Đã Từng Bỏ Lỡ

Chương 33






Thú thật tôi chỉ được cái mồm, to gan đòi chồng phục vụ. Nhưng đến khi người nọ ra tay thì lại khóc lóc xin tha. Cuối cùng tôi không biết là chồng phục vụ tôi hay là tôi lại tiếp tục phục vụ chú ấy nữa.

Có kẻ được phục vụ mà mặt mày nhăn tít, liên tục đấm vào lồng ngực chồng. Chú nắm cái tay đang làm càng của tôi, đưa lên cắn cắn:

– Rồi, giờ thì nói cho chồng biết, đã có chuyện gì mà vợ nổi giận.

Tôi hậm hực muốn quay mặt đi nơi khác liền bị gã chồng kéo lại.

– Nói nhanh lên, hay là muốn chồng phục vụ tiếp.

Tất nhiên tôi đã bị lời này dọa cho sợ, mặt mày khó chịu nhưng vẫn phải nói:

– Chồng này.

– Gì nào?

– Ngày xưa Diệu Linh vì sao lại bỏ đi vậy?

– Sao hôm nay vợ lại quan tâm đến chuyện này?

– Thì vợ thắc mắc thôi mà.

– Diệu Linh đã nói gì?

Tôi biết bản thân không có năng lực múa rìu qua mắt thợ mà cũng chẳng muốn làm điều đó nên thành thật đáp:

– Diệu Linh nói sẽ sinh con cho chồng, đứa con được kết tinh từ tình yêu.

Chú nghe đến đây liền ký vào đầu tôi:

– Thế là vợ sợ?

Hẳn là tôi nào chịu yếu thế nên cứng miệng đáp:

– Sao vợ phải sợ? Chồng năm nay đã 37, cô ta cũng phải 36 rồi. Tuổi đó còn sinh con gì nữa.

– Vợ lại sai rồi, 36 hay 40 nếu muốn đều có thể sinh.

Câu này của chú là ý gì? Là thật sự muốn có con với người phụ nữ mặt dày kia sao? Tôi vì suy nghĩ này mà phẫn uất, nhe răng cắn một cái vào ngực chồng.

Chú không ngăn tôi, chỉ phì cười:

– Đã ngốc rồi lại cứ thích thể hiện.

– Vợ ngốc chỗ nào chứ?

– Suy nghĩ thiểu năng.

– Có chồng suy nghĩ thái quá thì có.

Người kia cắn nhẹ vào môi tôi rồi nói:

– Vợ phải bảo bản thân không có gì thua thiệt mà phải sợ cô ta quyến rũ chồng mình cả.

Đầu óc tôi lúc này lập tức được khai sáng:

– Chồng nói đúng, trâu có già đến mấy thì cũng chỉ thích gặm cỏ non thôi.

– Vợ thật sự cho rằng mình là cỏ non à?

– So với chồng hẳn là cỏ non đấy thây.

Tên chồng được nước lấn tới, bắt đầu tay chân bất chính với tôi:

– Để chồng xem non đến cỡ nào.

– Đừng, đừng,nhột vợ.

– Tự nhận mình non cơ mà, phải để họ kiểm chứng chứ.

– Thôi mà!

– Không!

Vâng và kết cục là ngày hôm sau tôi không tài nào rời giường nổi.

Mấy ngày tết rất nhanh đã kết thúc, Bông đi học, chú đi làm, tôi lại lẩn quẩn với không gian trong nhà. Không chăm cố thì cũng chỉ ra vào chạm mặt với em chồng. Nói chung đa phần hai người bọn tôi cứ gặp là hạnh họe nhau. Nhưng lúc buồn, có cô ta cãi chuyện phím thì cũng gọi là giải trí.

Tối qua chồng tôi cầm về một hộp bánh đậu xanh, sáng nay tôi đem ra cho mẹ chồng uống trà. Nhưng bà lại không thích loại bánh này nên tôi đành ở lại ăn không phí. Đang ăn thì em chồng đi đến:

– Giờ này mà mày vẫn còn nhàn nhã ở đây ăn bánh cho được.

– Tôi cả ngày ở nhà, vốn dĩ nhàn mà, có gì đâu phải vội. Cô ba ăn bánh không?

Vừa nói, tôi vừa tiện tay lấy một chiếc bánh đưa cho Linh Lan. Linh Lan cũng chẳng cần ra vẻ thục nữ với tôi làm gì, bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói:

– Tao nói thật là tao rất ghét mày.

Đây không phải là thông tin bất ngờ gì nên tôi cũng chẳng cần làm bộ mặt sầu não:

– Tôi biết!

– Nhưng mà tao ghét con mẹ Diệu Linh hơn.

Bình thường em chú ghét tôi ra mặt, nay lại có đối tượng ghét chung với tôi, xem ra mối quan hệ căng thẳng của đôi bên đã bắt đầu có thể cải thiện:

– Hai người đã gặp nhau bao giờ đâu. Sao tự nhiên lại ghét nhau thế?

– Không! Nhưng mà tao kể cho mày nghe. Chắc hồi đó mày còn bé quá nên không biết.

Nói rồi Linh Lan tự nhiên ngồi vào chiếc ghế bên cạnh tôi:

– Hồi đó, mày biết sao mà nó chịu bỏ anh tao mà đi không?

Tôi lắc đầu. Bản thân thật sự cũng cảm thấy rất tò mò về vấn đề này nhưng chú không nói, tôi cũng chẳng dám nhiều lời.

– Mẹ tao đưa cho nó 1 tỷ, nó đồng ý chia tay anh tao.

– Sao lại có chuyện đó?

Tôi nhớ khi đó bọn họ yêu nhau thắm thiết lắm. Chú thậm chí còn chống đối gia đình để được bên cạnh người mình thương, cứ tưởng tình cảm ấy thuần khiết đến mức không thể nào thay thế, vậy mà.

– Còn hơn thế ấy, nó chính là người đề nghị mẹ tao đưa cho 1 tỷ để rời xa anh tao đó.

Hèn gì chú lại giấu nhẹm chuyện này không muốn cho tôi biết, thì ra đó là một cú sốc quá lớn với chú. Khi ấy chú yêu Diệu Linh nhiều như vậy, bất chấp tất cả vì tình yêu của bọn họ. Thế mà người phụ nữ kia lại đâm cho chú một nhát quá sâu.

– Còn nữa, tao nghe dân tình đồn thổi nó lấy lão già tây đáng tuổi ông nội. Lão ta vừa chết tháng trước nên nó một bước lên làm người có tiền, nắm giữ khối tài sản khổng lồ. Thế nên hôm trước mới tới nhà mình ra oai. Thấy đã chướng mắt rồi. Mày đó, lo mà canh chồng đi, con hồ ly tinh này không phải tầm thường đâu.

– Cô 3 đang lo cho tôi sao?

Dù hơi khó tin nhưng lời lẽ rõ ràng như thế, hẳn là muốn giúp tôi.

Linh Lan thở dài:

– Tao đã nói tao ghét mày nhưng tao ghét con Diệu Linh gấp 10. Tao bảo rồi đấy nhé, mày không cẩn thận thì mất chồng như chơi, xưa anh tao cuồng nó lắm đó. Mà tao nói thật, mụ ấy ngoài già hơn mày ra thì cái gì cũng ăn đứt mày đấy.

Tôi cứ nghĩ sẽ nghe được một câu cảm động, ai ngờ lại cảm lạnh như thế. Thôi thì tạm gác lại cái chuyện làm thân với em chồng đi. Trước mắt quả thật bản thân nên tìm cách đối phó với tình cũ không rủ tự tìm đến của chồng. Mặc dù chú có vẻ rất phũ người kia nhưng tôi cũng không thể vì đó mà chủ quan. Tình cảm là thứ không thể đem ra để thử vận may. Với cả Linh Lan vừa nói, tôi cái gì cũng thua Diệu Linh nên bản thân lại càng cảm thấy lo lắng.

Tôi ở nhà, suy nghĩ hết ngày mà vẫn chưa biết phải xây dựng phòng tuyến như thế nào để bảo vệ hạnh phúc gia đình. Suy nghĩ đến độ chồng về hồi nào cũng chẳng hay.

– Vợ!

– ….

– Vợ!

– …

Đến khi chú lay mạnh người thì tôi mới hồn về với xác:

– Dạ!

– Làm gì mà suy nghĩ nhập tâm thế?

Tôi lắc đầu, chối đây đẩy:

– Làm gì có ạ.

Mắt chồng tôi híp lại, ra vẻ nghi hoặc:

– Không phải là đang nhớ đến tên đàn ông nào đấy chứ?

Cả ngày tôi ở nhà, không làm được gì cả, chỉ chăm chăm ghen tuông với tình cũ của chồng. Giờ tôi cũng muốn người kia phải nếm trải mùi vị của mình nên lưu manh đáp:

– Phải! Vợ đang nghĩ đến đàn ông.

Mặt gã chồng tất nhiên vì điều này mà xám xịt:

– Tên nào?

Tôi cười thỏa mãn:

– Chồng hỏi làm gì?

Người ấy đằng đằng sát khí kề vào mặt tôi:

– Tất nhiên chồng sẽ không để hắn tồn tại trước mặt vợ.

– Chồng chắc chưa?

– Chắc. Nói cái tên nghe thử xem nào.

– Là cái tên ngày nào cũng bạc đãi vợ ấy.

Chú đã đoán ra được bị tôi ghẹo nên oán hận bảo:

– Được lắm, giờ còn biết lừa người cơ à?

Tôi ôm bụng lăn ra giường cười sặc sụa:

– Tại chồng suy diễn linh tinh thôi. Vợ có nói dối câu nào đâu.

– Giờ muốn bị phạt như thế nào đây?

Chồng của tôi vừa nói vừa đưa tay thọc lét vợ. Tôi khó chịu lăn qua lăn lại. Khóc không được mà cười cũng chẳng xong:

– Nhột, tha.. Tha cho vợ đi.

– Không!

– Chồng sắp già rồi đấy, sao hành động như trẻ trâu mới lớn thế hả?

– Chịu thôi, ai bảo muốn ăn cỏ non thì phải cưa sừng làm nghé chứ biết sao giờ.

Mặc tôi xin xỏ ỉ ôi, kẻ nọ vẫn trả thù cho đến khi tôi nước mắt tèm lem mới chịu dừng lại. Đã vậy còn giả giọng tử tế:

– Hôm nay chồng bận nên tạm tha cho vợ đấy.

Tôi nghe vậy, lập tức nhón người, ôm lấy cổ chồng:

– Chồng bận gì thế?

– Chồng chuẩn bị đi công tác.

– Đi với Diệu Linh à?

Chồng tôi thành thật gật đầu:

– Ừ!

Nghe tin này, lòng tôi liền chùng xuống, cô ả kia cũng ra tay nhanh quá rồi đó.

– Chồng đi trong bao lâu?

– 1 tuần.

– Sao mà lâu vậy?

– Đợt trước chồng đi tận nửa tháng có thấy vợ nói gì đâu.

– Nhưng lần này khác hẳn, chồng đi với Diệu Linh cơ mà.

– Thế chồng không đi nữa nhé.

Tôi mà quyết định được, tôi sẽ cho chồng mình ở nhà luôn. Nhưng nói gì thì nói đây cũng là công việc của chú, lại còn dính dáng đến ba chồng. Tôi thật sự không muốn trở thành người phụ nữ khiến đế vương sa cơ như mấy bộ tiểu thuyết trên mạng đâu.

– Không ạ, chồng cứ đi đi, vợ ở nhà đợi chồng.

– Ngoan vậy thật sao?

– Nếu được, vợ sẽ đi thăm chồng.

– Đến để kiểm tra?

– Không, vợ thật sự sẽ rất nhớ chồng đấy.

– Giả tạo.

– Chứ làm sao thì chồng mới tin lời vợ nói. Không lẽ vợ phải moi tim ra à?

Tôi cứ nghĩ mình nói đến đây thì chồng mình sẽ yêu mình đến chết đi sống lại. Nhưng không, họ lạnh lùng đáp:

– Moi ra xem nào.

– Xùy, moi ra vợ chết thì sao.

– Ai bảo đòi moi.

Cả hai xàm xí thêm một lúc thì chồng tôi cũng đi tắm, tôi trong này tranh thủ chuẩn bị hành lý cho họ đi công tác. Trong lúc rảnh rỗi không biết làm gì, tôi lấy đồ trong của chồng ra đếm, về mà mất cái nào thì chết với tôi.