Đặc Cảnh Vũ Trang
Bạn học Mitchell đáng thương rõ ràng không có sở thích rình rập.
"Tôi không có sở thích xấu bất lương háo sắc lấy kính viễn vọng nhìn trộm phòng thay đồ nữ!" Thứ hai đi làm, Mitchell nằm trên ghế dài trong phòng tư vấn tâm lý của sở cảnh sát, uất ức phàn nàn với bác sĩ tâm lý, "Tôi thực sự không có, đội trưởng của chúng tôi cậu ấy báo thù riêng! ”
Bác sĩ tâm lý là một người phụ nữ da trắng đã phục vụ S.W.A.T trong ba thập kỷ, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh hắn với cái nẹp và nói: "Tôi biết cậu không có, thân yêu. Trong thực tế, đây là một quá trình, bất kỳ cảnh sát nào trong lực lượng đặc cảnh lần đầu bắn chết tội phạm đều sẽ được gửi đến đây, bởi vì trong trình tự, họ được xác định là bị ảnh hưởng tâm lý nhất định. Đội trưởng của cậu chỉ đơn giản là làm việc một cách công bằng.”
Bà thay đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, mỉm cười và hỏi: "Nghe nói rằng cậu đã sử dụng súng tiểu liên để bắn một tên cướp thành tổ ong tại sự kiện trong căn hộ sinh viên tuần trước?"
Mitchell gật đầu.
"Cậu không cảm thấy gì? Bất cứ điều gì, mặt trái, tiêu cực, cảm giác xấu? Cậu có gì không?”
Mitchell lắc đầu.
Nữ bác sĩ kinh ngạc buông nẹp xuống, đánh giá Mitchell từ trên xuống dưới: "Tố chất tâm lý của cậu rất tốt. ”
"Ha ha, phải không? Tôi cũng nghĩ vậy!" Mitchell vuốt tóc sáng sủa nở nụ cười: "Bởi vì tôi biết rõ, nếu tôi không giết tên cướp đó, sẽ có những người khác bị tổn thương! Đây là đạo lý rất đơn giản, tôi cũng không cảm thấy giết người có cái gì không đúng. Trong tự nhiên cũng vậy, cá lớn nuốt cá bé, người thích hợp sinh tồn, giết chóc không phải mỗi ngày đều diễn ra sao? So với những tên côn đồ tùy ý làm tổn thương người khác mà nói, ít nhất tôi khi nổ súng là đứng về phía chính nghĩa!”
“...... Cậu, cậu sau đó không cảm thấy bất kỳ khó chịu gì?"
Mitchell tự nhiên lắc đầu: "Tôi tự hào về việc giải cứu thành công rất nhiều con tin!"
"Cậu thật sự là cảnh sát đặc biệt nhất mà tôi từng gặp..." Nữ bác sĩ do dự cầm lấy tờ báo cáo, tựa hồ đang chần chờ rốt cuộc có nên ký tên hay không, "Tôi, tôi không thể tùy tiện đưa ra giám định đủ tư cách cho cậu, đội trưởng các cậu yêu cầu tôi làm tư vấn tâm lý cho cậu ít nhất mười lăm tiếng..."
"Ha ha, đó là bởi vì cậu ấy quá quan tâm, trên thực tế tâm lý của tôi rất khỏe mạnh nha." Mitchell đứng dậy từ chỗ ngồi của mình và tự nhiên nhấc áo khoác trên lưng ghế: "Như vậy đi! Sau này mỗi lần tư vấn tâm lý, tôi xin nghỉ ba giờ, cô coi như tôi đã đến! Năm tuần sau, cô sẽ ký giấy chứng nhận này cho tôi, thế nào?”
Nụ cười của hắn vô cùng thân thiện, tràn đầy nhiệt tình, nữ bác sĩ thật sự không tìm ra nửa điểm dấu vết tổn thương tâm lý. Nếu ngay cả những người như vậy cũng có vấn đề về tâm lý, thì không ai trong S.W.A.T không bị bệnh tâm thần!
"Được rồi!" Nữ bác sĩ cuối cùng thở dài, nhún nhún vai: "Như vậy cũng tiết kiệm việc cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ giải thích cho đội trưởng của các cậu..."
Sau khi nói cảm ơn bác sĩ, Mitchell trở lại văn phòng của mình trong lực lượng cảnh sát đặc biệt S.W.A.T.
Ba tháng tập huấn rốt cục đã trôi qua, nghe nói Đặng Khải Văn thật sự cho nghỉ việc mấy đội viên kỳ cựu có thành tích sát hạch không quá quan trọng, nhưng may mà Mitchell không ở trong đó.
Matthew cũng vào S.W.A.T như mong muốn, trong cùng một văn phòng lớn với Mitchell. Những người bọn họ trên cơ bản đều hay đi làm xa, thuộc về đặc cảnh tinh anh chiến đấu ở tiền tuyến, ở trong văn phòng kỳ thật không có việc gì phải làm, mỗi ngày làm nhiều nhất chính là uống cà phê, đánh nhau ầm ĩ, bảo dưỡng súng ống.
Chỉ có Đặng Khải Văn không chỉ phải đi làm xa, mà còn phải viết báo cáo, tất cả các loại vấn đề chính trị kinh tế đang chờ đợi cậu giải quyết. Mỗi lần Mitchell nhìn thấy cậu ở hành lang, cậu luôn lạnh lùng, hành động vội vàng, khi lướt qua ngay cả một lời chào hỏi cũng không chào hỏi. Mitchell đôi khi muốn chào hỏi cậu, nhưng anh ta đi như anh ta không nghe thấy.
Cậu là một người đàn ông hầu như không mặc quần áo khác ngoài đồng phục và âu phục, một người đàn ông làm việc chăm chỉ 365 ngày một năm, không bao giờ nghỉ phép và không bao giờ giải trí.
Mitchell từ trong thang máy đi ra, đột nhiên nhìn thấy rất nhiều đội viên tụ tập ở hành lang văn phòng lớn của bọn họ, vẻ mặt hưng phấn lớn tiếng kêu cái gì đó. Mấy người bạn chen ra khỏi đám đông, từ xa liền dùng sức vẫy tay với Mitchell: "Này anh bạn! Tới đây! Ai đó đã gửi hoa hồng vào văn phòng cho sếp của chúng ta!"
Mitchell bước nhanh về phía trước: "Có chuyện gì vậy?"
"Cả một phòng làm việc!" Matthew khoa tay múa chân: "Hãy đi xem! Sếp của chúng ta có người theo đuổi!"
Mitchell bước nhanh đến trước cửa văn phòng, trong nháy mắt liền sợ ngây người.
Trước mắt là một biển hoa hồng đỏ.
Vô số bông hồng đỏ tươi được đóng gói trong những giỏ hoa khổng lồ được bọc đẹp mắt, chen chúc nặng nề chất đầy mặt đất văn phòng, thậm chí bị chen chúc đến tường, ngay cả đất trống cho người ta chen chân cũng không có. Màu đỏ tươi kia cực kỳ chói mắt bá đạo, mỗi một đóa hoa đều kiều diễm ướt át, làm cho người ta trong phút chốc có loại ảo giác trầm luân như biển hoa.
"Bà mẹ nó! Ai đã gửi đấy? Little Girl giàu có nào tặng thế?"
"Cô gái nào nếu đối với tôi như vậy, tôi nhất định lập tức đầu hàng."
"Xờiiii! Ngộ nhỡ là một bà già giàu có muốn bao cậu làm tiểu bạch kiểm thì sao?"
"Ha ha ha, Matthew, miệng cậu quá độc..."
Các đội viên còn đang hi hi ha ha xô đẩy, cảnh sát mấy tầng khác cũng đều nhao nhao chạy tới vây xem, nhất thời hiện trường vô cùng náo nhiệt.
Mitchell bị đẩy đến cửa văn phòng, đột nhiên nhìn thấy Đặng Khải Văn đứng đằng sau cửa, trong tay cầm một tấm thiệp tinh xảo, cau mày, sắc mặt âm trầm.
Mitchell thật cẩn thận ghé qua đầu, chỉ thấy tấm thiệp kia khảm viền vàng, chữ vàng, nhìn qua liền biết giá cả không hề rẻ. Cột chúc mừng viết một dòng chữ hoa rất đẹp: "I Just Don't Want To Lose."
Có một chữ ký là chữ R.C viết tắt.
——R.C?
Regulus Cerci?
Lấy biển hoa hồng nhấn chìm một người đàn ông rõ ràng không phải là cách của một cô gái giàu có để theo đuổi soái ca, nhưng nếu nó là Regulus Cerci thì thật...
Cuối cùng cậu vẫn đi theo con đường này à? Mitchell nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm của Đặng Khải Văn, nhịn không được thở dài trong lòng.
Đúng lúc này Đặng Khải Văn đột nhiên xé tấm thiệp kia làm hai mảnh, sạch sẽ gọn gàng ném vào thùng rác. Cậu ngẩng đầu, giẫm lên hoa hồng trên đất bước đến bàn làm việc của mình, bấm điện thoại trên bàn làm việc: "Alo, bảo vệ đúng không? Tôi là văn phòng đội trưởng SWAT tầng 28. Yêu cầu hai người giúp tôi mang một ít rác rưởi đi... Đúng vậy, là một ít hoa hồng. Cảm ơn!"
Cậu buông điện thoại xuống, quay đầu nhìn đội viên đang thi nhau cười toe toét.
Là một con lai mà nói, con ngươi Đặng Khải Văn là kiểu đen lưu loát, sắc mặt lại trắng đến lạnh lẽo vô tình, khi bị cậu lạnh lùng nhìn chằm chằm, cảm giác áp bách kia có thể khiến người ta trong nháy mắt ngay cả thở cũng không nổi.
"Các cậu rảnh rỗi như vậy, không bằng trở về doanh địa tập huấn thêm ba tháng."
Trong nháy mắt tựa như ấn nút tạm dừng, bên ngoài văn phòng tĩnh mịch không tiếng động.
Phảng phất đồng thời như bị người cho một bụng độc dược, tất cả mặt đội viên đều như màu đất, một đám kẹp đuôi nhau nhanh chóng chuồn đi.
Mãi đến khi bóng dáng của đội viên cuối cùng nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang, Đặng Khải Văn mới hít sâu một hơi, xoay người đối mặt với một văn phòng đầy đất bừa bãi.
Cánh hoa bị người ta giẫm nát vắt ra nước ép đỏ tươi, bôi lên sàn nhà cùng vách tường tuyết trắng, nhìn qua rất giống hiện trường giết người. Phấn hoa phiêu tán khắp phòng làm cho người ta nổi da gà, mùi hương nồng đậm trong không khí quả thực so với khói thuốc còn muốn giết người không thấy máu hơn.
Đặng Khải Văn cau mày lấy ra một cái giẻ lau, đang chuẩn bị dọn dẹp sạch sẽ cánh hoa trên bàn làm việc, đột nhiên điện thoại trên mặt bàn vang lên.
"Alo, xin hỏi là đội trưởng Kevin Den tầng 28 phải không? Chúng tôi là phòng hình sự ở tầng 15. Có một vụ án hiếp dâm, chúng tôi muốn tìm cậu để tìm hiểu tình hình, nạn nhân là con tin hỏi cậu số điện thoại trên TV tuần trước."
“...... Cái gì? ”
"Chúng tôi nghi ngờ vụ án này có liên quan đến cậu", cảnh sát hình sự dừng lại, dường như bất lực: "Cậu có thể xuống một chuyến không?"
______
Tầng mười lăm khắp nơi có thể nhìn thấy cảnh sát đi tới đi lui, thần sắc vội vã.
Đặng Khải Văn là một người rất ít khi mặc đồng phục cảnh sát, trang phục khéo léo trong áo sơ mi tây trang ở tầng này có vẻ có chút không hợp, không giống một cảnh sát cấp cao, ngược lại giống như một luật sư tinh anh đến bảo lãnh nghi phạm.
Mấy cảnh sát hình sự đã chờ ở cửa, vừa nhìn thấy cậu liền nghênh đón, người dẫn đầu bắt tay cậu, tự giới thiệu: "Daniel Brown. ”
Đặng Khải Văn gật đầu.
"Tên nạn nhân là Sinia Miranda, sinh viên Đại học Nam California. Tối qua cô ấy trên đường từ cửa hàng tiện lợi về nhà đã bị cưỡng bức, hung thủ là một người... theo cô ấy nhớ lại có cái gì đó rất kỳ quái, những lời nói có liên quan đến cậu."
"Có khả năng tôi gây án không?" Đặng Khải Văn hỏi công việc.
Cảnh sát tên Daniel cười: "Cậu đến chấp nhận nhận dạng tất nhiên là tốt rồi."
Bọn họ đi vào văn phòng, chỉ thấy Sinia ngồi trên sô pha, hai nữ cảnh sát đang ngồi bên cạnh an ủi cô. Cô trông rất tiều tụy, tuy đôi mắt khóc đến hồng hồng, nhưng cô vẫn rất nhu nhược xinh đẹp.
Đặng Khải Văn đi đến trước mặt cô và đứng đó.
Nữ cảnh sát thức thời đứng dậy từ sô pha, Sinia vừa lau nước mắt, vừa ngẩng đầu, nghẹn ngào nhìn về phía Đặng Khải Văn.
"Là tôi làm sao?" Đặng Khải Văn bình thản hỏi.
Sinia tựa hồ sửng sốt một chút, ngay sau đó dùng sức lắc đầu, mang theo khóc nức nở nói: "Đó là, là một người da trắng, tôi có thể nhận ra mặt hắn! Không phải anh!”
Các cảnh sát phía sau nháy mắt với nhau. Mặc dù tất cả bọn họ đều không tin rằng Đặng Khải Văn đi từ chối trực tiếp một cô gái, sau đó quay lại cưỡng bức cô, nhưng theo thủ tục công bằng, cho đến khi nạn nhân từ chối trực tiếp, họ mới có thể gạch tên Đặng Khải Văn ra khỏi danh sách nghi phạm.
"Anh không phải tên là Mitchell Landers sao?" Sinia nhìn Đặng Khải Văn rưng rưng nước mắt.
"..." Đặng Khải Văn trầm mặc một chút, lắc đầu nói: "Thật xin lỗi."
"Không sao, tôi hiểu." Cô cúi đầu, run rẩy dùng khăn giấy lau đi nước mắt, "Tôi cho anh thêm không ít phiền toái a?"
“...... Không có."
Daniel ho một tiếng, kéo băng ghế lại gần, cố gắng dịu dàng đưa cho cô gái một ly chocolate nóng: "Được rồi, Sinia, cô vừa nói hung thủ nói với cô một số lời kỳ lạ về cảnh sát Kevin, có thể lặp lại với chúng tôi không?"
Hai tay Sinia run rẩy cầm ly chocolate nóng, một lúc lâu sau uống một ngụm lớn, chất lỏng ấm áp kia tựa hồ tiếp cho cô rất nhiều dũng khí: "... Người đàn ông đó... Người đàn ông trông rất trẻ, 23 hoặc 24 tuổi, tóc vàng, nói chuyện giọng miền Đông."
Nữ cảnh sát bên cạnh lập tức ghi chép lại tất cả.
"Hắn hỏi tôi có phải là cô gái hỏi Kevin Đặng trên TV ngày hôm đó không, lúc đó tôi còn không biết anh gọi tên này, tôi tưởng anh tên là Mitchell." Sinia ngẩng đầu thê lương nhìn Đặng Khải Văn một cái, "Cho nên tôi liền hỏi ngược lại Kevin Đặng là ai, hắn dùng giọng điệu đặc biệt cười nhạo nói với tôi, chính là đội trưởng đặc cảnh kia, còn châm chọc tôi là một cô gái ngu xuẩn. Tôi đã rất tức giận vào thời điểm đó. Ngay sau đó, anh ta hỏi tôi có phải là bạn gái anh không."
Toàn thân Sinia run rẩy, phảng phất giãy dụa thật lâu, mới miễn cưỡng khóc thành tiếng: "Tôi nói... Tôi là bạn gái anh."
Đặng Khải Văn khẽ nhắm mắt lại.
"Sau đó... Sau đó, hắn kéo tôi đến một con hẻm không xa cửa hàng tiện lợi, sức mạnh của hắn là quá lớn... Hắn còn lặp đi lặp lại hỏi tôi..."
"Hỏi cô cái gì?" Nữ cảnh sát nhẹ nhàng hỏi.
"Hỏi hắn so với Kevin Đặng cái nào lợi hại hơn, còn có rất nhiều lời vũ nhục như vậy." Sinia khóc rống lên, co rút nắm lấy tay Đặng Khải Văn: "Sau đó hắn bắt đầu mắng anh hết lần này đến lần khác, mắng anh là cẩu tạp chủng, mắng anh chỉ xứng..."
"Tôi đại khái biết là cái gì." Đặng Khải Văn bất ngờ ngắt lời cô.
"Hắn còn nói, hắn còn nói..." Sinia khóc đến càng lợi hại, giọng nói vì sợ hãi mà đứt quãng: "Hắn ta nói, một ngày nào đó hắn sẽ giết anh..."
Trong cục cảnh sát một mảnh trầm mặc.
Sau khi nữ cảnh sát hoàn thành biên bản, Sinia được sắp xếp đến bệnh viện cảnh sát để kiểm tra HIV. Cảm xúc của cô quá bấp bênh, vì vậy Đặng Khải Văn quyết định đi cùng cô.
"Này Kevin, chờ đã!" Trước khi ra khỏi cửa, Daniel ngăn cản Đặng Khải Văn, thì thầm: "Chờ lát nữa cậu phải quay lại một chuyến, chúng tôi nghi ngờ hung thủ của vụ án này là kẻ thù của cậu. Có đối tượng nghi ngờ trọng điểm nào trong lòng cậu không?"
Đặng Khải Văn im lặng vỗ vai Daniel: "Quay lại chúng ta bàn tiếp."
Daniel gật đầu nhìn họ đi về phía thang máy. Sinia vẫn đang nghẹn ngào, Đặng Khải Văn chần chờ thật lâu, cuối cùng đặt tay lên bờ vai mảnh khảnh của cô, mà cô gần như lập tức dựa vào.
Bóng lưng của Đặng Khải Văn trông rất căng thẳng, nhưng cuối cùng cậu vẫn không từ chối.
Bệnh viện cách sở cảnh sát một đoạn đường khá xa, Đặng Khải Văn hiển nhiên không thể để cho cô gái cảm xúc vừa mới bị tổn thương này tự mình đi taxi.
Bởi vì là giờ làm việc, bãi đậu xe rất yên tĩnh. Đặng Khải Văn mở cửa xe rồi nhìn Sinia.
Cô đã ngừng khóc lóc, vẻ mặt có chút tê dại hoảng hốt, nhìn qua làm cho trong lòng người ta thập phần khó chịu.
"Người kia có hình xăm trên cánh tay không?" Đột nhiên Đặng Khải Văn dường như lơ đãng hỏi.
Sinia sửng sốt: "Tôi... Không thấy rõ. Lúc ấy rất tối."
"Cô nhớ lại một chút, ở phía trên hai cánh tay hắn, một bên là hắc long, một bên là huyền vũ. Hình xăm màu xanh và đỏ giao nhau, rất lớn.”
“...... Có lẽ vậy!" Sinia bối rối lắc đầu: "Anh biết hắn ta?"
Đặng Khải Văn im lặng: "Người đàn ông đó đã truy sát tôi rất nhiều năm."
"Nhưng tại sao... tại sao hắn ta lại đối với tôi..."
"Hắn căm hận tất cả mọi thứ về tôi." Đặng Khải Văn thở dài: "Hắn thật sự rất, rất... căm hận tôi."
Sinia ngẩng đầu lên, bất lực nhìn cậu: "Tôi có thể bị nhiễm HIV không?"
Đặng Khải Văn lắc đầu: "Sẽ không. ”
Hai người bọn họ nhìn nhau, gió từ bãi đỗ xe ngầm xuyên qua, phát ra như tiếng huýt sáo.
Một lúc lâu sau, Đặng Khải Văn thở dài, thấp giọng hỏi: "Cô hận tôi sao?"
Sinia do dự trong một thời gian dài, cuối cùng yếu đuối lắc đầu: "Tôi vẫn thích anh rất nhiều! Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi... Tôi thực sự thích anh!"
Cô rốt cục không kiềm chế được khóc rống lên, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, nhìn qua thập phần chật vật. Đặng Khải Văn đứng ở nơi đó thật lâu, mới chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bóng loáng giống như lụa vàng của cô.
"Không sao đâu, không sao đâu. Sẽ không có ai làm tổn thương cô nữa."
Cách đó không xa, trước cửa sở cảnh sát, Mitchell đang thừa dịp nghỉ trưa vội vàng ra ngoài mua cơm. Hắn vừa đi ngang qua cửa gara, đột nhiên dừng bước.
Cách đó không xa, trước một chiếc Jaguar màu đen, Đặng Khải Văn ôm lấy một cô gái tóc dài màu vàng, cô gái kia nắm chặt áo khoác âu phục của cậu, vùi mặt thật sâu trước ngực cậu, hai vai vì khóc rống mà run rẩy.
Nhìn qua như vậy, giống như một đôi tình nhân trẻ tuổi vừa mới cãi nhau xong lại hòa thuận.
Kim đồng ngọc nữ, Một đôi bích nhân —— không biết vì sao trong đầu Mitchell đột nhiên hiện ra những lời này.
Hắn đứng trên bậc thềm, một bàn tay nắm chặt lan can bằng sắt, nhìn chằm chằm vào họ thật lâu.
***
Tác giả có lời muốn nói: R · C là viết tắt của Regulus Cerci, ngoài ra, vụ án cưỡng bức không liên quan gì đến lão đại hắc bang Epro, đừng tố nhầm hắn...
---------
1/9/2021
#NTT