Đặc Cảnh Vũ Trang

Chương 13




Rất nhiều năm trước, thời điểm khi Đặng Khải Văn vừa tiếp xúc với Regulus, cậu liền đối với hắn có một cảm giác mâu thuẫn theo bản năng.

Không thể nói Regulus người này có bao nhiêu thói xấu, có bao nhiêu lòng mang ác niệm, trái lại hắn là người tương đối tuân thủ ước định hơn nữa nói ra còn rất giẫm đạp người.

Thế gia chính trị gia bồi dưỡng ra người kế nhiệm ưu tú, tiến sĩ đại học Ivy League có trình độ học vấn cao, chỉ số IQ cao, bất luận từ góc độ nào mà nhìn đều là phi thường hoàn mỹ. Theo lý thuyết tất cả mọi người bên cạnh hắn hẳn là phải ngưỡng mộ hắn, đi theo hắn, tràn ngập nhiệt tình vì hắn cống hiến mới đúng. Sự thật cũng đích xác là như thế, ngoại trừ Đặng Khải Văn ra, mỗi một người từng tiếp xúc với Regulus đều tràn ngập hảo cảm với hắn, mỗi một người phục vụ gia tộc Cerci đều cho rằng Regulus Cerci xứng đáng là người thừa kế chính thống nhất của gia tộc.

Tuy nhiên, người đàn ông được truyền thông mô tả là "trẻ trung khỏe mạnh tràn ngập trí tuệ", "tính cách cực kỳ quyến rũ" chưa bao giờ có thể làm cho Đặng Khải Văn, giống như những người khác, quỳ xuống dưới cái gọi là quyến rũ của mình.

Không biết vì cái gì, từ lần đầu tiên Đặng Khải Văn nhìn thấy Regulus, cậu bất luận như thế nào cũng không cách nào thân cận được với nam nhân này. Cho dù hai người bọn họ từng có quan hệ thân mật nhất trên thân thể, về mặt tình cảm lại thủy chung cách một tầng vách ngăn thật dày, phảng phất như hai người ở trong hai thế giới khác nhau.

Đặng Khải Văn không nói một lời ngồi trong xe, sống lưng tự nhiên thẳng tắp, mặt hơi nghiêng ra ngoài cửa sổ xe. Trên kính một chiều phản chiếu gương mặt tuấn mỹ của cậu, nhìn qua không có cảm xúc gì, giống như đang chuyên tâm ngắm nhìn đường phố ngoài cửa sổ xe.

Regulus vừa lên xe liền vùi đầu làm việc, vừa gửi email cho trợ lý, vừa nhận điện thoại của cấp dưới, đồng thời còn đang múa bút như bay sửa đổi một bản thảo phát biểu, đó là bản thảo buổi chiều khi hắn đến trường đại học làm từ thiện. Trong xe ngoại trừ tiếng soạt soạt lúc hắn viết chữ ra, cũng chỉ còn lại tiếng hít thở dài ngắn không đồng nhất —— tài xế ngồi ở hàng ghế đầu ngay cả hô hấp cũng không nghe thấy, đã hoàn toàn không còn cảm giác tồn tại.

Mãi cho đến khi sửa xong chữ cuối cùng, Regulus mới buông bút xuống, đóng lại bài phát biểu.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy bóng nghiêng gầy gò cao ngất của Đặng Khải Văn bên cạnh. Bởi vì say rượu nên sắc mặt cậu còn có chút tiều tụy, mái tóc đen nhánh hơi lộn xộn, ngọn tóc quét trên cổ áo thẳng tắp, làm nổi bật một đoạn cổ đặc biệt trắng tinh. Trong ánh sáng vàng nhạt sáng sớm, tông màu đen trắng rõ ràng đặc biệt thanh lịch hòa hợp, Regulus nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác khô nóng, nhịn không được vươn tay: "Kevin..."

Đặng Khải Văn quay đầu lại, bất động thanh sắc lùi ra cửa sổ xe: "Làm sao?"

“...... Em trốn cái gì, chê ghế xe quá lớn phải không? Tôi cũng không ăn thịt em!"

Đặng Khải Văn không nói lời nào, cẩn thận ngồi cạnh cửa sổ xe, nhìn chằm chằm vào Regulus.

Regulus bị cậu nhìn, trong lòng tức giận thiêu đốt, trong đầu không ngừng hiện ra tình cảnh vừa rồi ở trên đường cái, Đặng Khải Văn cùng một người đàn ông khác từ khách sạn đi ra. Bạn bè? Bạn bè cái rắm! Vừa rồi thủ hạ đều đã đến khách sạn hỏi rõ ràng, hơn nửa đêm hai người đặt cùng một phòng, còn là phòng đôi đắt nhất, chẳng lẽ hai người thuần túy đắp chăn nói chuyện phiếm cả đêm? Thế giới này ngay cả hổ cũng đổi ăn chay rồi sao!

"Tôi thấy em cùng nam nhân vừa rồi nói cười rất thân thiết, sao cùng tôi ngồi chung một chiếc xe cũng không chịu?" Regulus không nhịn được, đưa tay túm cổ áo kéo Đặng Khải Văn về phía mình, thấp giọng mà hung ác hỏi: "Tối hôm qua em đã làm gì vậy? Hắn ta là ai?"

Đặng Khải Văn bình tĩnh nhìn hắn, "Anh cho rằng trên thế giới này đàn ông nào cũng hứng thú với đồng tính sao?"

Regulus nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu, sau đó đột nhiên cười, nói: "Cái này cũng đúng." Ngay lập tức cúi đầu hung hăng cắn môi Đặng Khải Văn, đầu lưỡi không chút khách khí vọt vào trong khoang miệng, tùy ý càn quét mút mát.

Nụ hôn này vô cùng thô lỗ và vội vàng, một tay hắn ấn gáy Đặng Khải Văn ép buộc cậu chấp nhận nụ hôn này, ngón tay đều cắm vào trong mái tóc đen lộn xộn kia, tay còn lại từ thắt lưng trượt vào sau lưng, thậm chí còn nặng nề nhéo một cái trên cơ thắt lưng rắn chắc gầy gò kia.

Đặng Khải Văn không từ chối rõ ràng, nhưng cũng không đáp lại, cứng nhắc chấp nhận nụ hôn.

Lửa - Dục vọng luôn là như vậy, một bên quá mức lãnh đạm mà nói, bên kia cũng rất khó nhiệt hỏa ngất trời tiếp tục. Regulus hôn nửa ngày cũng không nhận được đáp lại, tựa như bị hắt nước lạnh vào đầu, rốt cục chậm rãi dừng động tác, thở dốc nhìn chằm chằm Đặng Khải Văn.

"Em biết không, đôi khi em cho tôi cảm giác như một mỹ nhân đầu gỗ." Hắn dừng một chút, đột nhiên lại nói: "Không, hẳn là tảng khối mỹ nhân mới đúng."

Ánh mắt của hắn không biết từ lúc nào đã có tơ máu, thoạt nhìn có chút làm người ta sợ hãi.

Đúng lúc này, chiếc xe dừng lại trước cửa nhà hàng.

"..." Đặng Khải Văn không tự nhiên lui về phía sau một chút: "... Anh không phải muốn ăn sáng sao?"

Regulus cười rộ lên, giống như người yêu dịu dàng thay cậu sửa cổ áo, vuốt lại tóc, sau đó mới trở tay mở cửa xe: "Được rồi, nếu em muốn ăn."

Nói là đặt hai chỗ ngồi, trên thực tế đây là một phòng riêng biệt, cửa vừa đóng liền không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì trong đại sảnh nhà hàng.

Regulus yêu cầu một bữa sáng rất chính thức của Pháp: bánh mì nướng chiên mật ong, thịt cốt lết muối xông khói trứng chiên, salad trái cây và cà phê Ailen. Đặng Khải Văn là một người không ăn sáng, yêu cầu trái cây tươi và trà, mười phút sau trước mặt cậu chỉ còn lại một tách trà trống rỗng.

Regulus vẫn còn chậm rãi ăn trứng chiên của mình, nuốt tất cả đồ ăn xuống, ngồi cắt thịt xông khói cũng không ngẩng đầu lên nói: "Nếu em không ngại, tôi sẽ thay đổi công việc của em."

Đặng Khải Văn sửng sốt: "Công việc gì?"

"Phòng nhân sự cục cảnh sát tiểu bang cần một quản lý, công tác cụ thể không khác gì phân cục trưởng các em, về mặt hành chính chỉ kém nửa cấp bậc. Trường Sĩ quan Cảnh sát Trực thuộc Los Angeles cần một huấn luyện viên trưởng, tương đương với một vị trí phó hiệu trưởng, với mức lương vượt trội và phúc lợi cao. Em có thể chọn một trong hai vị trí và cho tôi biết em muốn đi đâu vào tuần tới."

Đặng Khải Văn sắc mặt trầm xuống: "Regulus, công việc này tôi đang làm rất tốt, tạm thời không muốn thay đổi."

"Rất tốt? Tôi không nghĩ rằng nó tốt ở tất cả." Regulus đặt dao và nĩa xuống, kim loại va chạm với đĩa sứ phát ra một tiếng leng keng: "-Người đảm nhiệm trước của em 'Cá Mập Lớn ' Wood đảm nhận đội trưởng S.W.A.T tám năm, tổng cộng xuất hiện hơn một trăm nhiệm vụ, mà em chỉ mới đến nửa năm đã tham gia hơn ba mươi lần hành động, trên cơ bản trong mỗi nhiệm vụ đều có em. Tôi nghĩ rằng điều này là nghiêm trọng, lần này ngay cả kim tiêm HIV cũng đã đâm vào tay em, lần sau còn xảy ra cái gì nữa?"

Đặng Khải Văn im lặng không nói.

"Em dành tất cả thời gian vào công việc rồi, tôi cảm thấy em cần thời gian để suy nghĩ về chuyện giữa chúng ta." Regulus bưng cà phê lên, ánh mắt lại không rời khỏi mặt Đặng Khải Văn, vẫn nhìn chằm chằm vào cậu: "Lúc trước khi em ở FBI không giống như bây giờ, khi em đến sở cảnh sát Los Angeles, cũng không nói với tôi rằng sẽ có tình huống như bây giờ. Kevin, tôi nghĩ em cần thời gian để ở bên tôi và duy trì mối quan hệ của chúng ta."

Đặng Khải Văn há miệng, lại không nói nên lời, một lúc lâu sau mới chậm rãi hỏi: "Giữa chúng ta... Là quan hệ gì?"

Regulus nhìn cậu, lạnh lùng hỏi lại: "Em nói xem?"

Trước khi những lời này của Regulus nói ra, Đặng Khải Văn đã theo bản năng dùng ngón trỏ tay trái gõ vào chén trà sứ xanh, đó là động tác quen thuộc của cậu khi suy nghĩ. Nhưng mà đợi đến khi những lời này ra khỏi miệng, động tác của Đặng Khải Văn trong nháy mắt dừng lại.

Phản ứng đầu tiên của cậu là "Giữa chúng ta rõ ràng quan hệ gì cũng không có", bất quá may mắn những lời này còn chưa nói ra đã bị cậu cứng rắn nuốt trở về.

Regulus nhìn chằm chằm vào mặt cậu, ánh mắt thập phần bình tĩnh, phảng phất nhìn không ra hỉ nộ gì, nhưng ánh mắt lại phi thường bức người.

“...... Anh có biết Sinia Miranda không? Anh biết điều đó mà." Một lúc lâu sau Đặng Khải Văn mới ho một tiếng, chậm rãi nói, "Ngày nào đó có thời gian tôi giới thiệu hai người quen biết một chút đi, con người cô ấy rất tốt."

Regulus không nhúc nhích nhìn chằm chằm Đặng Khải Văn, lúc lâu sau đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh: "Sinia Miranda? Em cho rằng tôi còn cần giới thiệu? Từ trước khi cô ta anh dũng vô địch trợ giúp các em bắt được bọn buôn ma túy? Tôi đã điều tra rõ ràng cô ta!"

“...... Anh điều tra cô ấy để làm gì?"

"Tôi không chỉ biết cô ta dùng biện pháp gì để quyến rũ em, tôi còn biết cô ta thích ngâm mình ở quán bar, thích đi câu lạc bộ đêm nhảy nhót, thích náo nhiệt, thích nổi bật." Regulus hít một hơi, thể hiện một chút trào phúng: "Tôi biết cô ta còn có ý định kết hôn với em, và em sẽ không từ chối!"

Đặng Khải Văn cảm thấy khuôn mặt của mình hơi nóng: "Chúng tôi không có ý định kết hôn."

Regulus cười một tiếng: "Em xem em kìa, Kevin, tôi biết em đã gần mười năm rồi, cho đến nay em vẫn giống như mười năm trước, vừa nói đến phụ nữ liền nhịn không được muốn đỏ mặt. Sao em có thể từ chối cô ta? Em được sinh ra để không thể từ chối bất kỳ yêu cầu gì của một người phụ nữ."

“...... Tôi cùng chuyện của cô ấy không liên quan chút nào với anh cả!"

"Em vì cứu cô ta thậm chí bắt cả Stanley, còn thiếu chút nữa để mình mất mạng, chuyện này cùng tôi một chút liên quan cũng không có?" Regulus nâng cao giọng điệu của mình, thậm chí còn có một ý nghĩa nghiêm khắc trong giọng nói: "Em có biết tôi đã bị sốc và tức giận như thế nào khi biết rằng em đã bắt Stanley? Em có biết những hậu quả có thể gây ra bởi việc bắt Stanley không? Epro thậm chí có thể bay trực tiếp từ New York đến Los Angeles! Chỉ vì một người phụ nữ, em thậm chí không quan tâm đến Epro! Em yêu cô ta đến mức nào? Vì cô ta cái gì cũng không quan tâm sao?!"

Đặng Khải Văn dù sao cũng không phải là chính trị gia, tranh luận với chính trị gia chuyên nghiệp thật sự không phải sở trường của cậu, vài giây sau cậu mới chậm rãi nói: "Bắt Stanley là bởi vì hắn ta cùng với đám buôn bán ma túy Jim quấy rầy cùng một chỗ, nếu bọn họ đạt được thỏa thuận, Stanley có khả năng mở ra một tuyến đường buôn lậu ma túy nối liền Đông Tây Hoa Kỳ. Trong hai năm nữa, G.A sẽ thay thế tất cả các băng đảng ở New York và trở thành địa phương đầu sỏ buôn bán ma túy. Stanley là một tên điên, tính cách của hắn ta quá đáng sợ, cho dù không có chuyện của Sinia, tôi cũng sẽ bắt hắn ta."

Regulus ngay lập tức hỏi lại: "Vậy tại sao em không bắn hắn ta khi em đang ở trên tàu Hải Vương Tinh? Vì sao nhất định phải đợi đến khi hắn bắt bạn gái nhỏ của em, em mới nhẫn tâm đến bắt hắn?"

"Không liên quan gì đến Sinia, năm đó tôi không làm được, tôi..."

"Con mẹ em, em chính là vì cô nàng ngu xuẩn tóc vàng mắt xanh kia! Cái gì G.A ma túy, đừng nói với tôi là em thực sự quan tâm đến điều đó! G.A trở thành địa phương đầu sỏ ma túy số 1 New York có liên quan gì đến em, em cho rằng em vẫn là người thừa kế băng đảng năm đó sao!?"

Chỉ có những người biết rõ nhất mới có thể nói ra những lời như vậy, bởi vì họ nắm giữ những điểm yếu không được biết đến trong trái tim của bạn, biết làm thế nào nói để đau đớn nhất.

Sắc mặt Đặng Khải Văn trong nháy mắt có chút trắng bệch, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm chén trà kia, môi mím chặt, không nói một lời.

Regulus mạnh mẽ nhận ra rằng hắn đã nói chuyện quá mức, giọng điệu của hắn ngay lập tức hòa hoãn lại: "-Tôi không có ý đó, Kevin. Tôi chỉ cảm thấy em chú ý quá nhiều đến người phụ nữ đó, ngay cả khi cô ta có thể trở thành vợ của em —— cho dù một ngày nào đó em kết hôn với cô ta, quan hệ giữa chúng ta là phi thường đặc biệt, không ai có thể thay thế. Ít nhất đối với tôi là như vậy."

Hắn đứng lên, đi đến bên cạnh Đặng Khải Văn, từ trên cao nhìn xuống đè bả vai cậu lại.

"Kevin, ngay cả khi người phụ nữ đó có thể cung cấp cho em một gia đình bình thường, tôi vẫn nghĩ rằng cô ta không xứng đáng với em. Em hoàn mỹ như vậy, ưu tú như vậy..." Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ vào mặt Đặng Khải Văn, giọng nói thấp xuống: "Tôi hy vọng em có thể nhìn thẳng vào mối quan hệ của chúng ta, một ngày nào đó em sẽ phát hiện, người thực sự thích hợp với em sẽ chỉ là tôi."

Thời điểm Regulus nói lời này, ngữ khí trầm thấp, làm cho người ta có một loại cảm giác phi thường kiên định, không thể phản bác.

Có thể tính cách người này trời sinh là như thế, có thể là sự nghiệp chính trị lâu dài bồi dưỡng ra đặc điểm này của hắn, nếu đổi lại là một người có ý chí không kiên định, có thể giờ phút này đã bất tri bất giác bị cậu thuyết phục.

Đặng Khải Văn trầm mặc một lúc lâu, thấp giọng nói: "Anh đích xác là người rất xuất chúng, điểm này không sai."

Regulus mỉm cười, chỉ nghe cậu lại nói: "Đáng tiếc tôi tuyệt không ưu tú, cũng không hoàn mỹ."

“...... Em đang nói về cái gì?"

"Anh quá kiêu ngạo, Regulus." Đặng Khải Văn hít sâu một hơi, dừng lại vài giây mới từ từ phun ra, giống như dựa vào động tác này mà bình tĩnh không ít: "Thừa nhận anh có thể nhìn trúng, cảm thấy tôi có thể xứng đôi với anh, nhưng trên thực tế đó đều là ảo giác của anh. Một ngày nào đó anh sẽ thấy rằng tôi thực sự không ở trong cùng một thế giới với anh. Anh quá cao cao tại thượng."

Nói đến cuối cùng đã tương đối bình tĩnh, hầu như không mang theo cảm xúc gì.

Thái độ lạnh lùng này dường như chọc giận Regulus: "Ý em là sao?"

"Ý trên mặt chữ."

"Nữ nhân kia rốt cuộc rót cho em thuốc mê gì?! Em như thế nào lại nghĩ ra loại lời này?"

"Đây là cảm giác của tôi cho tới nay, cùng Sinia không có quan hệ..."

Đặng Khải Văn nói được một nửa, đột nhiên bị Regulus nắm cằm nâng mặt lên, khí lực ngón tay kia lớn như vậy, xương hàm dưới lập tức truyền đến một trận đau nhức như châm cứu: "Chúng ta quen nhau thời gian dài như vậy, kết quả còn kém một cô gái ngu xuẩn với em sáu tháng? Quan hệ của chúng ta nhiều năm như vậy, em tùy tiện tìm nữ nhân liền muốn đến bye bye tôi?"

Đặng Khải Văn bị buộc phải ngẩng đầu nhìn Regulus, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, đột nhiên tầm mắt của cậu lướt qua cửa sổ phía sau Regulus, trong nháy mắt sắc mặt kịch biến!

Trong chớp mắt cậu đẩy Regulus ra, khí lực lớn đến mức thậm chí còn làm cho người đàn ông cao hơn một mét tám lăm này lảo đảo một chút, Regulus còn chưa kịp nổi giận, đã thấy Đặng Khải Văn nhào tới, một phen đem chính mình ngã xuống đất, ngay sau đó cả bàn ăn đều bị ào ào một tiếng hoàn toàn đụng đổ.

Trong nháy mắt ly, đĩa, dao và bình hoa đều rầm rầm rơi xuống đất, Regulus bị Đặng Khải Văn gắt gao đè dưới thân, chỉ nghe thấy mảnh thủy tinh nổ tung bên tai mình, đúng lúc này cửa sổ thủy tinh phía sau hắn đột nhiên vỡ vụn, không biết cái gì đập vỡ thủy tinh bay vào trong nhà, lực công kích cực lớn kia thậm chí còn đập vào bàn ăn lật nghiêng một vòng!

Vách tường phanh một tiếng, thanh âm kia phi thường ngắn ngủi, đã bị thứ gì đó nhanh chóng đâm thủng ván gỗ. Thanh âm này trong tiếng thủy tinh vỡ vụn đặc biệt rõ ràng, Regulus trong nháy mắt liền phản ứng lại, đó là viên đạn!

Đó là một viên đạn bắn tỉa từ cửa sổ!

Ai đó đang cố ám sát hắn.