Đặc Công Hoàng Phi

Đặc Công Hoàng Phi - Chương 110: Bị trói lại rồi




Trong cái rét lạnh đến tận cùng của mùa đông đã bắt đầu có mùi của mùa xuân.



Từng đợt gió lạnh vù vù thổi qua, trong cái rét lạnh xâm nhập cốt tủy bắt đầu nổi lên nhè nhẹ ấm áp.



Trời đông giá rét cũng nhanh muốn qua đi, xuân, rất nhanh sẽ đến.



Làm cho Hoàng Vũ cùng Vương Hầu tiếp tục ở lại Hỏa Ma để phát triển thế lực của Trung Võ môn, cùng Đông Thiên hợp tác. Lạc Vũ cùng với Đông Thiên vương, Vô Hoa khởi hành đi về Phi Vũ vương quốc.



Thời tiết ấm áp thay thế cho giá lạnh của mùa đông, trời đất tươi đẹp.



Vốn là Phi Vũ vương quốc cùng Hỏa Ma cách xa nhau, nhưng là cưỡi trên không trung ma thú Loan phượng phi bằng- tiểu đệ của Tiểu Ngân, điểm khoảng cách như vậy tuyệt đối không phải vấn đề.



Gió qua thiên hạ, mà từ Hỏa Ma đến Phi Vũ vương quốc, bất quá là mấy ngày thời gian.



Tại Phi Vũ vương quốc.



Lạc Vũ rời đi Phi Vũ quốc có chừng thời gian một năm, giờ đã trở lại.



Cảnh vật vẫn thế, có chăng là con người cũng không phải trước đây.



Cầm quyền của Phi Vũ quốc vẫn là dòng họ Giá Hiên. Ngày đó, nàng nháo một trận, quốc vương của Phi Vũ quốc sống chết không rõ, mà tam hoàng tử Giá Hiên Mặc Viêm mất tích, lực lượng của hoàng thất tổn hao thảm trọng.



Lực lượng của hoàng thất tổn hao thảm trọng, vì thế phải dựa vào Hiệp hội dược sư, Học viện đế quốc và tam đại quốc công phủ để trụ lại ngai vàng.



Hoàng thất của Phi Vũ quốc sớm đã không còn vinh quang của ngày xưa.



Gió lạnh tịch tịch, ấm áp thay cho lạnh giá.



“Nơi này thật là nhỏ bé, đơn sơ a.”



Kinh đô Phi Vũ quốc, Đông Thiên vương tà khí vạn phần huy ống tay áo, nơi này với hắn mà nói chính là không phồn hoa, không xuất chúng, Phi Vũ quốc so với một thành trấn của Đông Thiên mà nói, vẫn là nhỏ hơn.



Một bên, Vô Hoa nghe thấy, giật nhẹ Đông Thiên vương, nháy mắt.



‘Cẩn thận Lạc Vũ mắng ngươi, đây là quê hương của nàng.’



Đông Thiên vương quay sang nhìn Lạc Vũ vẫn đang không nói gì, sờ sờ cằm: “Bất quá cảm giác không sai, tốt lắm, tốt lắm.”



Vô Hoa nghe, nhất thời chỉ biết cười ra tiếng.



Thiên vương của bọn họ nói lời này quả thật là cứng ngắc a, cứng ngắc a, này là đang lấy lòng Lạc Vũ sao.



Đông Thiên vương nâng mi mắt, tay duỗi ra, nhéo thắt lưng của Vô Hoa một cái.



Vô Hoa đau nhe răng trợn mắt, cũng không dám hé ra kêu tiếng nào.



Một bên, Lạc Vũ nghe được toàn bộ Đông Thiên vương và Vô Hoa nói, không để ý đến động tác của hai người, yên lặng nhìn kinh đô của Phi Vũ quốc.



Năm đó, lúc nàng rời đi cũng là không cảm thấy thế nào.



Mà giờ trở lại, một loại hương vị quê hương từ góc sâu trong tâm toát ra.



Tưởng rằng chính mình sẽ không nghĩ đến, nhưng là nơi này, vốn là nơi mà không đâu có thể thay thế được, quê hương.



Tiểu Ngân nho nhỏ đứng ở trên bờ vai của Lạc Vũ, mà Tiểu Hồng đang được Lạc Vũ ôm trong lòng, trừng mắt nhìn bốn phía, còn Lạc Vũ thì chậm rãi mà bước đi.



Nơi này, phát ra nồng đậm mùi vị xưa cũ.



“Lạc Vũ?”



Ngay lúc ba người đang thong thả bước đi trên đường lớn của kinh đô, một người đi ra từ ngõ nhỏ, đối diện với Lạc Vũ, cực kì kinh ngạc mà lên tiếng.



Lạc Vũ quay đầu, người phía trước da mặt màu đỏ (Sakura: mặt người này chắc giống mặt Trương phi trong tam quốc quá), tóc đã điểm lốm đốm sợi bạc, dung mạo nhìn qua là một nam nhân không quá bốn năm mươi tuổi, chính là, người này đang khiếp sợ cực kì mà nhìn nàng.



Phủ Hạc Vu, đại dược sư của Hiệp hội dược sư.



“Sư phụ.” Lạc Vũ thấy đó là Phủ Hạc Vu, nhất thời mỉm cười.



Người này lúc đầu đối đãi với nàng không sai.



“Thật là ngươi?” Phủ Hạc Vu chấn kinh rồi, vẫn không dám tin mà vuốt hai tròng mắt.



Lạc Vũ thấy vậy bật cười. “Không thể giả được.”



Phủ Hạc Vu vốn là đại dược sư của Hiệp hội dược sư, gặp qua không ít lần, quen mặt.



Sau một khắc khiếp sợ, Phủ Hạc Vu rốt cuộc hồi phục lại được tinh thần.



“Trời ạ, Lạc Vũ, ngươi đã trở về, quả thực là làm cho người ta không thể tin được, mau mau, theo ta đến Hiệp hội dược sư ngồi nói chuyện.” Phủ Hạc Vu nói một hồi, nhất thời mặt tỏa ánh sáng, cực kì vui sướng mà lôi kéo Lạc Vũ.



Hắn cũng không quên, Lạc Vũ ngày đó là như thế nào mà rời đi.



Vân Thí Thiên, đó là Vọng Thiên Nhai quân vương.



Đây tuyệt đối là tôn đại phật.



Mặc kệ Lạc Vũ hôm nay trở về là muốn làm cái gì hay là cũng không muốn làm cái gì, cùng với nàng giao hảo cũng là tuyệt đối không sai.



“Không được, ta trước tiên muốn đi Tử Diễn quốc công phủ.” Lạc Vũ khoát tay, nói.



“Đi Tử Diễn quốc công phủ?”



Phủ Hạc Vu là nghĩ đến trước kia quan hệ của Lạc Vũ với Tử Diễn quốc công phủ vốn là không tốt đẹp, bây giờ quay về lại muốn đi đến đó, xem ra…



Phủ Hạc Vu xem ngoài mặt mà đoán.



Sợ rằng Tử Diễn quốc công phủ lúc này cũng không có gì hay ho rồi.



Lập tức nói: “Ta đi cùng ngươi, một năm thời gian, kinh đô cũng là thay đổi không ít, được rồi, hai vị bằng hữu này của ngươi là…”



“Vị này là Minh Trần Dạ, vị này gọi là Vô Hoa, đều là bằng hữu của ta.”



Phủ Hạc Vu ‘ân’ một tiếng, sau đó hướng Đông Thiên vương cùng Vô Hoa gật đầu.



Sau đó xoay người tiếp tục nói: “Lạc Vũ a, ngươi là làm cho sư phụ rất tưởng niệm a, sư phụ… Minh Trần Dạ?”



Một lời còn chưa nói hết, Phủ Hạc Vu mặt biến sắc, nhất thời nhảy dựng lên.



“Là… Hỏa Ma… Đông Thiên… Vương… Vương…” Đầu lưỡi co thắt, nói thế nào cũng không nói ra được, Phủ Hạc Vu mặt trừu rút gân, giống như nhìn thấy quỷ quái.



Từ sau khi Lạc Vũ đi theo Vân Thí Thiên. Bọn họ mới biết kiến thức của bọn họ về Vong Xuyên đại lục là quá mức hạn hẹp.



Vì thế đã bắt đầu tìm hiểu về Phật Tiên Nhất Thủy, về các thế lực tại Vong Xuyên đại lục.



Mà Minh Trần Dạ, không phải là Đông Thiên vương của Hỏa Ma sao? Hỏa Ma, so với Phật Tiên Nhất Thủy còn lớn hơn, mà đó, chính là một cái địa phương cực kì hỗn loạn.



Đây chính là một cái ác ma? Trong tứ đại thiên vương, hắn chính là ác ma trong ác ma.



Đông Thiên vương nhìn phản ứng của Phủ Hạc Vu, tốt tính cười cười với hắn.



Quên đi, xem hắn là sư phụ của Lạc Vũ, bỏ qua cho hắn.



Hắn giống người ác lắm sao, sao lại có sắc mặt như thế?



Lạc Vũ tâm tình vốn cũng không tệ, thấy vẻ mặt của Phủ Hạc Vu, cười cười nói với hắn: “Đông Thiên vương cũng không ăn thịt người.”



Mà Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng nghe Lạc Vũ nói xong, cũng là ở một bên mà cười, khinh bỉ nhìn Đông Thiên vương.



Đông Thiên vương liếc Lạc Vũ một cái, vừa bực mình lại vừa buồn cười, lười biếng mở miệng: “Nói vậy cũng không phải, còn phải xem tâm tình của ta tốt hay xấu.”



Tâm tình mà không tốt, ha ha, hắn không biết chừng là cũng sẽ ăn thịt người.



“Ác… Ác… Xin mời… Xin mời…” Phủ Hạc Vu bị dọa cho cả kinh, sắc mặt vặn vẹo không dám đối diện với Đông Thiên vương, một bên hướng những người ở trong Hiệp hội dược sư đi theo hắn phất tay một cái.



Lập tức, đám người ở Hiệp hội dược sư chạy đi, chạy đi báo tin.



Gió thổi nhè nhẹ, ngay lập tức, tin tức Phủ Hạc Vu gặp được Lạc Vũ truyền đi khắp nơi.



Quân Lạc Vũ đã trở về.



Kẻ gần như đã tiêu diệt toàn bộ hoàng tộc Phi Vũ quốc đã quay về.



Hơn nữa, bên người nàng còn có cả Thiên vương của Hỏa Ma.



Trời ạ, lần trước là Vọng Thiên Nhai Vọng Thiên quân vương, lần này lại là Thiên vương của Hỏa Ma…



Cả kinh đô Phi Vũ quốc rung động rồi.



Lập tức, binh mã khắp nơi lấy một loại tư thái rõ ràng là sợ chết lại còn anh dũng, hướng phía đám người Lạc Vũ mà đi đến.



Đầu năm nay, người nào cũng có thể đắc tội, ngoại trừ Quân Lạc Vũ này.



Nếu không, lần sau nàng trở về, cũng không biết là sẽ mang theo người nào trở về nữa.



Gió thổi qua trời đất, mang theo cái lạnh lẽo mà lại ấm áp.



Kinh đô Phi Vũ vương quốc ngày hôm đó, dùng một loại nghi thức kính trọng đến nghênh đón quốc vương còn không bằng để nghênh đón Lạc Vũ.



Thái độ như thế, làm cho Đông Thiên vương rất là vừa lòng.



Mà Lạc Vũ ở một bên, chính là cười cười mà lắc đầu, nàng còn không phải là ăn thịt người nha.



Tử Diễn quốc công phủ.




Sớm biết Lạc Vũ sẽ đến đây, đám người trong quốc công phủ sớm đã sợ hãi mà đứng chờ ở cửa, hàng ngũ chỉnh tề, già trẻ đều có mặt đầy đủ.



Cái loại này, chính là giống như đi gặp tộc trưởng vậy.



Viện trưởng của Học viên đế quốc nơm nớp lo sợ chạy vội mà đến, cùng với hai quốc công gia của hai đại quốc công phủ và quốc vương hiện tại của Phi Vũ quốc đều đứng ở bên ngoài chờ.



Quân Trầm, đứng hàng thứ ba trong Tử Diễn quốc công phủ, vốn là tam ca của Quân Vân, tam bá của Lạc Vũ, đón Lạc Vũ cùng Đông Thiên vương vào phủ.



“Chất nữ gần đây có khỏe hay không? Ngũ đệ cùng ngũ đệ muội vẫn khỏe chứ?”



Ngồi ở trên ghế chủ vị, Quân Trầm vốn là uy nghiêm mặt lúc này lại phát ra cẩn cẩn dực dực.



Mà Lạc Vũ ngồi ở ghế thượng khách, ngẩng đầu nhìn đại sảnh trước mặt.



Đại sảnh hùng vĩ, hai ghế chủ vị đặt ở giữa, hai bên sắp xếp tám cái ghế, trong sảnh có sáu cây cột trụ màu đen khắc phi hổ vờn quanh, uy nghiêm.



Thậm chí có thể nói là so với lúc trước nàng rời đi càng thêm uy nghiêm rồi.



Xem ra Tử Diễn quốc công phủ gần đây là tốt lắm.



Nhìn qua Quân Trầm trước mặt nàng cùng Đông Thiên vương biểu hiện cẩn cẩn dực dực, chậm rãi mà nói: “Cha mẹ gần đây vẫn khỏe.”



Quân Trầm nghe thế nhẹ nhàng thở dài một hơi.



Quân Vân mặc dù đối với bọn họ không thích, cũng không muốn Lạc Vũ đến hại bọn họ.



Nếu Quân Vân không có việc gì, vậy lần này Lạc Vũ đến đây hẳn không phải là tìm bọn họ để trút giận.



Nhìn Quân Trầm thở dài một hơi cùng với đám người đang ngồi trong đại sảnh, Lạc Vũ thong thả mở miệng: “Lần này ta đến đây là có việc riêng muốn nói.”



Lời nói vừa ra, lập tức đám người đang ngồi ở dưới, Hiệu trưởng của Học viện đế quốc, Phủ Hạc Vu, quốc vương Phi Vũ quốc, liếc mắt nhìn nhau, nói với đám người Lạc Vũ vài câu, sau đó quay người bước ra khỏi đại sảnh.



Chuyện nhà, Lạc Vũ cùng Quân Trầm muốn nói chuyện riêng.



Nếu ý đồ đến đây của Lạc Vũ là như thế, bọn họ tất nhiên là sẽ tránh lui.



Nhìn đám người hết sức cung kính mà rời đi, chỉ để lại một mình Quân Trầm tại đại sảnh, Đông Thiên vương giơ giơ lên mi, khó được mà khen một tiếng: “Thật đúng là nghe lời.”



“Có lễ phép.” Vô Hoa thấy thế thì khen một tiếng.



So với đám người ở Hỏa Ma bọn họ thì hiểu tiến – lui hơn nhiều.



Đám người Phủ Hạc Vu vừa rút ra khỏi đại sảnh, Quân Trầm lập tức cảm thấy áp lực.



Mặt mày cơ hồ là cười đến cứng ngắc rút gân, làm sao còn thấy ở đâu uy phong ngày trước.



Lạc Vũ thấy vậy thản nhiên nói: “Quân Nhiêu Thiên đâu?”



Không phải nàng cao ngạo, nhưng mà nàng tới, ngay cả quốc vương Phi Vũ quốc cùng ra nghênh đón, mặc dù nàng cảm thấy là không cần phải như thế. Nhưng là, quốc công gia của Tử Diễn quốc công phủ, gia gia của nàng cũng nên có mặt a.



Quân Trầm vừa nghe Lạc Vũ thản nhiên nói, rõ ràng là đang trời đông giá rét tịch mịch lại là một trận đổ mồ hôi đầy lưng: “Cha cùng đại ca không có ở nhà.”



Không có ở nhà? Lạc Vũ nghe vậy nhướn mày.



“Con trai của đại ca, Quân Nhất Phi, thời gian trước đi lịch lãm gặp nạn, nghe nói là được một vị tiểu thư ở Vân Trung quốc cứu. Lần này trở về xin cha cùng đại ca qua đó cầu hôn. Vì thế, vài ngày trước đã mang sính lễ đi cầu hôn, bây giờ sợ là vẫn còn đang trên đường đi. Nhị ca đã đi thị sát rồi, trong phủ chỉ có mình ta.”



Vừa thấy Lạc Vũ cau mày, Quân Trầm lập tức đem tình huống toàn bộ nói ra.



Lạc Vũ nghe vậy, xem tình huống của Tử Diễn quốc công phủ, Quân Trầm quả thật là không có nói sai, lập tức vuốt vuốt mi tâm.



Huyết thống linh tinh, cha nàng không rõ lắm, Quân Trầm này đồng lứa với hắn cũng sẽ không rõ ràng, sợ rằng phải hỏi Quân Nhiêu Thiên mới biết được.



Vậy bây giờ…



“Vân Trung quốc đi là ở nơi nào?” Lạc Vũ vuốt vuốt mi tâm, trầm giọng nói.



Quân Trầm vừa nghe nhất thời khuôn mặt vặn vẹo: “Cái kia… Cái kia… Ta cũng không rõ lắm, ta không nghe qua, là do Nhất Phi dẫn đường…”



Lạc Vũ nghe vậy quay đầu nhìn Đông Thiên vương.



Đông Thiên vương thấy Lạc Vũ quay đầu nhìn về phía mình, giơ giơ lên mi, rất trực tiếp quay đầu nhìn về phía Vô Hoa.



Vân Trung quốc, là cái quốc gia nào, hắn chưa từng nghe qua.



Vô Hoa nhìn ánh mắt hai người tập trung về phía mình, suy nghĩ nửa ngày, nghi hoặc nói: “Hình như là một tiểu quốc, vị trí cụ thể khó mà nói rõ được. Hẳn là ở giữa Hắc Ngân hải vực.”



Một lời vừa ra, Đông Thiên vương nhíu mày: “Hắc Ngân hải vực? Ngươi xác định?”



“Không chắc chắn lắm, bất quá có thể đi tìm.” Vô Hoa năm đó xuất môn cũng đã từng đi qua, đối với nơi này hiểu biết không nhiều nhưng cũng không ít.




“Đây vốn là địa phương tốt.” Đông Thiên vương nghe Vô Hoa nói, trong mắt yêu quang nhảy loạn.



Hắc Ngân hải vực, nếu thật như thế, cái hải vực kia cũng không phải là chỉ có đơn giản như vậy.



Có tiếng là một nơi quỷ dị.



Không giống như Hỏa Ma bọn họ quanh năm hỗn loạn, mà là quỷ dị, không cách nào có thể hình dung được quỷ dị cùng kinh khủng.



Chính là một trong ba vùng cấm của Vong Xuyên đại lục.



“Địa phương tốt? Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi.” Quân Trầm vừa nghe Đông Thiên vương nói Vân Trung quốc là một cái nơi tốt, nhất thời cười lên.



Rồi lại nghĩ đến Đông Thiên vương, một cái thủ lĩnh tàn nhẫn báo đạo.



Lại trầm mặt xuống, không dám cười quá lớn.



Quân Trầm có thể nghe hiểu ý tứ của Đông Thiên vương, Lạc Vũ lại có thể không hiểu.



Lập tức nhíu mày, đứng dậy nói: “Vậy chúng ta đi xem một chút.”



Nàng cần phải tìm Quân Nhiêu Thiên.



Đông Thiên vương nghe vậy nhún vai, đi thì đi, hắn đối với những nơi có tính kích thích thì cực kì có hứng thú.



Lập tức, Lạc Vũ bước đi, ba người hai thú không có ở tại Phi Vũ quốc hàn huyên, trực tiếp rời đi.



Đến là vô ảnh, đi cũng vô tung.



Làm cho các thế lực lớn tại Phi Vũ quốc một mảnh hư kinh.



Một ngày sau, ban đêm, gió lạnh tập tập, lạnh đến thấu xương.



Tử Diễn quốc công phủ, đại sảnh.



“Đã đi rồi?” Quân Trầm cẩn cẩn dực dực hỏi đám binh mã Quân gia.



“Đúng vậy, đều đã đi rồi.”



Không thấy quay trở về, cũng không thấy lạt mềm buộc chặt (chỗ này nghĩa là bày trò hại Quân gia a), nàng đã tiêu sái mà rời đi rồi.



“Vậy là tốt rồi.” Quân Trầm thở dài một hơi.



Lạc Vũ cùng Hỏa Ma Đông Thiên vương thật sự đã rời đi rồi, nơi này của hắn chính là một cái miếu nhỏ mà thôi, dung nạp không nổi hai cái tôn đại phật như vậy.



Hắn cũng không muốn khi cha hắn quay trở về, nhìn thấy Tử Diễn quốc công phủ là một đống đổ nát.



“Vậy các ngươi… hả…” Thở dài một hơi, phất tay áo.



Quân Trầm mới mở miệng phân phó, đột nhiên ngạnh sinh sinh nuốt những âm còn lại.



Quân Trầm hai mắt trợn tròn, sắc mặt hoảng sợ, trừng lớn mắt nhìn về phía sân, vẻ mặt trong nháy mắt hiện lên vặn vẹo cùng khiếp sợ.



Thủ hạ nhân mã các nơi thấy vậy, nhất tề nhìn lại.



Nhất thời, sắc mặt đều hiện lên là vặn vẹo cùng tuyệt đối hoảng sợ.



Chỉ thấy dưới ánh trăng, Vân Thí Thiên một đầu tóc bạc đang đạp không mà đến.



Khí tức lạnh như băng, điên cuồng áp lực, bén nhọn khí thế.



Làm cho đám người ngồi trong đại sảnh không khỏi sợ ngây người, đây là Phật Tiên Nhất Thủy Vọng Thiên Nhai Vọng Thiên quân vương.



Đây chính là đại ma đầu mà ngày đó tiện tay giúp Lạc Vũ uy hiếp cùng phá hủy Phi Vũ vương cung.



Trời ạ, Lạc Vũ cùng ác ma vừa mới đi, như thế nào lại tiếp tục có một ma đầu đến.



Trời ạ, Quân gia trên dưới tất cả đều hoảng sợ rồi.



Đứng giữa không trung, Vân Thí Thiên lạnh lùng nhìn đám người Quân gia đang sợ ngây người ở phía dưới, lạnh như băng trong mắt chợt lóe, mi mắt trầm xuống.



Còn không đợi hắn mở miệng, Quân Trầm đã kịp phục hồi lại tinh thần: “Lạc Vũ đã đi rồi, vừa mới đi, không có ở đây, không có ở đây.”



Vốn chỉ định nhìn qua, thuận tiện hỏi về Quân Nhiêu Thiên cùng với tình hình Phi Vũ, Phong Lâm cùng Hạo Tàng ba nước.



Không nghĩ tới hắn còn chưa có mở miệng, Quân Trầm đột nhiên nói cho hắn một câu như vậy.



Vân Thí Thiên sắc mặt khẽ nhúc nhích, trong mắt quang mang chợt lóe: “Lạc Vũ đến đây?”



Lạc Vũ sao lại đến nơi này?



“Đúng vậy, đúng vậy, hôm qua vừa mới đến, nàng hỏi cha ta đi đâu, nàng tìm cha ta, gia gia của nàng. Cha ta không ở nơi này, Lạc Vũ nghe thấy thế thì lập tức đi rồi.”




Vân Thí Thiên chính là vừa hỏi một câu, mà Quân Trầm chính là hận không thể đem tất cả những gì mình biết ra để nói cho Vân Thí Thiên nghe.



Sát thần này, so với Lạc Vũ lại càng kinh khủng.



Tìm Quân Nhiêu Thiên? Vân Thí Thiên nghe xong, mi sắc có chút ba động.



Lúc này, Lạc Vũ ngàn dặm xa xôi đến đây tìm Quân Nhiêu Thiên để làm gì?



Thương thế của nàng đã tốt chưa?



Chẳng lẽ nàng nghĩ muốn theo hắn? Nàng vì hắn mà cũng tìm kiếm. (ta nghĩ chỗ này chắc là tìm kiếm tàng bảo đồ của Phiêu Miểu bộ tộc)



Tâm tình lạnh như băng đột nhiên chuyển biến tốt lên, tâm nóng lên, Lạc Vũ ở chỗ này.



Lạc Vũ nếu cũng ở chỗ này, vậy hắn nhất định phải tìm được nàng.



“Vũ Nhi đi nơi nào?” Trong lòng là nảy lên nồng đậm tình cảm ấm áp, mà ngoài mặt vẫn là một bộ lạnh như băng.



“Vân Trung quốc, cha ta đi Vân Trung quốc cầu hôn tiểu thư nhà nào đó, Lạc Vũ đi tìm hắn rồi. Nghe nói Vân Trung Quốc kia ở Hắc Ngân hải vực, nhưng cụ thể là đi như thế nào, đường xá là như thế nào, chúng ta cũng không biết, ta…”



Một lời còn chưa nói hết, Quân Trầm trơ mắt nhìn Vân Thí Thiên cứ như vậy mà quay người lại, trong nháy mắt biến mất trước mặt bọn họ, tốc độ như vậy làm cho bọn hắn trố mắt mà nhìn.



Gió đêm lạnh như băng, lạnh thấu da thịt.



Đại sảnh Tử Diễn quốc công phủ, lặng ngắt như tờ.



Nửa ngày, Quân Trầm mới đột nhiên giật mình, giật khóe miệng: “Như thế nào lại không đi cùng nhau… tới…”



Lạc Vũ lúc đầu không phải là đi theo cái đại ma đầu này sao?



Như thế nào bây giờ lại phân thành hai đường mà đến?



Gió lạnh vù vù thổi qua, không ai có thể trả lời, mà cũng không ai dám trả lời.



Đêm, thâm thúy mà đã bắt đầu xuất hiện ấm áp.



Hắc Ngân hải vực, một trong ba vùng cấm của Vong Xuyên đại lục.



Cụ thể lúc ban đầu vì sao lại cấm, không người nào biết, nhiều năm qua đi, nó đã trở thành truyền thuyết, cũng nghiễm nhiên trở thành vùng cấm.



Rất ít có người đi vào nơi đó.



Vì vậy, nơi đó vốn là kinh khủng cùng kinh tủng như thế nào, lại càng là một đồn trăm, trăm đồn nghìn.



Về phần rốt cuộc nó kinh tủng cùng kinh khủng thế nào, lại không ai nói rõ được.



Cứ thế, mọi người truyền tai nhau đời này qua đời khác, Hắc ngân hải vực tại Vong Xuyên đại lục chính là một khu vực vạn phần thần bí.



Giương buồm ra biển.



Nói là ra biển cũng không chính xác, Hắc Ngân hải vực mặc dù được gọi là hải vực nhưng nơi đó, ba mặt là lục địa, chỉ có một mặt là giáp biển.



Xung quanh nó sông nhỏ rất nhiều, từ phương hướng Phi Vũ vương quốc mà đi đến, mặc dù đường sông gấp khúc nhiều nhưng là cũng không ra được biển.



Cưỡi kim loan phượng phi bằng đi đến bến tàu cuối cùng của Hắc Ngân hải vực. Truy cả một đoạn đường dài, xác thực đám người Quân Nhiêu Thiên đã tiến vào Hắc Ngân hải vực.



Lần này, không biết Quân Nhiêu Thiên đi đến lúc nào mới trở về, vì thế chỉ còn một cách là chính bọn họ cũng phải tiến vào Hắc Ngân hải vực.



Hắc Ngân hải vực, không có bất kì ma thú không trung nào có thể tiến vào.



Không biết rốt cuộc nơi này có cái gì kì quái, hoặc là nói nơi này có lực lượng cầm (cầm= giữ) chế nào đó kì lạ. Nhưng trong phạm vi của Hắc Ngân hải vực, không có không trung ma thú nào có thể bay qua được. Nếu là cứ cố tình mà bay qua, chính là sẽ không biến mất một cách mạc danh kì diệu (kì lạ), thì cũng là trực tiếp tử vong, dù sao cũng chính là không còn đường sống trở về.



Bởi vậy, muốn đi vào Hắc ngân hải vực, không trung đi không được, chỉ còn một cách, đó là ngồi thuyền.



Cuối cùng, mọi người đến được bến tàu.



Thành này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.



Dòng người vãng lai lại đây không nhiều cũng không ít, có thể coi như đây là khu vực trung tâm giao dịch của thành trấn này.



Ba người Lạc Vũ đã lên một đoàn thuyền hướng phía Hắc Ngân hải vực mà đi, chờ qua một đêm, hôm sau sẽ chính thức khởi hành.



Trong màn đêm tối đen như mực, đoàn thuyền chậm rãi đi.



Mặc dù không có cảnh vật gì là dữ tợn, nhưng là tùy ý giơ tay ra cũng không nhìn thấy được năm ngón tay mình, xung quanh chỉ có một màu đen khiến cho người ta khó chịu.



“Ta thích, cái này rất hợp với ta.”



Ngồi ở tầng đáy thuyền, xung quanh bàn cơm giống như một cái tửu lâu thu nhỏ, thực náo nhiệt, Đông Thiên vương đầy mặt xuân phong, đối với các vật phẩm xung quanh chính là ra sức khen không ngớt miệng.



Lạc Vũ đưa mắt nhìn xung quanh, xung quanh chính là một đám vật phẩm làm từ xương đầu cá, xương đầu bò cực kì cổ quái, im lặng không nói gì.



Dạng vật phẩm cổ quái như vậy, phỏng chừng cũng chỉ có một mình Đông Thiên vương là thích được.



“Không cần để ý hắn.” Một bên, Vô Hoa kéo Lạc Vũ, trực tiếp không nhìn đến Đông Thiên vương đang hăng hái bừng bừng.



“Ta nói Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng vẫn còn chưa ăn đủ sao? Chúng nó đã ăn mười đĩa rồi.” Nhìn hai tiểu gia hỏa trên bàn đang ăn thịt nướng, Vô Hoa có chút nhướn mi.



Lạc Vũ nghe vậy, nở nụ cười: “Ta chưa từng thấy bọn nó ăn đủ bao giờ.”



Mặc dù nàng cũng hiểu được, hai tên thoạt nhìn nhỏ nhỏ này nguyên bản cũng là không phải nhỏ như thế.



Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng đang điên cuồng ăn thịt nướng nghe vậy, quay sang cấp Vô Hoa một cái ánh mắt khinh bỉ, ‘thiếu kiến thức’.



Vô Hoa nhìn thấy chính mình bị khinh bỉ, không khỏi bật cười.



“Ôi… ta quá xui xẻo a… Ôi…”



Ngay lúc này, bàn bên cạnh, một lão nhân râu tóc bạc trắng đang cực lực than khóc.



Làm cho mọi người nghe thấy, chán chường.



Lạc Vũ nhàm chán, nghe tiếng thì quay đầu nhìn lại.



Chỉ thấy ở bàn bên cạnh có một lão nhân đang ngồi trên ghế cao, nhìn qua vóc dáng không cao, đang nằm bò ở trên bàn. Một bên lão hung hăng vuốt râu mép của chính mình, một bên thì nhìn chằm chằm vào đĩa thịt nướng của Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng.



Ánh mắt đó, còn có nước miếng, chính là viết rõ ràng hai chữ hâm mộ cùng ai oán.



Lạc Vũ thấy vậy, bật cười: “Tiểu Ngân, bưng qua cho lão.”



Kính già yêu trẻ là truyền thống mỹ đức (đạo đức tốt đẹp) của dân tộc Trung .Hoa. Truyền thống này hẳn là cũng nên được phát triển.



Tiểu Ngân nghe Lạc Vũ nói, tay nhỏ vừa nhấc lên, đĩa thịt nướng bay về phía lão nhân, sau đó lại tiếp tục vùi đầu ăn thịt nướng.



Lão niên kia bị dọa kinh một chút, ngẩn đầu lên nhìn.



Nhìn đĩa thịt nướng trước mặt một chút, lại quay đầu ra nhìn Tiểu Ngân.



Lại quay ra nhìn Lạc Vũ tử trên xuống dưới, lão nhân chậm rãi cười, đôi mắt nheo lại thành một đường.



“Đứa trẻ ngoan, hắc hắc.”



Lạc Vũ nghe nói thì cười cười, hướng phía lão nhân kia gật đầu, sau đó tiếp tục quay đầu lại cùng Vô Hoa tán dóc.



Mà ở bàn bên cạnh không ngừng vang lên âm thanh ăn thịt nướng, so với Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng ăn chính là không hề thua kém.



“Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai khởi hành rồi.” Tán dóc một lúc, Lạc Vũ hướng Đông Thiên vương cùng Vô Hoa nói vài câu, đứng dậy.



Vô Hoa gật đầu, giật giật Đông Thiên vương ở bên cạnh vẫn còn đang hứng trí bừng bừng, ba người đứng lên đi về phía phòng mình.



“Lạc Vũ a, chúng ta hay là như lúc trước…”



Trước phòng, Đông Thiên vương vẻ mặt tà mị nâng chân bước đi theo Lạc Vũ.



Ngày xưa, lúc không biết Lạc Vũ vốn là nữ nhi, bọn họ đi đến đâu cũng đều là ăn ngủ cùng nhau, không có phân biệt cái gì nam nữ.



Lạc Vũ bước từng bước vào phòng, Tiểu Ngân ở trên vai chính là vươn tiểu móng vuốt đóng cửa, thả chó.



Lạc Vũ thấy vậy bật cười: “Ngươi giống huynh trưởng của ta như trước thì thật tốt.”



Vừa nói, xoay người lại.



Đột nhiên, một bóng người di chuyển qua, Lạc Vũ sửng sốt.



Trước mắt chính là lão nhân lúc trước ở phía dưới ăn cơm đang cười tủm tỉm, đứng ở phía sau người nàng, cái mũi vốn đỏ lên vì rượu dưới ngọn đèn dầu lại càng đỏ rực.



Lúc nàng rời đi, hắn còn đang ở phía dưới.



Vậy mà đã vô thanh vô tức tiến vào trong phòng của nàng, này thân pháp, thủ đoạn…



Lạc Vũ rùng mình, còn không chờ nàng phản ứng, lão nhân vươn một ngón tay về phía Lạc Vũ cùng Tiểu Ngân và Tiểu Hồng, điểm một cái.



Lập tức, Lạc Vũ chỉ thấy ý thức trong nháy mắt đã biến mất, thân trầm xuống, gục.



Cùng khắc, lúc này nàng chỉ thấy xung quanh mông lung, loáng thoáng nghe thấy Đông Thiên vương lúc này đang ở bên ngoài thì thầm, ‘không đáng yêu’.



Hắc ám bao phủ lấy Lạc Vũ, sau đó, ý thức cũng không còn.



Gió thổi qua thuyền, mọi việc hết thảy đều như trước, không có chút nào gợn sóng.