Đặc Ân Hay Kiếp Nạn

Chương 15: sai là sai




Cao Lam Nguyệt thờ thẫn về nhà, nếu không phải Sa Dĩnh Sa thì chắc chắn Bạch Anh Tử sẽ nói chuyện vừa rồi tới tai chủ tịch.

Bà ta rón rén đi vào, thấy chồng đang đọc báo ở phòng khách thì rén ngang. Ông ấy nhìn thấy vợ thì tháo kính ra và gập báo lại.

- Nãy mình hào hứng nói đi sắm đồ mới, sao giờ lại về tay không rồi?

Người vợ thận trọng đoán ý của chồng, là chưa biết hay biết rồi nhưng đang thử?

- Vâng...Tới nơi thấy không ưng lắm nên em không mua nữa. Tiết kiệm tiền cho mình.

Bạch Cảnh Thiên cười, giọng vẫn ngọt nhẹ như bao ngày.

- Tôi đâu cần mình tiết kiệm, lấy mình về không phải để mình không dám tiêu xài như thế. Phu nhân nhà họ Bạch phải dùng những thứ tốt nhất mới phải.

Lòng Cao Nguyệt Lam đang nơm nớp lo sợ, bà ta phân vân nên chủ động nhận tội hay hỏi dò. Cái gan nhỏ của bà ta không đủ cam đảm để tự thú, vẫn là chọn cách hỏi lắt nhắt rồi tùy cơ ứng biến.

Vừa ngồi xuống bà ta vừa hỏi.

- Dạo này không thấy Sa Dĩnh Sa tới đây.



Bạch Cảnh Thiên nhướng mày hỏi lại.

- Mình có việc gì cần Sa Dĩnh Sa à?

- Em thì có việc gì chứ, cô ấy là nhân viên của mình mà. Chỉ là bình thường hay đi lại, mấy hôm liền vắng vẻ nên em hơi lạ thôi.

- Vậy là mình cũng khá quan tâm việc của tôi nhỉ. Quan tâm tôi thì mới để ý trợ lý của tôi.

Cao Lam Nguyệt chột dạ, vẫn cố cười và rót cho chồng một ly trà.

- Em không quan tâm mình thì quan tâm ai nữa. Đời này em chỉ có mình thôi, vợ chồng quan tâm nhau là việc nên làm.

- Đúng vậy, tôi cũng rất quan tâm mình đấy.

Chủ tịch nói một câu nhẹ nhàng mà tay rót trà của Cao Lam Nguyệt không tự chủ run nhẹ. "Quan tâm" này, xem ra không đơn giản rồi.

Bạch Cảnh Thiên cong môi nhìn vợ, chủ động thêm đường vào ly trà đó và nhắc.

- Mình thích ngọt ngào, tôi thêm đường cho mình đây. Mình ạ, sở thích của mình như nào tôi đều nhớ cả. Tôi giờ cũng chỉ có một người phụ nữ là mình thôi. Chúng ta vẫn là nên ngọt ngào với nhau, như vậy hôn nhân mới lãng mạn, sống bên nhau mới lâu dài.

Lời yêu thương, mà lọt qua tai Cao Lam Nguyệt cứ như ẩn ý thâm hiểm.



Thực ra Bạch Cảnh Thiên đã được thông báo về vụ du thuyền bị hỏng. Vì chưa kịp sang tên cho con trai nên tài sản vẫn đang được sở hữu dưới tên người mua là ông ấy. Hôm trước công ty bảo hiểm đã liên hệ và ông mới biết sự việc. Tuy nhiên cả Sa Dĩnh Sa và Bạch Anh Tử đều không báo cáo, nên ông ấy tự cho người của mình đi tìm hiểu. Đích thân chủ tịch soi xét, không kẻ nào có thể lọt được. Ông ấy chỉ đang quan sát và xem vợ diễn kịch thôi.

- Dạ! Mình nói phải!

Cao Lam Nguyệt được chồng ra hiệu tới gần. Bà ta thấp thỏm khi được chủ tịch ôm ấp. Ông vuốt tóc vợ, rồi ngón tay khẽ chạm vào mặt nhỏ.

- Dĩnh Sa rất bận. Trợ lý không nói nhưng không có nghĩa là tôi không biết. Anh Tử cũng không phải đứa bép xép lắm lời.

- Mình à, emm.....emm...

Ngồi trên đùi chồng nhưng Cao Lam Nguyệt đang run bần bật, ánh mắt sợ hãi nhìn vào đôi mắt sâu và lông mày rậm của người đối diện liền phát hoảng.

- Sợ à?

- Em...Mình à, em...

Cổ họng bà ra nghẹn ứ trở nên lắp bắp không nói thành lời. Trái lại, Bạch Cảnh Thiên rất ung dung điềm tĩnh. Ông giữ cằm vợ mà bóp chặt, lời nói dịu dàng tới rợn người.

- Tôi cho phép mình ngông cuồng nhưng trong sự kiểm soát của tôi. Tôi có thể dung túng mình nhưng mình cũng phải biết giới hạn. Mình làm sai tôi sẽ không mắng chửi, thậm chí âm thầm giải quyết. Nhưng sai là sai. Tôi giận đấy nhưng tôi vẫn còn thương mình. Mình à, quyền lực tôi có, tiền tôi có, đi đến ngày hôm nay thì tôi cũng trải qua không ít thủ đoạn. Đàn bà phụ nữ thì nên hiểu chuyện một chút. Có như vậy chồng mới yêu, mới cưng chiều. Hiểu chưa?