Phòng chứa củi
Đẩy cửa ra, Diệp Hạo Vũ thấy được Hãn Lôi Lôi đang ngủ say, sắc mặt của nàng lại tái nhợt dị thường. Tức giận bạo phát khiến hắn trực tiếp bỏ quên sắc mặt tái nhợt của nàng, lại nhìn nàng ngủ say an ổn như thế, hỏa khí càng lớn thêm một phần. Tiến tới hung hăng xách nàng lên, Diệp Hạo Vũ lại đột nhiên run rẩy, trọng lượng cơ thể nàng làm sao có thể nhẹ đi nhiều như vậy? Thời điểm ôm nàng lần trước, tựa hồ có sức nặng bằng một cánh cửa gỗ, mà bây giờ chỉ còn lại bằng sức nặng của một cái quần dài. Nàng bị làm sao vậy?
“Nước......” Môi anh đào tái nhợt khẽ nặn ra một chữ này, Diệp Hạo Vũ lúc này mới khẩn trương được ôm lấy nàng phóng thẳng tới Mị Nguyệt Uyển.
Nguyệt Kỵ không hiểu tại sao Vương gia phải khẩn trương như vậy, nhưng suy từ sắc mặt của Hãn Lôi Lôi, tựa hồ đã xảy ra chuyện rồi.Ý thức được điểm này, Nguyệt Kỵ lập tức đi báo cho ngự y.
Mị Nguyệt Uyển
Đưa tay bắt mạch cho Hãn Lôi Lôi, ngự y lắc đầu một cái, nói:
“Thứ cho thần không thể ra sức.” Xoay người muốn đi, Diệp Hạo Vũ lại đột nhiên bắt lấy hắn, ánh mắt sắc bén nói:
“Nàng thế nào rồi?”
Ngự y biết rõ vị Vương gia trước mắt này trời sinh lạnh nhạt, giết người vô số trên chiến trường, máu lạnh kinh người. Nhưng giờ phút này lại khẩn trương như thế, mà vị nữ tử trên giường này tuy có bề ngoài hết sức đáng yêu , da cũng hết sức mịn màng trắng nõn, nhưng quyết không phải là tiểu thư nhà quản gia. Vẻ mặt Vương gia vội vã như thế, có lẽ cô nương này rất đặc biệt với hắn.
“Nói a!” Diệp Hạo Vũ nói ra lời này thì cơ hồ rống lên, nhưng hắn vẫn không chút nào ý thức được hiện mình đang luống cuống.
“Hồi... Hồi vương gia, chẳng biết tại sao bên trong thân thể vị cô nương này có một cỗ lực lượng đang từ từ chảy ra. Mà khi lực lượng này chảy đi, thân thể vị cô nương này cũng càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng yếu đuối.”
“Lực lượng gì?” Diệp Hạo Vũ nghĩ không ra, chẳng lẽ chỉ giam một ngày, nàng đã không thể chịu nổi?
“Thần vô năng, không cách nào tra ra nguyên nhân gây bệnh.” Ngự y quỳ bái một cái, xoay người ôm hòm thuốc rời đi.
“Pằng! ~” Diệp Hạo Vũ đạp mạnh lên bàn gỗ. Trong nháy mắt cái bàn gỗ đã hóa thành tro bụi. Nhìn người nằm an tĩnh trên giường, hắn mờ mịt, chẳng lẽ mình thật trách lầm nàng?
Tựa hồ nhìn thấu băn khoăn của Diệp Hạo Vũ, Nguyệt Kỵ đi tới lạnh nhạt nói:
“Vương gia, thuộc hạ......”
“Nàng thật không phải cố ý sao?” Diệp Hạo Vũ cắt đứt lời của hắn, tựa như đang hỏi hắn, lại tựa như muốn hỏi mình.
Nguyệt Kỵ hơi sững sờ, lạnh nhạt nói:
“Vương gia, Nguyệt Kỵ tin tưởng Hãn cô nương.”
“Tại sao?”
“Bởi vì Hãn cô nương không phải là người như vậy.”
“...” Diệp Hạo Vũ ngây ngẩn cả người. Đúng vậy a, mình đã sớm phát giác, nếu không cũng sẽ không yên tâm dẫn nàng vào vương phủ. Nhưng bây giờ mới nghĩ ra, có phải đã chậm hay không?
“Thứ cho thuộc hạ lắm mồm! Vương gia, thuộc hạ không hiểu vì sao hôm nay ngài lại tức giận như vậy?” Nguyệt Kỵ nói rõ nghi ngờ trong lòng.
“Hôm nay...... Tức giận?” Giống như đột nhiên thức tỉnh, Diệp Hạo Vũ không trả lời vấn đề của hắn, ngược lại vội vàng chạy thẳng về phíaTịnh Nguyệt trì.
Nguyệt Kỵ không biết Vương gia làm sao, nhưng vẫn giữ đúng bổn phận đi theo.
Tịnh Nguyệt trì
Diệp Hạo Vũ dùng muôi gỗ tưới hoa múc một muỗng nước trong ao ra ngoài, thoáng chốc đã về đến Mị Nguyệt Uyển. Nhìn thân hình trên giường không nhúc nhích, Diệp Hạo Vũ dịu dàng nâng đầu nàng dậy, chậm rãi đút chút nước vào. Đôi môi Hãn Lôi Lôi khẽ mở, tham lam mút thỏa thích. Diệp Hạo Vũ lúc này mới phát hiện bên trong nàng tựa hồ có đồ vật gì đó chảy ngược trở lại, thể trọng từ từ khôi phục.
“Ách...... Khụ khụ...... Khụ......” Giống như bị sặc tỉnh, Hãn Lôi Lôi đột nhiên ho khan, lông mi đắp kín hai mắt mê người khẽ giật giật. Tròng mắt đen trong suốt như lưu thủy nửa mở.