Bạch Anh Tử có một buổi làm hòa rất mỹ mãn. Tinh thần anh vui vẻ, ăn sáng xong không vội đi làm mà tranh thủ chơi cùng con gái một chút.
Yên Nhiên nhìn thấy vết bầm ở cổ của bố thì thắc mắc.
Bố ơi, ai làm bố bị thương vậy?Bộ tHương?0 co bo do, bo co dau khong?Anh đưa tay kéo cổ áo che đi, sau đó xoa đầu con gái nhỏ.
- Bố ổn, không sao hết.
Cô bé ôm lấy cổ anh rồi dặn dò, rất ra dáng bà cụ non.
- Bố đừng để bị thương nữa nhé!
Anh khẽ gật đầu, miệng cười tủm tỉm nhìn người phụ nữ của mình ở xa. Có con gái thế này quả là mát lòng mát dạ. Dù Yên Nhiên không ở cùng bố từ bé, nhưng được nuôi dậy trở thành đứa trẻ giàu tình cảm, tinh tế và biết quan tâm người khác.
****
Tối ấy, Yên Nhiên được bố mẹ đưa về nhà ông nội. Sau bữa cơm với không khí trầm lắng, Bạch Anh Tử được bố gọi vào thư phòng nói chuyện riêng.
- Nghe nói công ty của mẹ Yên Nhiên mới được một bên đầu tư một khoản lớn.
Bạch Anh Tử chậm rãi rót trà, khóe môi hơi cười và nhàn nhạt nói.
- Xem ra bố sát sao cô ấy quá nhỉ!
Bạch Cảnh Thiên cũng hơi cười, mắt nhìn chăm chú ly trà trước mặt. Ông ấy nghĩ Sa Dĩnh Sa không chịu an phận, khi không được ông ấy chia tài sản liền tự khởi nghiệp để kiếm tiền. Còn nghĩ con trai bị cô nói ngon dỗ ngọt nên mới vung tiền cho hai mẹ con cô một cách vô tội vạ.
- Không chịu sinh thêm con, giờ bận rộn công ty riêng thì lấy đầu ra thời gian chăm lo gia đình nữa. Con thiếu gì tiền mà con bé phải lao đầu ra ngoài làm việc. Người ngoài sẽ nghĩ con và ta keo kiệt với nó, để nó thà chịu vất vả còn hơn là ở nhà sinh em cho Yên Nhiên.
Anh Tử không uống trà, mà đứng lên đi quanh căn phòng, sau đó dừng lại trước kệ bằng khen, giấy khen của bố.
Anh sờ vào chiếc cúp mới nhất mà trầm ngâm. Mấy chục năm cuộc đời, phải nói ông ấy gặt hái được vô số thành tựu lớn nhỏ.
- Bố coi trọng sự nghiệp, thì cô ấy cũng vậy. Sự nỗ lực và phấn đấu không phân biệt giới tính và tuổi tác. Sự nghiệp của phụ nữ cũng quan trọng không kém của đàn ông, thậm chí là lớn hơn. Là đàn ông, ai chả tự hào về việc mình làm chủ kinh tế, nuôi sống gia đình. Nhưng gần đây con mới phát hiện ra, người làm vợ thật sự rất rất vất vả. Sự nghiệp riêng chưa nói, chỉ việc nuôi dậy thế hệ tiếp nối trở thành nhân tài thôi đã không dễ dàng gì
Sau này Yên Nhiên lớn lên mà giỏi giang, phần lớn là do mẹ nó. Tại vì con không ở bên con cái ngay từ đầu, lại bận bịu đi làm ăn, đi kiếm tiền. Cô ấy mới là người ở bên dậy dỗ con cái từ những điều nhỏ nhất. Trẻ con chính là tương lai của gia đình. Con có thành công đến mấy nhưng vợ con của con mà không ổn thì cũng chả phải tốt đẹp gì. Bố hiểu mà, như cách bố lo cho con và mẹ con vậy. Dĩnh Sa có thể không cần kiếm tiền, không hoàn hảo như con mong muốn, nhưng cô ấy chăm sóc thế hệ sau của con tốt, Yên Nhiên ngoan, học tốt, có ý thức, biết tự lập.
Không phải tự nhiên một đứa trẻ lớn lên có thể được như vậy. Cô ấy vừa chăm con tốt, vừa kiếm tiền tốt, chẳng phải nên vui và ủng hộ, hỗ trợ thay vì kìm kẹp, áp đặt sao? Huống hồ cô ấy mở công ty không đụng tới của con một đồng nào.
Người bố biết bản thân chưa bao giờ là ưu tiên số một trong lòng con trai, tuy buồn là thật nhưng Bạch Anh Tử nói cũng có lý. Ông đòi hỏi con dâu môn đăng hộ đối, thì con dâu như vậy cũng chẳng ngốc để ông thao túng định đoạt. Rõ ràng so với một cô con dâu mà ông phải dè chừng thông gia, kiêng nể thân phận thì Sa Dĩnh Sa lại ngoan ngoãn và dễ bảo hơn nhiều.
Nghĩ theo hướng tích cực, cháu nội của ông, thế hệ tiếp nối nhà họ Bạch được coi là có tổ hợp gen khá ổn. Con trai ông thì khỏi bàn, ông tự hào và tự tin gen tốt của nhà mình. Sa Dĩnh Sa ngoài xuất thân thì không có gì để chê khi ngoại hình tốt, năng lực tốt, đức tính tốt. Ông mong chờ gì hơn nữa chứ!