Mãi đến sau này có khi cô cũng không thể hiểu thấu được tình yêu của anh, mọi thứ trong cuộc sống anh diễn ra luôn vì cô, mọi thứ đúng vậy là mọi thứ. Anh yêu cô đến ngốc nghếch, nhưng chỉ dừng ở hai chữ "đã từng" không phải anh không yêu cô nữa chỉ là, anh không thể ở bên cô dài lâu để mãi mãi bảo vệ người con gái anh yêu. Còn cô luôn nhìn về phía trước và không hề hay biết có người ở sau lưng luôn đợi cô quay đầu nhìn lại.
Tình yêu chân chính là tình yêu dù không được đối phương đáp lại vẫn âm thầm cầu chúc người đó hạnh phúc, còn mình chấp nhận gánh chịu mọi đau thương, mọi việc đều có anh che chở còn cô chỉ cần hạnh phúc là được. Cô cười là đời anh vui, cô khóc là tâm anh buồn. Mọi thứ liên quan đến cô, anh đều chú ý từng chút một. Quá khứ, hiện tại, tương lai, Mạc Khương này sẽ vẫn ở sau lưng, dùng tình yêu đã che chở cho cô. Nhưng mà Dịch Anh à! Cô đừng đi nhanh quá, có thể quay lại nhìn anh dù chỉ một chút được không. Anh đi rồi, đứa ngốc như cô phải biết làm thế nào đây?