Đặc Ân Hay Kiếp Nạn

Chương 6: một bữa cơm




Bạch Anh Tử về nhà thì khá ngạc nhiên khi bày trí vẫn giữ nguyên như khi mẹ anh còn sống, đã vậy không thấy mụ mẹ kế ló dạng.

- Bố, con đã về.

- Ừm!

- Vợ bé của bố đâu rồi? Yên ắng quá thấy sao sao ấy!

- Đi xem triển lãm, tối nay chỉ có hai bố con ăn cơm thôi.

- Wow, là bố cố tình sắp xếp để con không đụng mặt làm vợ của bố cáu chứ gì! Cao Nguyệt Lam đó không biết đi xem triển lãm có hiểu cái mô tê gì không nữa. Trưởng giả mà học đòi làm sang.

- Không nên nói xấu sau lưng. Con chú ý cách ăn nói đi, đó là vợ bố.

- Vợ bố chứ có phải mẹ con quái đâu. Mà vợ bố có ở đây thì con cũng nói xấu trước mặt ấy chứ. CHÊ! CHÊ CỰC MẠNH!!

Bạch Cảnh Thiên thở dài và cảm thán.

- Vì con như thế nên bố mới không muốn hai người ở cùng một chỗ với nhau. Nhức cả đầu.

- Lẽ ra bố chỉ nên cặp kè thôi, lấy về làm gì không biết!

- Cứ già đi thì biết!

- Chịu, con chịu đấy. Bố già rồi mà vẫn ham hố khiếp!



Người bố nhíu mày không hài lòng với kiểu ăn nói không suy nghĩ của con trai. Ông ấy không phải lo vợ bị Anh Tử bắt bẻ châm chọc, mà là nghĩ hiếm hoi con cái mới về nhà, muốn con được thoải mái chút. Cũng không phải ông ấy ham hố phụ nữ mua vui, mà Cao Nguyệt Lam là người phụ nữ dễ quản nhất trong số những người phụ nữ ông ấy qua lại.

Con cáo già như chủ tịch đây, lấy vợ về không phải để sủng vợ lên trời. Ông ấy cần một người phụ nữ vừa thỏa mãn được bản thân, vừa đơn giản dễ bảo, vừa biết lo việc nhà, cũng là để căn biệt thự rộng lớn đỡ hiu quạnh lạnh lẽo. Nói chung vợ bé là người dễ dàng bị ông ấy nắm bắt trong lòng bàn tay và không đem lại mối nguy cho nhà họ Bạch. Dĩ nhiên, Cao Nguyệt Lam sẽ không bao giờ có thai. Bạch Cảnh Thiên biết mình lớn tuổi, dù có con nữa cũng khó đợi được đến lúc đứa nhỏ trưởng thành. Chi bằng bồi dưỡng Bạch Anh Tử, đỡ phải lo con cái một nhà đấu đá tranh giành lẫn nhau.

Chỉ là hiềm khích của Anh Tử dành cho bố quá lớn. Mẹ anh mất nhưng bố anh lại chẳng tỏ ra đau lòng mà chỉ tập trung vào công việc. Công ty phất lên như diều gặp gió thì tống anh ra nước ngoài. Bẵng đi mấy năm lại đùng đùng gọi anh về dự đám cưới. Anh cho rằng ông ấy nhanh chóng quên đi người vợ đầu ấp tay kề mấy chục năm, muốn dứt khoát tách anh ra để dễ tìm vợ mới. Trong thâm tâm của Bạch Anh Tử, bố chủ tịch từ đáng kính trở thành bạc tình, chỉ biết tới tiền và quyền lực, mắt nhìn người cũng không còn thấu đáo khi nhìn trúng Cao Nguyệt Lam - kẻ chả có tài cán gì nổi bật ngoài nhan sắc, mà nhan sắc sẽ tàn phai theo năm tháng mà thôi.

Anh đâu biết bố anh lao đầu vào công việc là để nguôi ngoai nỗi nhớ người vợ đã khuất, để phát triển cơ ngơi mà hai vợ chồng vất vả gây dựng từ thuở mới lấy nhau. Anh cũng đâu biết ông ấy cho anh ra nước ngoài học tập và kết giao để có kiến thức vững vàng cho một tương lai kế nhiệm.

Một người con bốc đồng và quá cảm xúc, mất mẹ khi đang tuổi nổi loạn. Một người bố trầm tính ít nói, chỉ giỏi kiếm tiền nhưng không giỏi thể hiện tình cảm. Thế là dù Bạch Cảnh Thiên có ý tốt, cũng lại vô tình đẩy con trai ra xa mình hơn.

...

Trên bàn ăn đều là món mà Anh Tử thích, được bố anh căn dặn đầu bếp riêng của gia đình nấu theo kiểu của mẹ anh hồi xưa.

Món ăn cũng là sự quan tâm của bố dành cho con trai, nhưng hai người một già một trẻ ngồi hai đầu bàn ăn, nhìn nhau trước mắt nhưng khoảng cách lại dài bằng chiều dài chiếc bàn. Nhà đâu có mấy ai, sao lại dùng chiếc bàn dài như thế!

Là món ăn gia đình, lẽ ra phải là bàn tròn quây quần ấm cúng, bát canh đĩa thịt, gắp chung và gắp cho nhau. Đằng này lại bày ra mấy chiếc đĩa nhỏ, món chính món phụ, ăn kèm lại tráng miệng. Thật là tây chẳng ra tây, ta chẳng ra ta, Hàn chẳng phải mà Nhật cũng chẳng giống.

Phòng ăn rất tĩnh lặng, người làm được cho lui hết. Đèn chùm lộng lẫy tới mức ánh sáng phát ra cũng thấy xa xỉ. Chiếc đèn treo bên trên chính giữa nơi bàn ăn, như chia đôi lãnh thổ giữa hai con người.

Bạch Anh Tử ăn xong trước, không lên tiếng mà trầm ngâm nhìn bố ăn. Ông ấy đã già hơn, tóc bạc nhiều hơn, ăn chậm hơn và nhai kỹ hơn. Anh nghĩ một người đàn ông như thế sao không chịu an phận sống yên ổn một mình, mà lại rước một ả đàn bà thua tận hai chục tuổi về để cưng chiều cơ chứ.

Là tình yêu, tình dục, hay chỉ đơn giản là muốn có người bầu bạn khi về già? Anh cũng không hiểu nổi người sinh ra mình nữa!