, cũng không thể che giấu được nội tâm ấm áp, không ngừng kích động.



Không gì có thể so sánh với thời khắc này, càng làm cho mọi người cảm thấy kích động cùng hạnh phúc.



Gió xuân phất qua làm nghiêng nghiêng những cành liễu.



Lá liễu càng thêm xanh mướt, nghên đón mùa xuân xinh đẹp đang đến.



Hết thảy mọi thứ đều tốt đẹp, đều hân hoan vì những chuyện tốt liên tiếp xảy ra.



Trong hậu cung Vọng Thiên Nhai.



“Tỷ, hôm nay không khí còn hơi lạnh, tỷ không nên ngồi ở chỗ này.”



Bưng lên chén dược, Lạc Vũ từ xa xa đi tới, không đồng ý khi thấy Vân Khung đang ngồi trong Liễu tạ.



Toàn thân được bao bọc trong áo choàng hồ cừu đỏ thẫm chỉ hé ra khuôn mặt, nghe vậy quay đầu nhìn Lạc Vũ nói:”Không có việc gì, tỷ không lạnh, chỉ là cảm thấy trong phòng rất buồn bực, nên đi ra ngoài này ngồi một chút.”



Vừa nói vừa hướng Lạc Vũ ngoắc, muốn Lạc Vũ ngồi bên người nàng.



Lạc Vũ thấy vậy bất đắc dĩ lắc đầu, đi ra phía trước, đưa qua chén thuốc.



Vân Khung chỉ một hơi uống cạn, buông bát xuống, đột nhiên nắm lấy tay Lạc Vũ.



“Chờ tỷ thân thể tốt hơn, cho muội đánh một trận.”



Lạc Vũ nghe vậy sửng sốt, không hiểu lời này nói là như thế nào?



“Là tỷ không tin muội, tỷ oan uổng người tốt, nên đánh, đến lúc đó muội đừng lưu tình, tỷ thừa nhận tất cả.”



Vân Khung nắm tay Lạc Vũ, mỉm cười.



Nhưng trong ánh mắt toát ra kiên định tuyệt đối không có gì có thể lay chuyển.



Lạc Vũ nhất thời hiểu được, mỉm cười nói: “Không có việc gì, khi đó tỷ không hiểu muội, nên nếu muội là tỷ muội cũng sẽ nghi ngờ như vậy.”



“Có công nhất định có thưởng, có sai nhất định phạt, Vũ nhi muội nếu ngại tỷ tỷ không nghĩ sẽ đánh tỷ, tỷ sẽ tự mình đi hắc ngục.”



Lạc Vũ không thể nói gì hơn, tính tình Vân Khung thật là…



“Có đảm đương, tốt lắm.” Lạc Vũ còn chưa trả lời, ở phía sau thanh âm Hải Mặc Phong truyền đến.



Cách đó không xa Hải Mặc Phong ôm Tiểu Ngân cùng Vân Thí Thiên sóng vai đi tới.



“Tiểu hài tử xấu xa, tỷ tỷ ngươi có thể đảm đương mọi chuyện từ lúc ngươi còn chưa có sinh ra, cần ngươi khen sao.”



Vân Khung ngẩng đầu, thấy Hải Mặc Phong cùng Vân Thí Thiên đi cùng nhau, tưởng là bạn tốt của Vân Thí Thiên, hoặc là tân trợ thủ đắc lực gì đó, nhất thời cười mắng hướng Hải Mặc Phong nói một câu.



Lạc Vũ khóe miệng khẽ giật giật, ngẩng đầu nhìn Vân Thí Thiên.



Mặt Vân Thí Thiên không có biểu tình, bất quá xem ánh mắt, cũng run rẩy một chút.



Mấy ngày nay Vân Khung cũng ở trong phòng tĩnh dưỡng, chưa từng thấy Hải Mặc Phong, này…



Bọn họ còn không có dám mắng Hải Thần Tông thiếu chủ, mà tỷ tỷ…



“Cái kia, tỷ tỷ, hắn…”



“Ngươi bao nhiêu tuổi?” Lạc Vũ hơi nghiêm mặt nghĩ muốn mở miệng hỏi, lời vừa định nói ra, Hải Mặc Phong thản nhiên lên tiếng.



“Ba mươi hai.” Vân khung vốn là người sảng khoái, không một chút nào để ý nói.



“Hai mươi bảy.” Hải Mặc Phong thản nhiên ngồi xuống, nhàn nhạt nói.



Lời vừa nói ra, trong nháy mắt không gian trở nên yên tĩnh.



Hai mươi bảy tuổi thì không phải là tiểu hài tử xấu xa rồi, Lạc Vũ trong nháy mắt không biết nói gì, đưa tay lên vuốt vuốt mi tâm.



Vân Thí Thiên yên lặng không nói gì ngồi xuống, Hải Mặc Phong so với hắn còn lớn hơn thế mà đôi khi còn tính toán chi li như thế.



“Vẫn còn là tiểu hài tử…”



“Quân vương.”



Ngay lúc Vân Khung sửng sốt sau sau đó cười cười, lời còn chưa nói ra, xa xa Phong Vô Tâm cấp bách chạy tới.



Vân Thí Thiên thấy Phong Vô Tâm nét mặt mang thần sắc nghiêm túc, không khỏi có chút nhíu mi.



“Quân vương.” Bước nhanh tới hành lễ với Vân Thí Thiên cùng đám người trước mặt, Phong Vô Tâm nhìn đến vài người, cũng không che dấu ý đồ của mình nói.



“Đáy vực không thấy thi thể của Đế Phạm Thiên.”



“Sao?” Vân Thí Thiên trong nháy mắt chau mày, đây là ý gì?



“Chúng ta ném thi thể của hắn xuống đáy vực, nhưng lại tìm cả trong lẫn ngoài đều không thấy, sáng nay ta tự mình đi tìm cũng không có kết quả.” Phong Vô Tâm sắc mặt rất trầm.



Xuân phong thổi qua, nơi đây trong nháy mắt không khí trở nên im lặng.



“Ta xác nhận hắn đã chết.” Ngay lúc này, Lạc Vũ đánh vỡ yên lặng, cau mày trầm giọng nói.



Nàng xác định Đế Phạm thiên tuyệt đối đã chết.



Cái loại gân mạch đứt từng khúc, nội tạng trực tiếp bị phá hủy, chết kiểu này tuyệt đối không thể sống lại, càng không có khả năng là hắn giả chết.



Điểm này, nàng hoàn toàn có thể khẳng định.



Vân Thí Thiên nghe vậy mặt không chút thay đổi gật đầu, cho dù Đế Phạm Thiên không chết, chỉ cần một cước của mình cũng sẽ lấy cái mạng của hắn, bất quá như thế nào lại….



Không có khả năng hắn cùng Lạc Vũ lại nhìn không ra việc giả chết này?



Cùng khắc, Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ nhất tề nhìn về phía Hải Mặc Phong.



Hải Mặc Phong giương mắt liếc hai người một cái, chậm rãi nói: “Hắn chính là đã chết rồi.”



Nếu ngay cả hắn cũng có thể giấu diếm được việc giả chết, trên thế giới này còn cái gì mà không có.



“Vậy thi thể thì giải thích như thế nào? Ta dám cam đoan thời gian này tuyệt đối không có ai đi qua nơi đó hoặc là đến gần nơi đó.” Phong Vô Tâm chau mày.



Ngày đó hắn phái người đi tìm thi thể của Đế Phạm Thiên, tuyệt đối không thể có người nào có thể mang xác hắn đi.



Chẳng lẽ hắn đã chết còn có thể bay đi được?



Này cũng quá ly kỳ rồi.



Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, liếc nhau, mấy ngày nay bọn họ không cảm giác được có bất cứ khí tức cường đại nào tới gần



Mà Hải Mặc Phong nhưng lại chậm rãi vuốt mi tâm, ánh mắt ba động lâm vào thật sâu trầm tư.



Nửa ngày đột nhiên nói: “Lúc nào thì đi tìm Phêu Miểu bảo tàng?”



Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên đang trầm tư suy nghĩ, rồi đột nhiên nghe Hải Mặc Phong hỏi, hai người nhất tề nghiêng đầu nhìn Hãi Mặc Phong: “Ngươi tính thế nào?”



Bọn họ đã sớm thương nghị tốt, chờ Vân Khung thương thế tốt hơn, bọn họ sẽ lên đường đi tìm và mở ra cái gọi là Phiêu Miểu bảo tàng.



Một vốn là đáp ứng lời ký thác của tộc nhân cuối cùng của Phiêu Miểu bộ tộc.



Hai là, diệt người của Già Diệp Tháp, không cho phép bọn họ đến trả thù, cùng với việc chờ bọn hắn báo thù, không bằng bọn họ đi trước một bước học Phiêu Miểu thần thông, tiên phát chế nhân.



Đối với bị động chịu đồn, bọn họ thực sự không có hứng thú.



Chủ động ứng chiến, đem hết thảy nguy hiểm có thể ảnh hưởng đến bọn họ, tiêu diệt hết ngay từ khi nó còn chưa thành hình, mới là điều mà bọn họ muốn làm.



Hải Mặc Phong đảo mắt nhìn hai người, thản nhiên mở miệng: “Đi sớm thì tốt, nơi này cũng không có gì hấp dẫn ta.”




Nghe Hải Mặc Phong nói như thế, Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ nhìn nhau liếc mắt một cái.



Này tuyệt đối không phải Hải Mặc Phong nói chơi, lời này nhất định sau lưng tuyệt đối có chuyện.



Ánh mắt cùng trao đổi, Vân Thí Thiên thấy Hải Mặc Phong sẽ không mở miệng giải thích, lập tức trầm giọng nói: “Đã như vậy, thì ngày mai xuất phát.”



Lạc Vũ nghe vậy gật đầu đồng ý.



Thay vì bị động chờ đợi, bọn họ chủ động xuất phát tìm biện pháp đối phó.



Đã qua tháng ba, đã hoàn toàn không còn cái giá lạnh của mùa đông, trời đất là một ảnh xuân sắc nở rộ, cực kì xinh đẹp.



Ngay lúc này, Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Hải Mặc Phong mấy người, lại một lần nữa rời Vọng Thiên Nhai, bắt đầu hướng Phiêu Miểu bộ tộc tìm kiếm mật đạo cùng Phiêu Miểu thần thông.



Phía cuối chân trời, giáp với biển lớn.



Đây là nơi ở của Phiêu Miễu bộ tộc.



Hải Mặc Phong chỉ biết như vậy, dù sao thì khi hắn sinh ra, Phiêu Miểu bộ tộc đã sớm xuống dốc và biến mất rồi.



Cho nên, hắn chỉ biết một chút từ trong truyền thuyết về nơi ở của Phiêu Miểu bộ tộc.



Tìm tìm kiếm kiếm, tìm kiếm khắp nơi.



Tiến đến vùng đất của ước mơ, bay qua đại lục mênh mang, đi qua sa mạc khô cằn, vượt qua biển rộng êm ả, dừng tại chân trời nơi mặt trời trải những tia sáng đầu tiên xuống mặt đất.



Mùa xuân bao phủ khắp nơi.



Mùa đông sớm đã qua, không còn là gió xuân đầu mùa lãnh đạm mà đã trở thành cơn gió mùa xuân thật sự mang theo sự ấm áp lan tỏa bốn phương.



Trong màn đêm, một vầng trăng treo ở trên trời.



Ánh trăng từ trên cao chiếu xuống, nhè nhẹ ngân quang bao phủ khắp mặt đất.



Làm cho cảnh vật càng thêm thần bí mà xinh đẹp



Giữa núi rừng xanh biếc, có vài thân ảnh xung quanh đống lửa bập bùng cháy.



Phía cuối chân trời, giáp với biển lớm, cái này kể ra cũng thật là không quá rõ ràng đi, biết đi địa phương nào mà tìm?



Lạc Vũ ngồi ở trước đống lửa, một bên cau mày, một bên đang không nghỉ tay nướng thịt cho Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng.



Trái đất là hình cầu, cho dù Vong Xuyên Đại Lục không phải là trái đất, nó chung quy không có khả năng là hình vuông đi.



Như vậy làm sao có thể tìm được điểm cuối cùng, thực sự là vô pháp nha.



Hải Mặc Phong ngồi ở bên kia của Vân Thí Thiên, nghe vậy một bên chậm rãi ăn thịt nướng một bên thản nhiên nói:: “Cái này thì phải hỏi các ngươi.”



“Vì sao?” Lạc Vũ ngẩng đầu hỏi.



Hải Mặc Phong nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lạc Vũ.



“Các ngươi vốn là người do Phiêu Miểu bộ tộc phó thác, cư nhiên ngay cả nơi ở của Phiêu Miểu bộ tộc cũng không biết, điểm này còn cần hỏi ta tại sao.”



Hải Mặc Phong nhìn Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên bằng ánh mắt như đang nhìn hai kẻ ngu ngốc.



Hắn còn chưa nói hai người bọn họ rất ngu ngốc, vậy mà hắn lại mang theo bọn họ đi tìm, đến vậy mà còn dám nói hắn không biết rõ ràng, đúng là quá vô sỉ.



Nghe vậy, Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên nhìn nhau liếc mắt một cái.



Lúc đó tình huống như vậy, ai mà kịp hỏi? Ai mà biết cái gì mà hỏi hả?



“Cái kia, ta ăn no rồi, ta đi rửa mặt một chút.” Dưới tấm mắt áp lực của Hải Mặc Phong, Lạc Vũ cười hắc hắc, ôm Tiểu Hồng cứ thế mà chuồn mất.



Đem cường đại áp lực để cho Vân Thí Thiên chịu đi.



Vân Thí Thiên nhìn Lạc Vũ nhanh chóng chuồn mất, bất động thanh sắc tiếp tục ăn, đem áp lực của Hải Mặc Phong, hoàn toàn không nhìn.



Gió đêm thanh lương, nhè nhẹ tươi mát.



“Tiểu Hồng, giúp ta canh gác.”



Xuyên qua núi rừng xanh biếc có một dòng suối nhỏ chảy qua, nước suối trong suốt, tỏa ra ánh sáng màu bạc nhè nhẹ dưới ánh trăng.



Cởi đồ trên người, Lạc Vũ ngâm mình trong dòng suối nhỏ.



Thật nhiều ngày cũng không có tắm rửa rồi, cứ chạy đông chạy tây lẩn trốn cùng nhiều việc đã xảy ra làm cho trên người nàng sớm bẩn quá rồi, không thể chịu được nữa rồi.



Mặt nước xao động, tầng tầng lớp lớp tản ra xung quanh.



Lạc Vũ ngâm mình trong nước, dưới ánh trăng giống như tinh linh, xinh đẹp thần bí mà gợi cảm.



Tiểu Hồng vốn đang ở bên bờ sông, thấy vậy nhoài người bay vọt tới bên cạnh Lạc Vũ.



Thân thể nhỏ nhắn hiếu động bơi vòng quanh cùng Lạc Vũ, hưng phấn mà nghịch nước.



“Ngươi cái tiểu tử này.” Lạc Vũ thấy vậy cười mắng Tiểu Hồng một câu, cũng khiến cho Tiểu Hồng bớt nháo đằng.



Một người một thú, tại dưới ánh trăng tạo nên một cảnh đẹp tuyệt mỹ..




Không mang theo ta, Lạc Vũ ngươi bất công, bất công a.



Đang lúc Lạc Vũ cùng Tiểu Hồng đang vui đàu bên dòng suối,



Bị ném đi Tiểu Ngân đấu đá lung tung mà đến, thật xa mà bắt đầu oán giận.



Trước kia Lạc Vũ mặc kệ đi nơi nào cũng mang theo nó, hôm nay cư nhiên không mang theo nó.



Ô ô, Lạc Vũ không thích nó rồi.



Tiểu Ngân cực kỳ nghẹn khuất, thu nhỏ lại thân thể nhảy lên không, hướng Lạc Vũ đang ở dòng suối nhỏ mà phi tới.



Lạc Vũ thấy vật duỗi một tay, còn chưa có ôm lấy Tiểu Ngân.



Đang ở dưới sông Tiểu Hồng, ngân hồng phát ra mũi nhọn chợt lóe, bịch một tiếng nhân tiện đem Tiểu Ngân cấp tốc bức về tới trên bờ.



Không biết xấu hổ, ngươi là đực, chúng ta là cái, trộm xem chúng ta tắm rửa, không biết xấu hổ.



Tiểu Hồng bơi trên mặt nước, hướng Tiểu Ngân nhe răng trợn mắt.



Một bên Lạc Vũ nhất thời không nói gì.



Nữ nhân, đây là lần đầu tiên có người quang minh chính đại dám nói lời này trước mặt nàng, mà nàng lại không hề tức giận.



Mà Tiểu Ngân bị buộc quay về trên bờ, bĩu môi oán giận.



Có cái gì không thể nhìn, ngươi tắm hay không tắm thì cũng đều là cái dạng này.



Về phần Lạc Vũ nhà ta, ta đã xem qua rất nhiều lần rồi.



Lạc Vũ trước kia chưa bao giờ tránh nó, hừ.



Lạc Vũ xoa mi tâm, cái này… Chậm rãi xoay người quay lưng về phía Tiểu Ngân.



Cái kia, Tiểu Ngân lúc trước chỉ lớn hơn lòng bàn tay, nàng coi nó như búp bê ma thú vậy, có gì mà tránh a.



Bất quá… Bây giờ… Có vẻ…



Chính là không biết xấu hổ, không cho phép lại đây, nếu không ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất.



Tiểu Hồng giận dữ, đem nước bắn tung tóe văng khắp nơi.



Dám nói mình tắm hay không tắm cũng như nhau, hừ, hừ, hừ.




Để rồi xem, để rồi xem…



Trong lúc nhất thời, thiên lôi cùng địa hỏa, Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng ngươi đi ta tới, kịch liệt khai chiến.



Lạc Vũ coi một màn trước mặt hoàn toàn như không thấy, không muốn nhìn hai cái tiểu gia hỏa đang nháo loạn thành một đoàn, tự cố mục đích bản thân- tắm.



Ngân bạch trăng chiếu trên tấm lưng dính đầy nước của Lạc Vũ, sáng rực kì lạ.



Di, sau lưng Lạc Vũ có cái gì.



Đang ở một bên kịch khai chiến Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng, đột nhiên Tiểu Ngân kinh ngạc nói.



“Có cái gì?” Lạc Vũ sờ soạng phía sau lưng, không có gì mà?



Có cái gì đó phát sáng, hình như có chữ viết cùng bản đồ.



Tiểu Ngân nghiêng đầu, tiểu móng vuốt chống giữ cằm, thâm trầm đánh giá.



Tiểu Hồng thấy vậy kinh ngạc quay đầu đi,



Vừa thấy vật lạ xuất hiện trên lưng Lạc Vũ, nhất thời Tiểu Ngân Và Tiểu Hồng liền phóng lại phía sau lưng Lạc Vũ quan sát.



Thật sự, đúng là bản đồ.



Bản đồ? Lạc Vũ sửng sốt, phía sau lưng của nàng như thế nào lại có bản đồ.



Lập tức nhanh lau sạch nước trên lưng, chuẩn bị nhảy lên bờ.



Không có, lại không thấy bản đồ và chữ đâu nữa.



Mà nàng vừa mới động, Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng đồng thời nói.



Lạc Vũ nhất thời dừng bước, này…



Đang ở phía sau lưng Lạc Vũ Tiểu Hồng thấy vậy, một cái tát đánh vào mặt nước, nước văng lên ướt hết người Lạc Vũ.



Có, có, lại có rồi.



Có nước mới hiện? Lạc Vũ nhất thời nhíu nhíu mày.



Ta đi tìm người tóc bạc đến xem, Tiểu Ngân kêu một tiếng phi thân chạy, ký hiệu này có chút cổ quái, nó xem không hiểu.



Phút chốc Vân Thí Thiên theo đuôi Tiểu Ngân đuổi đến.



“Nguyên sắc quang mang*(ánh sáng nguyên sắc)?” Thân hình chợt lóe, Vân Thí Thiên đã đứng ở phía sau Lạc Vũ, nhìn phía sau lưng, Vân Thí Thiên mi sắc có chút khẽ nhíu.



“Nguyên ánh quang mang?” Lạc Vũ nghe nói trong đầu linh quang chợt lóe.



Đúng rồi, từng tại Phật Tiên Nhất Thủy lúc đại náo ẩn tộc vương cung, Tiểu Ngân dùng đến tử tinh thể của Phiêu Miểu bộ tộc.



Nàng từng thử qua một lần ở Vọng Thiên Nhai.



Lần đó, Vân Thí Thiên đã nói phía sau lưng nàng cái gì đó phát sáng, có cái gì hiện ra thì phải..



Chỉ là chợt lóe lên, kết quả cuối cùng cũng không biết là cái gì.



Bởi vậy hạ, nàng căn bản không để ở trong lòng, chẳng lẽ…



Quay đầu lại, Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên nhìn nhau liếc mắt một cái.



Vân Thí Thiên trong mắt hiện lên một cảnh tưởng.



“Phiêu Miểu vân trung lộ*( đường trong mây), đây là bản đồ để tiến vào Phiêu Miểu bảo tàng.” Vân Thí Thiên cẩn thận nương theo ánh sáng trăng nhìn vài lần, ghi nhớ.



Bọn họ còn tưởng rằng nam tử ấy đã chết, chưa kịp nói cho bọn họ làm như thế nào để tiến vào Phiêu Miểu bảo tàng.



Nguyên lai, sớm đã đem bản đồ ký thác trên lưng Lạc Vũ.



“Hắn… Hắn đánh ta một chưởng.” Kinh ngạc trôi qua, Lạc Vũ trong nháy mắt nghĩ đến.



Ngày đó lúc nàng rơi vào cung điện dưới đất, nam tử đó đánh nàng một chưởng, chẳng lẽ khi đó…



Quay đầu lại, cùng Vân Thí Thiên nhìn kỹ.



Người đó sớm có an bài.



Bọn họ nếu công lực không đủ, căn bản là sẽ không lộ ra bản đồ, này…



Nhớ lại lúc đầu, nam tử tang thương từng nói.



Ta Phiêu Miểu bộ tộc, truyền thừa ngàn năm, tới ta chính là người cuối cùng nhất mạch, hôm nay rốt cục đoạn tuyệt.



Ngẫu nhiên gặp được cha ngươi, cha ngươi được tín vật, hôm nay ngươi lại được tín vật, sứ mạng của Phiêu Miểu bộ tộc sẽ do ngươi đảm nhận, mở ra nơi mà tộc đã ẩn náu, đưa “Thiên tinh vụ hoa” đi Lâu Tinh gia tộc, sau đó, nếu các ngươi muốn Phiêu Miểu thần thông, tự có người truyền cho ngươi.



Nguyên lai sứ mạng kéo dài cùng với việc mở ra Phiêu Miểu bảo tàng, bây giờ bọn họ mới hiểu.



Gió đêm lướt qua, nước gợn nhè nhẹ ba động.



“Tiểu Ngân, lại đây.” Xa xa trong không trung vang lên thanh âm Hải Mặc Phong thản nhiên truyền đến.



Tiểu Ngân vạn phần không tình nguyện.



“Lại đây ta sẽ dạy ngươi như thế nào chiếm tiện nghi người vợ ác của ngươi, không giống có người, cư nhiên ngay cả sau lưng người của mình cũng không phát hiện được, thật mất thể diện.”



Thản nhiên thanh âm theo gió mà đến, tà ác.



Tiểu Ngân nhất thời kích động, kêu một tiếng nhân tiện hướng Hải Mặc Phong phóng tới.



Phía sau Tiểu Hồng nhất thời giận dữ, mãnh liệt mà truy đuổi Tiểu Ngân, mới không cần Tiểu Ngân như thế nào học cách chiếm tiện nghi của nó.



Gió qua ngọn cây, dưới ánh trăng nhất thời chỉ còn lại một người thân trần một người thân y phục hoàn chỉnh.



Trước cũng không chú ý điểm ấy, lúc này bị Hải Mặc Phong nói như vậy, Lạc Vũ nhất thời lâm vào tình trạng quẫn bách, động cũng không được, bất động cũng không được.



Vân Thí Thiên ngay lúc lại đang ôm thắt lưng của nàng, này…



Nguyệt quang sáng tỏ, u lượng mê tình.



Phía sau Vân Thí Thiên tiếng hít thở càng ngày càng nặng, bàn tay đang ôm thắt lưng của nàng nóng kinh người.



Lạc Vũ khẽ cắn môi: “Thí Thiên, lúc này…”



“Trở về chúng ta nhanh chóng thành thân.” Một lời vừa nói ra, phía sau Vân Thí Thiên nghiến răng nghiến lợi, người đã chạy đi xa, thanh âm còn truyền lại.



Lạc Vũ nghe vậy, nhất thời cười.



Đêm, tĩnh mịch .



Nơi cuối chân trời, tiếp giáp với biển.



Ngay lúc này mặt trời dâng đang dần mọc lên, liên tục lên cao, tầng tầng biển hóa.



Đi theo bản đồ đến cuối ngày, bao quát phía dưới vạn vật, ngay cả Lạc Vũ, Vân Thí Thiên, Hải Mặc Phong gặp qua nhiều lắm, cũng bị cảnh vật trước mắt làm cho xuất thần.



Trong núi sương mù bao phủ khắp nơi, nhàn nhạt hương thơm của thiên địa thấm vào lòng người, tươi mát.



Hết thảy mờ mờ ảo ảo phảng phất như tiên cảnh.



Mà ngay lúc này, ở phía dưới chân trời, giữa biển cả mênh mông cùng núi đứng điệp trùng.



Một con cự long màu trắng xoay quanh thiên địa, ngẩng đầu như bao quát cả vạn vật.



Nuốt thiên khí, chấn đại địa chi linh, ngạo thị bát phương, hùng cứ thiên hạ. (Nuốt cả khí trời, chấn giữ linh khí của đất, ngạo thị bát phương, oai hùng thiên hạ).