Cõi lòng tôi tan nát, hận không thể tìm cô gái kia ba mặt một lời. Vậy mà chú vẫn còn dửng dưng cho được. Đáng lẽ họ phải rối rít xin tôi tha thứ. Đằng này lại bày ra cái mặt tự cao tự đại. Thậm chí còn cười vào mặt tôi nữa. Bộ dạng tôi thảm bại như vậy đáng xem lắm sao?
Tôi bặm môi, uất ức nấc lên. Muốn mắng muốn chửi lắm mà không nói nổi thành lời.
Tên chồng đốn mạt đi tới, nâng cằm tôi lên. Vẫn là cười trước nói sau:
– Tính ăn vạ à?
Tôi lau nước mắt, quay mặt đi nơi khác, dùng sự lạnh lùng để đối đáp với chồng.
Chú vẫn rất kênh kiệu ra lệnh cho tôi:
– Đứng lên đi, sàn nhà 2 ngày rồi chưa quét đâu.
Đến đây thì tôi không nhịn được nữa, nuốt uất ức xuống, tôi cố ngăn sự run rẩy, nặn ra từng chữ:
– Bẩn làm sao bằng người đứng trước mặt tôi.
– Nói ai bẩn thế hả?
– Bản thân mình còn không biết mình bẩn thì sao lại đi hỏi người khác.
– Miệng mồm cũng ghê gớm đấy.
Tôi chẳng muốn phí lời với người không xứng đáng nên lại im lặng.
Chú thì vì sự im hơi lặng tiếng này của tôi mà thắc mắc:
– Sao không nói nữa?
–…
– Không hỏi của ai à?
– …
Biết thừa là của ai rồi thì tôi hỏi làm gì, hỏi nhiều chỉ làm lòng thêm đau hơn thôi. Tôi chỉ tiếc chưa bắt gian tại trận.
– Này! Nói gì đi. Muốn làm người câm đó à.
Đã dặn lòng bình tĩnh rồi nhưng một kẻ cứ từng chút từng chút rút sạch sự nhẫn nại của tôi. Tôi như vậy chưa đủ thê lương hay sao mà còn cố tình quét sâu vào nỗi đau của tôi như thế.
– Chú ác lắm chú biết không hả? Tôi làm gì mà chú lại đối xử với tôi như thế? Tôi ngày ngày vun vén hạnh phúc gia đình. Làm cái gì cũng phải suy nghĩ nó có ảnh hưởng đến chú hay không. Ngoài gây ra chuyện xấu thì chú còn làm được gì nữa? Chú nhìn cái Bông đi, nó chính là kết quả tội ác của chú đấy. Chú không thấy nó sống cảnh thiếu cha bao năm qua rất đáng thương sao? Giờ chú còn làm ra trò gì nữa đây hả? Chú có người phụ nữ khác. Chú muốn ruồng rẫy mẹ con tôi sao?
Nói đến đây thì nước mắt tôi như đê vỡ, ồ ạt làm nhòe đi tầm nhìn. Giờ phút này ba của con tôi mới nhận ra lỗi lầm, có người lay lay tay vợ:
– Được rồi, đừng khóc nữa. Bông nó vào sẽ thấy đấy.
Tôi né tránh đụng chạm của chú, ra sức khóc tiếp.
– Thôi mà. Khóc gì mà dai thế hả?
– …
– Được rồi, xé mác đi rồi khóc tiếp.
Tên nọ dúi dúi bộ đồ kia vào người tôi, tôi cầm nó vứt đi chỗ khác. Xé mác cái gì mà xé mác, nhìn thấy bộ đồ kia bản thân đã thấy tởm chết đi được rồi. Giờ còn bảo tôi phải xé nữa. Tôi vứt đi, người kia lại lấy về.
– Xé đi.
– Sao lại bắt tôi xé, sao không bảo ả tình nhân của anh xé đi.
– Vẫn không hiểu à? Não người hay não heo thế hả?
Gã đàn ông đáng ghét. Chỉ là xé mác đồ thôi mà. có cần phải ví tôi với não heo không. Vì không muốn bị nói là não heo nên tôi ra sức giật hai cái dây có gắn nhãn trên đồ. Vừa giật vừa phàn nàn:
– Lúc đi mua, sao không bảo họ cắt ra hộ luôn. Để vậy rồi ai mà tháo cho được.
– Cũng tính thế mà sợ mặc không vừa.
Đầu tôi lúc này mới “ đinh” một phát. Có phải tôi ghen quá hóa rồ rồi không. Đồ còn mác, sợ không vừa chắc là chưa mặc. Vậy cũng không thể nào khẳng định được chủ nhân của nó là Diệu Linh. Một tia sáng mong manh vội sượt qua mắt tôi.
Tôi tròn mắt nhìn một người:
– Chồng!
Chồng tôi lập tức cười khẩy:
– Đổi giọng nhanh thế.
– Cái này không phải là của người phụ nữ khác mang đến chứ?
Họ gật gật. Tôi nghe vậy liền luồng hai tay qua eo chú:
– Thế ai mua vậy?
Chú không thèm trả lời tôi nữa mà chỉ dùng một ngón tay hướng về phía mình.
– Chồng mua cái này cho ai thế?
Ngón tay kia từ phía chú đã chệch hướng qua tôi. Làm người tôi khẽ giật nhẹ.
– Vợ có bao giờ mặc mấy cái này đâu? Chồng mua làm gì để vợ hiểu lầm.
Tay người kia nhanh chóng đi đến má tôi, nhéo mạnh:
– Nghen tuông mù quán.
Môi tôi hơi cong lên, biết sai nhưng vẫn cố lý sự:
– Tại vợ yêu chồng quá nên mới thế.
– Còn không biết mình sai à?
– Vợ biết mình sai mà, nhưng tại vợ yêu chồng nên vợ mới sai.
– Đổ thừa.
– Vợ nói thật.
Vợ chồng tôi giàn xếp xong lục đục nội bộ thì Bông mới vào phòng. Hẳn là phim hoạt hình nó yêu thích hết rồi nên nó mới chạy vào đây tìm ba mẹ. Cũng may là lúc nãy không để con nhìn thấy, bằng không, tôi sẽ phải độn thổ mất.
3 người một nhà chúng tôi lân la mà đã đến giờ cơm trưa rồi. Chú bảo ra ngoài ăn cho tiện, nhưng tôi không muốn. Không có vợ thì thôi, vợ đã ở đây sao lại để chồng ăn uống tùy tiện được. Tôi nhất nhất phải đặt đồ về nấu. Hì hục trong bếp nấu một lúc cuối cùng cũng xong.
Sau khi bày biện một bàn đồ ăn thơm ngon, tôi gọi chồng:
– Chồng ơi!
Chú ôm Bông đi xuống bàn ăn.
– Được ăn rồi à?
Dứt câu, chú đã đặt Bông qua chiếc ghế bên cạnh rồi cũng ngồi xuống, tiện tay bốc một miếng dưa chuột.
Tôi cũng nhanh chóng xới cơm cho cha con họ. Sẵn hỏi dò:
– Diệu Linh có ở gần đây không chồng?
Chồng tôi vừa ăn vừa nói
– Lầu trên
– không phải sẽ ở gần một chút để tiện cho trao đổi công việc ạ.
– Ừ để mai bảo xuống đây ở chung luôn
Tôi biết là bị chú ghẹo nên giận dỗi:
– Chồng! Vợ đang nói chuyện nghiêm túc.
– Đừng rỗi hơi suy nghĩ nhiều nữa. Lo mà chăm sóc chồng đây này. Được lòng chồng thì sức mấy kẻ thứ ba có cửa cho kẻ thứ 3.
Bông nghe ba nói thì chen chân hỏi một câu:
– Kẻ thứ 3 là gì ạ?
Chú gắp ít thịt bỏ vào bát cho bé. Kiên nhẫn giải thích:
– Là người không được chào đón vì chen vào chuyện của 2 người khác.
Cơ bản Bông còn quá nhỏ nên chú có giải thích thì con bé cũng chẳng tài nào hiểu nổi. Hoặc hiểu theo kiểu ý được ý mất. Con tôi im lặng một lúc như kiểu suy ngẫm rồi lại hỏi ba:
– Vậy ba Tùng ơi. Em Bông, mẹ và ba Tùng thì ai là kẻ thứ 3 vậy ạ?
Thắc mắc của con khiến tôi tí nữa thì phụt cơm ra ngoài. Sao con bé lại nghĩ ra được cái tình huống này không biết.
Chú gắp thêm cho Bông ít rau xanh, bình thường Bông rất lười ăn rau. Nhưng hể là ba gắp thì lại ăn rất ngoan ngoãn:
– Tất nhiên kẻ thứ ba trong nhà chúng ta là…
Chồng tôi cố tình kéo dài câu nói. Tôi biết thừa họ sẽ ghẹo mình nên không mấy bất ngờ khi chú bảo kẻ thứ ba là vợ.
Bông nhận được câu trả lời, rất biết điều mà thở dài thượt:
– Tội nghiệp mẹ quá.
Lúc bấy giờ, tôi chỉ còn biết liếc xéo chồng. Cơm trưa cứ thế trôi qua.Chiều, chú vẫn phải ra công trường giám sát thi công nên tôi ở phòng tranh thủ dọn dẹp rồi dạy cho con học. Nơi này quả nhiên chưa được không quét dọn, khi sáng tôi còn nghĩ chú thấy tôi vậy nên mới nói thế để tôi thôi ăn vạ nữa, hóa ra là thật.
Tính người kia đó giờ vẫn thế, không thích người lạ vào nơi mình sống, thế nên lúc ở trọ với tôi, chú thuê giúp việc cho hai mẹ con, chứ bản thân lại không cần. Tôi cũng qua căn phòng bên cạnh thám thính rồi, trong đó toàn giấy tờ, chắc là liên quan đến dự án đang thực hiện, tôi biết ý nên cũng chừa phòng bên ấy ra, không dọn tới.
Hai mẹ con tôi cà kê cũng trôi qua một buổi chiều. Tối đó chú lại trở về. Ăn cơm xong, tôi chơi với con một tí rồi cho bé đi ngủ.
Nhìn đồng hồ đã 9 giờ, tôi biết công việc của chồng rất bận rộn, bản thân chẳng giúp được gì nên chỉ biết xuống bếp pha cho chú một ly chanh gừng nóng. Bên ngoài đang mưa, uống thứ này có lẽ sẽ giữ ấm tốt.
Pha xong tôi mang vào phòng cho chú. Thấy tôi, chú hơi nhếch môi,vỗ nhẹ lên đùi mình vài cái.
Tôi hiểu ý, đi đến đặt ly chanh gừng lên bàn rồi ngồi lên đùi chú.
– Chồng sắp xong chưa?
– Sao thế? Nhớ họ rồi à?
Tên chồng này, hở ra là ăn nói không đàng hoàng ngay:
– Vợ lo cho sức khỏe của chồng thôi. Xong sớm nghỉ ngơi sớm.
– Ừ!
Chú uống một hớp chanh gừng rồi lại tiếp tục xem tài liệu. Không phải tôi muốn xem lén giấy tờ của chồng, mà tại vị trí quá gần nên lướt qua đã thấy hết. Ở mục người giám sát, tên chú đã bị gạch, thế vào đó là cái tên khác bên cạnh tên Diệu Linh.
– Chồng không tham gia dự án này nữa sao?
– Dự án này dài hơi, ít nhất phải làm trong vòng 1 năm. Sắp tới chồng có dự án khác rồi nên để người khác thay.
– Thế chồng sau không cần gặp bà thím Diệu Linh nữa à?
Chú ký vào đầu tôi, trên môi đã lộ ý cười:
– Chỉ thế là giỏi.
Nghe vậy, nụ cười trên môi tôi rạng rỡ hơn.
– Thấy mình đã lấy đúng người chưa?
Tôi gật đầu rồi thưởng cho chồng một nụ hôn:
– Đúng người rồi ạ.
– Chồng làm cho vợ nhiều điều như vậy, đến lúc vợ cũng phải thực hiện lời hứa rồi nhỉ.
Tôi hơi ngây ngốc hỏi:
– Vợ hứa gì chứ?
Vẻ mặt chồng tôi có chút khó chịu:
– Quên?
– Chồng gợi ý cho vợ đi.
– Sân bay hôm trước.
– À! Vợ nhớ mà. Nhưng vợ có cái gì không nghe lời chồng đâu chứ.
– Có thật là sẽ nghe?
Giọng kẻ kia giờ phút này đột nhiên trở nên ám muội. Tôi gật gật, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. Chú đẩy tôi đứng dậy rồi ra ngoài. Sau đó 2 phút, có người quay lại với bộ đồ gây hiểu lầm lúc sáng.
– Mặc vào đi.
Giờ tôi đã hối hận với lời hứa của mình. đúng là bồng bột mà.
– Chồng bảo vợ mặc cái này á?
– Đừng có đánh trống lảng.
– Thôi, vợ mặc đồ thường quen rồi. Mấy cái thứ lụa là thế này… – Tôi vừa nói vừa lấy tay xem xét.
– Tính nuốt lời?
– Không phải, vợ là đang thảo luận với chồng thôi.
– Thảo luận không được đề xuất, đi mặc vào mau lên.
– Nhưng mà…
Chân mày của chú vì sự lưỡng lự của tôi mà níu chặt. Tôi không dám nói nữa, chỉ có thể làm theo. Mang đồ về phòng, tôi chậm chạp thay từng món. Thật ra kiểu đồ này cũng không quá hở hang, chỉ là hơi tôn dáng. So với những bộ thoải mái tôi hay mặc thì chúng khác hẳn. Eo, ngực, mông tất cả đều phô ra rất rõ ràng.
Tôi thay đồ xong, cứ nghĩ ông chồng già của mình sẽ hóa thành sói ăn thịt tôi. Nhưng không, chú lại rất điềm tĩnh làm việc, xem ra không có chút động tình nào. Tôi dáng mình qua kính cửa rồi xem xét, chả lẽ dáng tôi tệ đến vậy.
Thấy mình làm bình hoa di động không thành nên tôi chuyển sang theo đuổi vẻ đẹp trí thức, giúp chồng dò một vài số liệu, xem ra sẽ có ít hơn.
Vợ chồng tôi đang làm việc thì đột nhiên có tiếng chuông cửa, 10 giờ tối, ai lại đến vào lúc này. Chồng tôi mắt không rời khỏi bàn làm việc:
– Ra lấy đồ giúp chồng đi.
À! Ra vậy. Tôi ngoan ngoãn ra ngoài mở cửa. Đứng trước phòng chúng tôi, thật bất ngờ là tình cũ của chú. Cô ta mặc đồ ngủ, xem ra cũng khoe được không ít da thịt, tay phải ôm bản thảo, tay trái cầm chai rượu vang. Nhìn cũng đủ biết đến để làm gì. Thấy tôi, kẻ ấy có vẻ cũng bất ngờ không kém:
– Cô đến từ bao giờ?
– Em mới tới sáng này thôi chị.
Tôi xem xét Diệu Linh thì người kia cũng đưa mắt xem xét tôi. Cũng may là bản thân hôm nay mặc bộ đồ này, bằng không màn khoe thân này, tôi thua chắc.
– Hai người…
– Chị vào nhà đđ rồi nói chuyện.
Diệu Linh vẫn chôn chân trước cửa, ánh mắt dường như có chút kích động:
– Sao các người lại ở chung một chỗ?
– Chị nói gì lạ vậy. Sao chúng tôi lại không thể ở chung một chỗ?
– Không phải chỉ kết hôn vì đứa bé sao? Có phải là các người đang diễn cho tôi xem không? Giống như hôm trước ở sân bay, tất cả chỉ là diễn.
– Chúng tôi là vợ chồng thật, diễn làm gì chứ.
Đáy mắt Diệu Linh đỏ hoe. Cô ta quay người, chạy thẳng một mạch. Khi tôi không còn thấy bóng dáng kia nữa. Thì ở trên cổ cũng bất thình lình xuất hiện luồng khí nóng hổi. Cánh môi chú giáng lên cổ tôi, tham lam mút mát.
Tôi quay người lại, giữ mặt chồng:
– Vừa rồi người đến là Diệu Linh.
Hơi thở một người có chút nặng nề:
– Chồng biết.
Nói xong, chú lập tức nhất bổng, ôm tôi vào nhà. Cả quá trình, tôi đều ngổn ngang với những suy nghĩ khác. Một từ “diễn” của Diệu Linh khiến tôi nghi hoặc. Chiếc váy này là chú bảo tôi mặc vào, sau khi mặc xong lại bảo tôi ra gặp Diệu Linh. Đây có phải là một sự dàn xếp không? Đột nhiên tôi cảm thấy bản thân rất giống một quân cờ. Bọn họ là tình đầu của nhau, một tình đầu nhiệt huyết. Sau khi chia tay, chú còn sống độc thân thời gian dài vì không quên được bóng người cũ. Vậy mà lại vội vàng chuyển hướng sang tôi. Lại còn đúng lúc chị ta trở về, chúng tôi bắt đầu ở chung một chỗ. Nhắc đến đây lòng tôi lại càng thêm khúc mắc. Buổi tiệc hôm đó, chú vừa ly hôn không lâu, thình lình mang 1 cô vợ khác đến chỗ đó thật không tiện, chắc chắn sẽ có lời nói ra nói vào, vậy mà chú vẫn đưa tôi đến, là để thông báo với Diệu Linh rằng chú đã yên bề sao. Rồi một người vốn không thích khoa trương như chú lại sẵn sàng giúp đỡ tôi làm mấy trò khùng điên để lên mặt với tình cũ. Quả thật chú đã có rất nhiều hành động lạ từ khi cô gái kia xuất hiện. Chú là muốn trả thù việc quá khứ mà Diệu Linh đã làm ư? Không lẽ vì yêu mà hận. Mà còn hận là còn yêu.
Chú xốc tôi lên, giọng trầm thấp:
– Đang suy nghĩ gì thế?
– Dạ không.
– Đừng suy nghĩ linh tinh. Tập trung lấy lòng chồng đi.
Tôi vội ôm lấy cổ chú, miễn cưỡng nở một nụ cười giả tạo. Có lẽ chú nói đúng, tôi không nên suy nghĩ linh tinh. Tôi yêu chú, như vậy là đủ rồi.