Bạch Anh Tử có con trước cả Trình Thiếu Lăng, nhưng để nói về đời sống vợ chồng thì kinh nghiệm bằng 0. Anh không uống rượu, mà chỉ ngồi vân vê chiếc ly rồng.
Nói đi, Sa Dĩnh Sa lại làm phật lòng cậu rồi chứ gì?Sao cậu biết?Về mặt công việc thì cậu sẽ không bao giờ than thở, ngoài Sa Dĩnh Sa ra thì còn ai có thể làm cậu sầu não như thế.Minh Đại Quang cũng trầm ngâm vì đang không biết làm thế nào để hài hòa và tiếp nhận vợ một cách tự nhiên
hon.
Ba người đàn ông to xác, như một thầy hai trò ngồi giảng cho nhau nghe.
- Đơn giản vl luôn. Thề, tôi từng nghĩ chiều phụ nữ phải cao siêu lắm. Kiểu phải vung một đống tiền, sắm đồ hiệu cho các em ý, bao nuôi các em ý, phải luôn hoàn hảo và phóng khoáng với các em ý. Nhưng đấy là trước khi tôi yêu rồi tiền tới hôn nhân với vợ.
Trình Thiếu Lăng uống hết một ly rồi cười, vẻ mặt nhớ tới Hà Thương Huyền ngốc nghếch đầy ý cười vui và hạnh phúc.
- Hoặc cũng có thể vợ tôi đơn giản. Có lần tôi đi uống rượu và qua đêm ở ngoài. Ê đừng nghĩ bậy, ông đây ngủ một mình ở khách sạn thôi. Tưởng về nhà cô vợ bé nhỏ sẽ trách móc hoặc bù lu bù loa lên như mấy em bồ hồi xưa. Vậy mà không nha, Thương Huyền lấy nước giải rượu cho tôi rồi bảo. "Em có thể bên anh dù anh nghèo.
Nghèo thì chịu khó làm ăn. Nhưng anh giàu mà anh không để em trong lòng, thì em không cần." Vch không? Vợ tôi chấp nhận nghèo vật chất, nhưng không được nghèo tình cảm. Đm lúc ý tôi yêu vợ vđ luôn.
Nói đoạn này mà Minh Đại Quang ngồi bên hơi nhột. Bạch Anh Tử thở ngắn thở dài.
- Có con vào mới khác.
Trình Thiếu Lăng gật đầu lia lịa.
- Chuẩn luôn. Để ông đây kể tiếp cho mà nghe. Đôi khi tôi phải giành vợ với hai thằng nhõi. Khổ v~ luôn ý, rõ ràng người phụ nữ của mình, mà có con xong lúc nào cũng phải thậm thụt tranh thủ từng phút một. Khổ nỗi nhiều khi cô ấy chỉ chăm chăm hai thằng nhỏ mà bỏ bê chồng. Giờ giới hạn của cô ấy nhé, tôi ngoại tình thì cô ấy cũng chả quan tâm bằng hai thằng con. Tức là giới hạn của cô ấy chính là con cái. Tôi làm cái quần què gì cũng được, cô ấy tổn thương cũng được, nhưng thử làm tổn thương con của cô ấy xem, cô ấy nổi gai đầy mình luôn đó. Dĩ nhiên ông đây không phải người chồng, người bố tồi. Bọn tôi cũng tranh cãi suốt, về việc nuôi dậy con. Ok, cô ấy tôn trọng tôi, tôi chỉnh đốn con thì cô ấy sẽ yên lặng không xen vào, cái gì cần góp ý thì đóng cửa bảo nhau. Nhưng chuyện chỉ có hai người thì dễ rồi. Vấn đề là bố mẹ tôi nữa. Ông bà thì chiều cháu sinh hư luôn, vợ tôi là con dâu không tiện góp ý, nên tôi vừa phải lắng nghe vợ, vừa phải lựa lời nói với ông bà già. Tôi nói thế không phải đế dọa mấy người khiến đàn ông sợ có con, mà là chia sẻ kinh nghiệm chân thật nhất, thực tế nhất, hai người nhìn đó mà hình dung. Có con rất tuyệt, nhưng cũng mệt mỏi và áp lực.
Bạch Anh Tử nghĩ tới Dĩnh Sa khi nãy, giờ mới thử đặt mình vào vị trí của cô.
Thiếu Lăng nói đúng, nếu để so sánh anh và con gái, cô ấy coi trọng ai hơn, thì chắc chắn là Yên Nhiên. Vì sao ư?
Vì cô có thể bỏ anh mà đi, không cần anh bên cạnh. Nhưng vì con mà chấp nhận quay về với anh, chịu đựng bố anh để con cái có gia đình hoàn chỉnh. Chưa kể đến dèm pha từ thiên hạ nói cô không xứng, cô mồi chài úp sọt anh. Cô có thể chịu thiệt, nhưng không để con bị mảy may đụng chạm gì. Giới hạn của cô là con gái, nên khi anh đùng đùng công bố cô bé ra bên ngoài, đùng đùng cho con sự nổi tiếng, dĩ nhiên cô khó tiếp nhận và lo lắng bộn phần. Sự hiện diện và cam thiệp của anh khuấy đảo cuộc sống vốn bình yên của hai mẹ con, đi ngược với mong muốn của cô và ý nghĩa cái tên của con gái nhỏ.
Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Chung chung thì vẫn chỉ có ngần ấy vấn đề, chỉ khác là cách người trong cuộc xử lý thế nào cho ổn thỏa đôi bên.