Đã Xuyên Thì Phải Có Đôi Có Cặp

Chương 3




Ta hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra.

Cái mạng nhỏ này, bảo vệ được rồi.

Giây tiếp theo,

“Làm sao? Chưa ôm đủ à?”

9

Ta chậm rì rì đi theo phía sau Lục Phong Nhiên.

Hắn đi được vài bước, quay đầu lại nhìn ta: “Ngươi đi theo ta làm gì?”

Ta: “Đâu có, ta cũng đi hướng này”

Thật ra là ta sợ bị bắt đi lần nữa.

Ta cảm thấy, tạm thời cứ đi theo bên người hắn, hẳn là sẽ bảo toàn được tính mạng.

Lục Phong Nhiên im lặng một chút, không hỏi nữa.

Ta tiếp tục đi cùng hắn.

Mắt thấy hắn rẽ vào ngõ nhỏ phía trước, ta vội vàng bước nhanh chân hơn, vừa mới quẹo vô đã đâm sầm vào áo giáp cứng rắn.

“Aaa đau!”

Ta đâm đ ến mức hai mắt tối sầm.

Ngẩng đầu, đập vào mắt ta là hầu kết của Lục Phong Nhiên.

…………

Theo dõi người ta bị bắt gặp rồi nên ta ngả bài luôn.

“Lục thống lĩnh, xin ngài rũ lòng thương thu lưu ta vài ngày được không?.”

Lục Phong Nhiên không thèm nghĩ ngợi: “Không được.”

Ta: “……”

Tốt xấu gì ngài cũng giả bộ suy nghĩ một chút đi chứ.

Ta nghĩ nghĩ: “Hay là, ngài có thể chuyển lời cho Thái tử thay ta được không?”

Lục Phong Nhiên nhìn ta, ánh mắt tối đen, ta nhìn không hiểu: “Lần trước ngươi đến Dạng Cực điện có phải là âm mưu của Thái tử không?”

Ê, cái chiều sâu của vấn đề này lớn à nha, ta thành thật trả lời: “Không phải, là tự ta muốn đi”

Lục Phong Nhiên nhíu mày: “Một nữ tử như ngươi thì đến Dạng Cực điện làm gì?”

Ta vẫn vô cùng thành thật như cũ: “Đến để được gặp ngài”

Lục Phong Nhiên: “?”

Ta nhìn hắn, sau đó chậm rãi mở miệng: “Ngài lớn lên đẹp như vậy, có khí chất như vậy, dáng người đẹp như vậy, còn quyết đoán nữa, ta đến để được gặp ngài không phải là rất bình thường sao?”

Lục Phong Nhiên hoàn toàn ngu người.

Hắn nhìn ta, biểu cảm có hơi nghi ngờ.

Đại khái là chắc chưa gặp nữ tử nào mặt dày như ta.

Nói cho cùng, nữ tử ở cổ đại nhìn trai đẹp cũng phải nhìn che che giấu giấu, bị bắt được thì xấu hổ, giận dỗi muốn chết luôn cho rồi.

Các nàng, làm sao mà có được sự vô tư như ta được.

Hớ hớ hớ

Dưới ánh mắt thẳng thắn của ta, hai tai Lục Đại thống lĩnh bắt đầu đỏ lên.

Hắn không nhìn ta nhiều thêm một cái nào, xoay người rời đi.

Ta vội vàng đuổi theo.

Lục Phong Nhiên không quay đầu lại, nói: “Đừng đi theo ta.”



Ta “Ồ” một tiếng, dừng chân: “Vậy ta đi Dạng Cực điện, chỗ đó chắc là có chỗ ở”

Lục thống lĩnh nghiến răng nghiến lợi: “Quay lại cho ta!”

Ta cong cong khóe môi, chạy chậm theo sau hắn.

“Ngài sợ ta sẽ bị hại sao?”

Lục Phong Nhiên: “Ta sợ các huynh đệ cấm quân của ta bị hại”

Ta: “……”

Sự thật bị tiết lộ mất rồi.

10

Lục Phong Nhiên đưa ta tới chỗ bình thường hắn hay nghỉ ngơi trong lúc thay ca trực.

Căn phòng không lớn, nhưng rất sạch sẽ.

Lục Phong Nhiên chỉ vào cái giường nhỏ bên trong: “Đêm nay ngươi ngủ ở kia trước đi, sáng mai, ta bảo người ở Đông Cung tới đón ngươi”

Ta thấy hắn xoay người định đi, vội ngăn lại:

“Lục thống lĩnh, ta có thể hỏi ngài một chuyện được không?”


Hắn dừng bước chân: “Chuyện gì?”

Ta hỏi hắn: “Ngài có thể kể cho ta nghe về Thái tử được không? Hắn ở trong triều có tình cảnh thế nào?”

…………

Lục Phong Nhiên đi rồi, ta vẫn ngồi ở mép giường ngây ngẩn.

Hắn nói tình cảnh của Thái tử thật sự không tốt tí nào, trước có Nhiếp Chính Vương như hổ rình mồi, sau có mấy huynh đệ bám sát không bỏ.

Hiện giờ, hắn chỉ có thể cậy vào Đường thừa tướng.

Nhưng Đường thừa tướng từ trước đến nay lúc nào cũng cảm thấy hắn vực dậy không nổi, yếu đuối bất tài, không thể gánh nổi trọng trách.

Cho nên cái chức Thái tử này của Giang Ninh, bên ngoài hào nhoáng, bên trong thì đổ nát.

Trách không được.

Trách không được ta thường xuyên thấy Giang Ninh một mình ngồi trong sân ngẩn người.

Trách không được thư phòng nàng thắp nến cả đêm.

Trách không được, nụ cười của nàng ấy ít đi rất nhiều so với trước đây.

Thì ra, chỉ có ngày tháng của một mình ta là tốt thôi.

Đêm hôm đó, ta nằm trên giường, nhìn ánh trăng qua song cửa sổ, cả đêm không ngủ.

Ngày thứ hai, Lục Phong Nhiên tới đây từ rất sớm.

“Thái Tử không có ở Đông Cung, chờ một thời gian nữa ta lại tới tìm ngài ấy sau”

Ta xoa xoa mặt: “Không cần.”

Hắn liếc ta một cái: “Không về Đông Cung nữa?”

Ta cười cười: “Không về nữa, về càng mang lại phiền toái cho ngài ấy hơn”

“Ta trốn ở chỗ ngài hai ngày là được, chờ cho sóng yên biển lặng, ta lại trở về Ám Đình ti”

Lục Phong Nhiên không nói chuyện, đưa hộp thức ăn trong tay cho ta: “Mang đồ ăn cho ngươi này”

Ta vô cùng vui mừng nhận lấy: “Lục thống lĩnh thật tốt.”

Lục Phong Nhiên: “……”

“Sau này, mấy câu như vậy không được tùy tiện nói”

Ta chỉ lo nhìn đồ ăn, nhất thời không nghe rõ: “Cái gì không được nói cơ?”

Lục Phong Nhiên dừng một chút, thở dài: “Không có gì, ăn cơm đi.”


11

Ta không ngờ ta trốn ở chỗ hắn tới tận năm ngày.

Buổi tối ngày thứ năm, ta thu dọn hành lý, quét tước căn phòng lại cho sạch sẽ, đang chuẩn bị quay lại Ám Đình ti, cửa phòng đột nhiên bị xô vào.

Ta hoảng sợ, theo bản năng nắm lấy bình hoa bên cạnh.

Đợi thấy rõ là ai tới, ta giật mình ngạc nhiên đặt bình hoa xuống.

“Lục thống lĩnh? Ngài làm sao vậy?”

Hắn lảo đảo nghiêng ngã bước vào, sau đó cắn răng nói: “Đóng cửa lại.”

Sau khi ta đóng cửa lại, hắn đã ngã xuống đất.

“Đây là làm sao vậy?”

Ta vội vàng tiến lên đỡ hắn lên giường, lúc buông tay ra mới phát hiện tay toàn là .

Bởi vì hắn mặc áo giáp đen, cho nên chỉ nhìn thôi thì đúng là không thể thấy hắn bị thương được.

Ta không nghĩ nhiều nữa, vội vàng giúp hắn cởi áo giáp xuống.

Chỗ bả vai hắn cắm một đoạn mũi tên, đầu mũi tên đã c ắm vào quá nửa.

Tay ta run run không dám chạm vào hắn: “Đây là……”

Hắn thở hổn hển mấy hơi, thanh âm yếu ớt: “Có thích khách trà trộn vào cung, ta nhất thời không chú ý, bị trúng một mũi tên.”

Thích khách?

Vậy Giang Ninh của ta!

Trong lòng ta nhảy dựng, luống ca luống cuống.

Lục Phong Nhiên nhìn ta một cái: “Yên tâm, Thái Tử không có việc gì.”

Ta thở dài một hơi nhẹ nhõm, ngẩng đầu đối diện với hai mắt hắn, có hơi chột dạ: “Ta đâu có hỏi ngài ấy đâu”

Lục Phong Nhiên không thèm cãi nhau với ta, chỉ dùng miệng xé rách một mảnh vải, tự thắt bả vai của hắn lại.

Hắn nói với ta: “Giúp ta rút nó ra.”

Ta: “!”

Cái này rút kiểu gì bây giờ, rút củ cải ta còn biết rút, chứ cái này thì ta chịu.

Ta quay đầu định ra ngoài: “Ta đi tìm thái y cho ngài.”


“Không còn kịp nữa rồi.” Lục Phong Nhiên nói, “Thích khách trong cung chưa được quét sạch, nếu ta không trở lại, bọn họ sẽ biết ta bị thương, đến lúc đó chắc chắn sẽ bí quá hóa liều ám sát thêm lần nữa”

Ta quay đầu nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta.

Hai mắt nhìn nhau, ta thở dài, quay lại: “Rút như thế nào đây?”

Hắn duỗi tay cầm lấy tay của ta, nắm tay ta đưa lên chạm vào bờ vai của hắn.

Nhiệt độ cơ thể của hắn nóng đến doạ người, vài lần ta định rụt lại, nhưng bị hắn giữ chặt, không thể động đậy.

“Cứ vậy mà rút”

Ta vòng qua sau lưng hắn, nhìn miệng vết thương dữ tợn đó, không nhịn được nhắm chặt mắt lại.

“Ngài chịu đựng một chút”

Lục Phong Nhiên cười nhạo một tiếng: “Cái này có là gì, trước kia ta từng chịu…… A!!”

Hắn còn chưa nói xong, ta đã động thủ, đủ mau đủ chuẩn đủ tàn nhẫn, không hổ là ta.

Ta cầm đoạn mũi tên trên tay, duỗi đầu hỏi hắn: “Đau không?”

Đầu Lục Phong Nhiên đầy mồ hôi lạnh, mà vẫn nhịn xuống, nở nụ cười: “Không sao, ngươi làm tốt lắm.”

…………


Hắn chỉ nghỉ ngơi một lúc rồi ra ngoài như không có việc gì.

Trước khi đi, hắn nói: “Đừng đi ra ngoài, ở chỗ này đợi”

“Chờ ta trở lại.”

12

Ta chờ mãi tới bình minh, hắn cũng không trở lại.

Ta lại từ bình minh chờ tới khi trời tối mù, hắn vẫn không trở lại.

Vì thế ta lại dọn tay nải chuẩn bị về Ám Đình ti.

…………

Giang Ninh đứng trong viện ta, mãi không nhúc nhích.

Ta hoảng sợ: “Mày làm cái gì đấy!”

Giang Ninh quay đầu nhìn ta, khóe mắt đỏ bừng, bước nhanh về phía trước, khóc òa lên: “Tao tưởng là mày bỏ tao mà đi rồi!”

Ta sửng sốt: “Lục Phong Nhiên không nói với mày là tao trốn ở chỗ hắn sao?”

Giang Ninh ôm ta, vừa khóc vừa nói: “Tao nói với mày rồi còn gì, hắn không phải người dễ chọc vào đâu!”

“Hắn là người của Nhiếp Chính Vương! Hắn mang mày đi chắc chắn là không có ý tốt!”

Ta cứng họng, thật ra là, ta tự mình đi theo người ta mà.

Nhưng mà chắc chắn không thể nói, nếu không sẽ bị ai đó mắng mất.

“Nếu mày có mệnh hệ gì, tao sống sao mà nổi?”

Đã khóc một lúc lâu, mũi Giang Ninh cũng hồng cả lên rồi.

Ta đau lòng mà vỗ vỗ nàng: “Không có việc gì, tao ở đây mà”

…………

Giang Ninh nói Lục Phong Nhiên là người của Nhiếp Chính Vương, là tai mắt của hắn trong cung.

Ban đầu ta vốn không tin, bởi vì nhìn Lục Phong Nhiên không giống như người xấu tí nào.

Nhưng sau đó ta lại hơi hơi tin, bởi vì Lục Phong Nhiên dưới sự tiến cử của Nhiếp Chính Vương, được thăng quan.

Hắn được điều tới Kinh Thành Tuần Phong Doanh, sau này, sẽ rất ít làm việc ở trong cung.

…………

Giang Ninh lâu lâu lại tới thăm ta, mang cho ta rất nhiều thứ.

“Hay là, mày về Đông Cung với tao đi”

Ta im lặng một lát, nói: “Không được, tao cứ ở ngoài này, không chừng còn có thể giúp được mày”

Ở Đông Cung, cũng chỉ đem lại phiền toái cho nàng ấy.

Giang Ninh khuyên ta mãi, ta cũng không đồng ý, cuối cùng nàng cũng tùy ta luôn.

…………

Từng ngày trôi qua, ta ở Ám Đình ti cũng được coi là dễ chịu.

Lâu lâu ra ngoài ngẫu nhiên sẽ gặp phải Lục Phong Nhiên vào cung báo cáo công tác.

Hắn hình như rất vui vẻ, muốn bắt chuyện với ta.

Ta lại cúi đầu cao chạy xa bay.

Ta biết, cái hoàng cung này chuyên ăn thịt người, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, ta và Giang Ninh sẽ mất mạng.

Không thể tùy tâm sở dục nữa.

(Tùy tâm sở dục: tùy theo tâm nguyện, ý muốn của cá nhân mà làm ra một hành động nào đó)