Đặc Ân Hay Kiếp Nạn

Chương 22: tá túc một hôm




Đêm đó họ bàn việc công ty rất lâu.

- Tôi đói! Cô không đói à?

Sa Dĩnh Sa không để ý mình có đói hay không, cô làm việc có thể quên ăn quên ngủ.

Cậu ăn gì, tôi đặt ship tới!Gì cũng được, tôi không kén ăn. Nhưng phải có thịt. Đàn ông mà, tiêu hao năng lượng nhanh lắm.Um.Cô lấy điện thoại, tìm một nhà hàng và đặt đồ. Nhưng 5 phút sau thì có thông báo hủy đơn. Dĩnh Sa nhìn ra cửa đã kéo rèm, thầm đoán có vẻ mưa nên shipper không chạy nhiều. Cô đặt lại, lại bị hủy. Đặt sang nhà hàng khác, lại bị hủy tiếp.

Hai người trong phòng kín ấm áp nên không biết ngoài kia mưa lớn và gió mạnh cỡ nào. Cô thở dài.

- Không đặt được, có lẽ mưa quá.

Điện thoại của cả hai đặt trên mặt bàn đồng thời sáng lên, là tin báo đề phòng giông lốc và khuyến cáo người dân nên ở nhà, tránh ra ngoài khi không cần thiết.

Bạch Anh Tử đi tới bên rèm, hơi hé ra rồi nhanh chóng kéo kín lại.

- Ừm, ở dưới có cây đổ nữa.

Dĩnh Sa dấy lên lo lắng, cô lướt điện thoại xem tin tức, không nghĩ thời tiết chuyển biến nhanh như vậy.

Cô nhìn anh ái ngại, rồi đi vào bếp rất lâu. Bạch Anh Tử mãi không thấy cô quay lại, cũng tò mò đi ra khu bếp để xem xét. Anh thấy Dĩnh Sa đang lục lọi khắp các tủ trên dưới. Khi cô tìm được 2 gói mì, và 1 túi xúc xích ăn liền thì mỉm cười.



Lần đầu anh được chiêm ngưỡng nụ cười kiểu này của Sa Dĩnh Sa. Nó đơn thuần không gồng ép hay kiềm chế.

Một nụ cười rất tự nhiên. Bất giác anh cười theo.

Cô cảm giác có người, bèn quay đầu lại, nụ cười nhanh chóng vụt tắt và khôi phục vẻ lãnh đạm thường thấy.

Cậu Bạch ăn được mì ăn liền chứ?Tôi không kén ăn.Không có thịt, nhưng có xúc xích.Ừm, cũng được.Dĩnh Sa hơi lo Bạch Anh Tử ăn không đủ, và chê mấy món công nghiệp kiểu này. Cô bổ sung thêm.

Chờ đồ nước sôi vào đợi 2-3 phút là có thể ăn. Yên tâm, tôi mua đồ tương đối xịn, không phải loại rẻ tiền.Tôi đâu có ý kiến gì đâu. Giờ có ăn là tốt rồi, một miếng khi đói bằng một gói khi no.Nhà Dĩnh Sa tối giản tới mức cả phòng bếp lớn, nơi bàn ăn cũng chỉ có một chiếc ghế. Cô ra hiệu cho Bạch Anh Tử tới sofa phòng khách để ngồi.

Thôi, sợ dây bẩn và ám mùi lắm.Không sao, chỗ này cũng không có ghế ngồi.Cô ngồi đi, tôi đứng ăn.Thấy cô có vẻ không muốn, anh cười cười.

- Tôi hay đứng ăn, ăn xong cũng đứng 5-10 phút. Các siêu mẫu hay áp dụng kiểu này để đỡ béo đó.

Thấy anh không phàn nàn, Dĩnh Sa cũng không nói nhiều nữa. Một người đứng và một người ngồi cùng trật tự ăn tô mì của mình. Cô đã cho vào phần mì của anh nhiều xúc xích hơn.

Ăn xong cả hai ngồi ở phòng khách, công việc tạm ổn rồi nên không cần gấp rút nữa. Họ tranh thủ nghỉ ngơi một chút.

Mua qua....Mưa quá...Cả hai sau phút yên lặng thì đồng thời lên tiếng.



Anh nhường cô nói trước.

Mưa quá, cậu lái xe ra đường rất nguy hiểm.Nên là???Nội tâm Bạch Anh Tử dấy lên mong chờ, lời đề nghị của cô thật đúng ý anh.

Nếu cậu không chê thì có thể ngủ ở sofa này. Mai hết mưa hãy về.OK!Anh đồng ý nhanh ngoài dự đoán của cô, Dĩnh Sa hỏi.

- Khi nãy cậu muốn nói gì?

Miệng Bạch Anh Tử cười tủm tỉm, anh nhìn vào mắt cô và đáp.

- Đang định xin cô tá túc một hôm. Chủ nhà lên tiếng trước thì tôi cũng đỡ ngại.

- Cậu cũng biết ngại à?

Đang vui, cô thở ra một câu làm anh sượng người, chỉ biết buông lời than thở.

- Cô đúng là biết cách vùi dập người khác.

Dẫu vậy, khi cô xoay người đi về phòng riêng của mình, thì cả hai đều cười một cách kín đáo.

Lại một đêm họ ở cùng một chỗ với nhau, không tới mức dính lấy nhau như ở trên đảo lần trước, nhưng lòng ai cũng có chút xốn xang lạ kì.