Đêm đó Dĩnh Sa gặp ác mộng. Bạch Anh Tử đang ôm cô ngủ thì thấy cô cấu chặt tay mình và thở gấp. Không có một tiếng kêu hay tiếng hét, mà biểu cảm của cô cứ như thể bị gì đó khống chế không cất nổi lời, giống như bị bóp nghẹt không thể vùng vẫy.
Như một con vật bị rơi vào bẫy, bế tắc, cùng cực, muốn được kêu cứu, muốn được giúp đỡ để giải thoát nhưng bất thành.
- Dĩnh Sa? Dĩnh Sa?
Mắt cô nhắm chặt, vẻ mặt đau khổ. Phải uất ức thế nào mà mơ thôi cũng tràn nước mắt. Bạch Anh Tử khó hiểu lại xót xa vô cùng, lay gọi thế nào cô cũng không tỉnh, thậm chí tay cô siết chặt làm móng dài đâm vào da thịt anh.
- Tỉnh lại đi, em sao vậy? Dĩnh Sa!!!!
Bạch Anh Tử dần sợ hãi khi cảm thấy Dĩnh Sa kì lạ và bất thường, còn nghĩ tới việc gọi cấp cứu. Có lẽ dạo này hay nghĩ tới Ngụy Thang Luân - Trần Minh Hi và bạn gái, mà anh buột miệng gọi một cái tên.
- Trần Minh Hi!
Ngay khi lời vừa dứt, Dĩnh Sa của anh thực sự tỉnh lại. Cô mở to mắt nhưng nhìn anh đầy mông lung mơ màng, rồi hốt hoảng buông tay và vớ vội chiếc chăn trùm kín người. Kiểu che đậy kín mít đầy sợ hãi và né tránh này thật giống cái đêm sau khi cô cầm mảnh thủy tinh vỡ khiến tay bị thương lần trước. Anh không biết là do thói quen của cô, hay do cô thực sự có gì đó bất ốn.
Bạch Anh Tử mới vừa chạm vào chăn thì dưới chăn Sa Dĩnh Sa lắc đầu liên tục, lời nói toát lên sự thảm thương đến lạ.
- Đừng. Làm ơn, đừng đụng vào tôi, xin các người đừng đụng vào tôi....
Vốn đã quen với cô gái của mình mạnh mẽ cá tính, nhưng hơn một lần Bạch Anh Tử tận mắt chứng kiến cô run rẩy như một con người hoàn toàn khác. Và lần đầu tiên, anh nghe thấy chính miệng Sa Dĩnh Sa thốt lời cầu xin một điều gì đó. Lời cầu xin lặp đi lặp lại, còn là xin "các người" chứ không phải một người, dù là kinh hoàng trong mơ, nhưng khi đã tỉnh lại, có anh hiện hữu trước mắt, có vẻ cô vẫn không nhận ra.
Anh rất đau lòng, vừa lo lắng, vừa hụt hẫng. Anh ở đây, bên cô, sẵn sàng dang tay ôm cô an ủi, nhưng cô chỉ biết chui dưới lớp chăn mỏng và sợ hãi tột cùng.
Tay anh khẽ gỡ chăn ra, tay cô càng giữ chặt.
- Là anh, anh là Bạch Anh Tử, em đừng sợ.
Lại lần nữa, anh dùng đúng những lời này để trấn an, giống hệt lần cô tự làm bản thân bị thương khi ở biệt thự của anh không lâu trước đây.
Và chỉ cần nghe thấy tên anh, tâm tình Dĩnh Sa được khơi thông không ít. Chiếc chăn nhẹ nhàng được kéo xuống, nhìn thấy gương mặt chân thật của người đàn ông cô yêu hết lòng, Sa Dĩnh Sa không kiềm chế được mà bật khóc.
Anh thương cô, ôm cô lại vỗ nhẹ lưng dịu dàng, còn nói giảm nói tránh cho cô bớt hoang mang.
- Không sao, chỉ là một giấc mơ không được đẹp cho lắm thôi. Có anh ở đây rồi.
Hai tay Dĩnh Sa buông thõng, cô muốn ôm anh nhưng lại không dám.
Xin lỗi, em xin lỗi!Sao em phải xin lỗi chứ, em có làm gì anh đâu?Thực ra vết móng tay cô ghim trên cánh tay anh đã bầm tím và anh có hơi đau, nhưng anh không bận tâm. Giò với anh, Sa Dĩnh Sa mới là mối bận tâm trên hết.
Em có làm anh sợ không?Không! Em xinh đẹp lại yêu anh, sao anh sợ cho được.Cô gật nhẹ đầu, giọng nghẹn ngào lí nhí.
- Sau này...xin anh đừng sợ em. Nếu... nếu... sau này... có nhiều chuyện xảy ra, anh có thể... không cần em... nữa, cũng đừng...sợ em nhé
Dĩnh Sa chưa nhận ra sắc mặt Bạch Anh Tử dần trở nên khó coi. Anh nhíu mày và không vui, lòng thầm nghĩ rốt cuộc cô đang nghĩ gì mà lại xin anh như thế.
- Anh biết em vẫn còn dư âm của cơn ác mộng, nhưng anh cần em, anh nhắc lại là anh cần em, không có chuyện....
Lời còn dang dở, miệng anh bị tay cô vội chặn lại.
Anh Tử, tình cảm là chuyện khó nói, cuộc sống cũng không có gì là không thể.Không nhắc nữa. Một là lời chia tay, hai là lời không tốt, anh không thích nghe những điều này từ miệng em. Nhớ chưa?Dĩnh Sa biết anh hết kiên nhẫn rồi, cô không muốn chọc giận anh nữa, nên chỉ biết lẳng lặng gật đầu đầy miễn cưỡng và tủi thân. Đâu ai muốn làm tổn thương người mình yêu chứ, nhất là mãi mới gặp được một người yêu mình, mình cũng yêu người. Cơ mà quá khứ của cô, kẻ thù của cô không để cô yên.
Anh tiếp tục ôm cô, cô ngoan ngoãn nằm im trong lòng anh.
Nhưng....
Không ai ngủ được nữa.