Đặc Ân Hay Kiếp Nạn

Chương 12: thử tìm hiểu




Rạng đông trên biển vốn lãng mạn, nhưng Sa Dĩnh Sa đang hướng mắt ra xa nhìn chiếc du thuyền sang trọng bị lật úp. Sau trận giông lốc, bãi biển toàn gỗ vụn và rong rêu bị dạt vào, nước đục ngầu, khác hẳn với ánh bình mình đang lấp ló tươi đẹp.

Bạch Anh Tử chợp mắt được chút thì khua khoắng bên cạnh trống trơn, ánh sáng tờ mờ le lói lọt qua báo hiệu một ngày mới lại đến.

Nghe thấy tiếng trực thăng, anh vội mặc áo và ra ngoài, thấy Dĩnh Sa đang cô đơn đứng trầm ngâm quay lưng lại với mình.

Cô xoay người và nhìn thấy anh, sau đó ngước lên nhìn trực thăng đang dần hạ cánh.

Họ trú mưa bên nhau mấy tiếng đồng hồ, còn có thêm công đoạn sưởi ấm vô cùng... hiệu quả, tới nỗi Bạch Anh Tử ôm người đẹp trong lòng và thiếp đi lúc nào không hay. Lẽ ra sau đó hai người nên gần gũi hơn, cơ mà sao Sa Dĩnh Sa lại như thể chả có gì xảy ra, dành cho anh ánh mắt lạnh lùng thế?

...

- Ổn rồi chứ?

- Ổn cả. Cậu có vẻ cũng ổn. Lên đi, chúng ta về nhà thôi.

Trên đường trở về, Sa Dĩnh Sa không hé nửa lời, mắt chỉ nhìn ra cửa sổ mà không nhìn anh chút nào.

Bạch Anh Tử thì khác, anh nhìn cô mãi, còn thầm nghĩ Sa Dĩnh Sa đêm qua dưới mỏm đá khác người trước mắt anh quá nhiều. Không phải cùng một người mà như hai con người khác nhau vậy, hoặc là một người nhưng có hai nhân cách hoàn toàn trái ngược.

Bất ngờ cô quay mặt nhìn thẳng vào mắt anh.

- Chiếc du thuyền sẽ được trục vớt và tu sửa. Tạm thời cậu đã an toàn, chuyện này chưa báo cho chủ tịch biết tránh làm ngài ấy lo lắng.

- Ừ!

Họ lại trở về là họ của trước đây, khách sáo, cứng nhắc, có trên có dưới và không có gì để nói thêm với nhau.



****

Việc đầu tiên khi Sa Dĩnh Sa trở về đất liền không phải đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, mà cho người điều tra việc động cơ du thuyền bị hỏng. Một tài sản hạng sang với giá đắt đỏ, của một thương hiệu lớn và uy tín, hơn nữa là mới mua, không thể nào lại dễ dàng hỏng hóc như vậy.

Bạch Anh Tử cũng không rảnh rỗi. Văn Xuyên ở bên càu nhàu.

- Cậu dọa chết tôi rồi. Thôi, sau này cấm đi đâu một mình nữa.

- Đời thuở nhà ai mà nhân viên đòi cấm cản sếp như cậu không? Với cả tôi đâu một mình, có Sa Dĩnh Sa nữa mà.

- Cũng may có cô ấy đấy!

- Ừm!

Nghĩ lại cảnh kề da với Sa Dĩnh Sa, tự nhiên Bạch Anh Tử cười tủm tỉm khiến trợ lý tò mò.

- Lại còn cười nữa?

- Thì trong cái rủi có cái hay.

- Có chuyện gì à?

- Ừ, nhưng tôi không kể đâu.

- Cậu mờ mờ ám ám càng khiến tôi hoài nghi đấy! Không lẽ cậu và cô ấy...

Văn Xuyên lấp la lấp lửng, liền bị anh chặn luôn suy nghĩ bất thường.



- Đừng nghĩ bậy, chẳng qua là sau chuyện này, tôi thấy Sa Dĩnh Sa cũng được, coi như một lần vào sinh ra tử cùng nhau... Mà này, cậu tìm hiểu thử Sa Dĩnh Sa đi, xem có thu thập được gì thú vị không?

Hai mắt Bạch Anh Tử sáng lên và đưa ra ý tưởng, không ngờ bị Văn Xuyên dập tắt hết hứng thú.

- Cậu thật là chậm chạp, tôi đã tìm hiểu ngay sau khi gặp Sa Dĩnh Sa lần đầu tiên rồi. Nhưng chả có gì cả, đến quê quán, người thân, học vấn cơ bản cũng không tra ra được. Ngoài tên và tuổi thì không còn thông tin nào nữa.

- Thật à?

- Ủa, tôi phải giấu giếm à?

- Cũng phải, thân tín của ông già sao dễ dàng để người khác nắm bắt được. Vậy cậu nói xem cô ta bao nhiêu tuổi?

- Sao thế? Quan tâm người ta vậy, tôi tưởng cậu ghét cay ghét đắng cô ấy mà.

- Có một dạng quan tâm vì ghét đó, cậu không biết à! Nói đi, Sa Dĩnh Sa sinh năm bao nhiêu?

- Sinh trước cậu 1 năm!

- Vậy à, hơn tôi 1 tuổi cơ à. Không sao, tuổi tác không thành vấn đề.

- Bộ cậu có vấn đề gì cần tuổi của Sa Dĩnh Sa à?

- Không có gì. Bảo sao cô ta có vẻ già dặn.

Văn Xuyên bật cười lắc đầu.

- Dùng từ cho chuẩn, cô ấy không già dặn, là trưởng thành. Trưởng thành hơn cậu là cái chắc!