Đã Từng Bỏ Lỡ

Chương 26






– Đi thôi, còn ngẩng ở đó.

Tôi nghe vậy mới nhớ ra nhiệm vụ, nhanh chóng chỉnh đốn lại cảm xúc rồi theo chú đi chào hỏi xung quanh. Chồng dặn sao tôi làm vậy. Cả buổi ngoài gật gật lắc lắc thì cũng chỉ biết cười đến mỏi hàm mà thôi.

Cũng may những người ở đây không mấy hứng thú với việc cụng ly chúc tụng, ai cũng chỉ nhấp môi cho có lệ nên tôi cũng an tâm phần nào.

Chúng tôi đến được 15 phút thì buổi tiệc cũng chính thức bắt đầu, trên sân khấu giọng mc đang tuyên bố lý do bữa tiệc và cảm ơn quan khách. Phía sau, màn hình lớn dần dần hiện lên chân dung của một người phụ nữ. Dù nét mặt đã cứng cáp hơn trước nhưng tôi vẫn nhận ra, người đó là tình đầu của chú.

– Chú, người kia…

– Còn nhận ra không?

Chuyện của mười mấy năm rồi, khi ấy tôi cũng chỉ bé tí nhưng sao tôi có thể quên được. Năm đó có một người con gái 19 tuổi ngày nào cũng đứng trước cổng, lén lút như ăn trộm. Hồi ấy tôi cũng chỉ mới chân ướt chân ráo vào nhà nên còn đói con mắt lắm, người nọ cho có vài viên kẹo liền ngoan ngoãn làm bồ câu đưa thư. Có thể xem trong mối tình đầu của chú, tôi chính là nhân tố quan trọng để hai kẻ kia yêu đương cháy bỏng. Sau đó cũng chẳng biết vì lý do gì, một người đi nước ngoài, 1 người làm ông hoàng độc thân mãi cho đến khi lấy vợ vào 5 năm trước.

– Cô Diệu Linh phải không ạ?

Chú hơi nhếch môi lên, vẫn không tin rằng tôi còn nhớ:

– Còn nhớ à?

– Sao con quên được, hồi ấy trong 1 năm con phải đi nha khoa hai lần mà.

Nghe tôi nói vậy, chú liền bật cười, chắc lại nhớ ra cái bộ mặt sưng phù của tôi mỗi lần đi khám răng:

– Ai bảo tham ăn.

– Con mà không tham ăn thì chú có bồ chắc.

Một người bất lực, không nói thêm lời nào. Tôi cảm thấy bản thân ngày càng láo với chồng. Nhưng ngay cả tôi cũng không biết dạo này mình ăn phải cái gì nữa, cứ nói chuyện là nổi máu anh hùng với chú.

Trên sân khấu lớn đã lộ diện chủ nhân bữa tiệc. Diệu Linh mặc một bộ váy bó màu đỏ chói mắt, môi cũng được tô khá đậm, mắt kẻ sắt, đeo một đôi bông tai ánh kim bản to. Ở độ tuổi chín chắn, vẻ đẹp tình cũ của chú dường như lại càng thăng hạn. Một sự đằm thắm, quyền lực mà cho dù tôi có cố gồng mình cũng chẳng thể đạt được.

Chuyện gì đến sẽ đến, một hồi thì tình cũ của chú đã đến mời rượu chúng tôi. Cô ta tinh tế nhìn qua tôi một lượt, âm thầm đánh giá:

– Đây là?

Chẳng chút đắn đo, chú đáp:

–Vợ anh.

– Vợ anh? Sao có thể? Anh vừa ly hôn mà.

Chú rất tự nhiên cụng ly với Diệu Linh, rồi ngửa cổ uống sạch ly rượu trên tay:

– Chuyện tình cảm mà, rất khó nói.

Tôi có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng trên khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ kia. Người phụ nữ này hẳn vẫn còn tình cảm với chú nên mới đơ mặt mất cả buổi như vậy. Từng nghe người ta đồn thổi, tình đầu là cái gì đó rất day dứt, rất khó quên, có lẽ nó đúng với Diệu Linh. Vậy còn chú thì sao. Tôi cố tìm chút manh mối từ ánh nhìn của ai đó, nhưng ngoài sự tĩnh mịch như tờ thì dường như ẩn sâu trong chỉ có sự trống rỗng. À không, chắc chắn không thể trống rỗng được, chỉ là một người giỏi che giấu làm sao để lộ cảm xúc một cách dễ dàng như thế.

Theo sự phiến diện của mình, tôi suy đoán có lẽ chú cũng còn tình cảm với tình đầu. Tôi nhớ vợ cũ của chú từng nói chú chưa từng dành một sự đặc biệt nào cho chị ta cả, lấy nhau cũng chỉ vì một lời hứa muốn họ trở thành người chú mong muốn. Trước Hải Tú nói hình tượng ấy giống tôi, nhưng giờ tôi nhớ lại hình như nó cũng rất giống cô gái đôi mươi năm ấy hay đến nhà gặp chú.

Nghe mọi người bảo nhau rằng Diệu Linh mới về nước nửa tháng nay thôi, xa cách nhiều năm như vậy mà vẫn có thể gặp lại nhanh chóng, lại còn tham gia tiệc sinh nhật của đối phương thì hẳn phải có tâm lắm.

Cặp đôi từng là thanh xuân của nhau kia nói chuyện một hồi thì mới nhớ ra sự hiện diện của tôi.

Diệu Linh lên tiếng:

– Từ nãy giờ toàn thấy anh nói không, chả chừa cho vợ mình một lời nào cả.

Chú khẽ cười một cái, ấm áp đáp:

– Cô ấy hơi nhút nhát, bình thường không thích giao tiếp với người ngoài.

Cái gì mà nhút nhát, có người ban nãy nhất quyết không cho tôi hé răng nửa lời, giờ lại bảo tôi không thích giao tiếp. Đúng là bất công mà.

– Vợ của Sếp lớn Trường An mà lại nhút nhát, anh nói làm em hơi bất ngờ đấy.

– Có gì đâu bất ngờ, phụ nữ nên yếu đuối một chút, thẹn thùng một chút, không phải rất đáng yêu sao?

– Gu của anh thay đổi rồi à? Trước anh đâu thích kiểu bánh bèo như thế?

– Mười mấy năm rồi, ai cũng phải khác thôi. Chẳng hạn như em, chẳng phải bây giờ đã là bà chủ lớn, nắm ⅓ cơ cấu đầu tư trong thành phố này rồi à.

Diệu Linh khiêm tốn bảo:

– Cũng đâu bằng Trường An nhà anh.

Chú không nói thêm vấn đề này nữa, chỉ hơi kéo người tôi lại gần rồi cụng ly với tình cũ. Đây đã là ly thứ 5 bọn họ uống với nhau rồi. Từ nãy đến giờ, tất cả khách mời khác chú chỉ nhấp môi, duy với Diệu Linh, mỗi lần uống là đều cạn ly.

Lúc bọn họ định uống ly thứ 6 thì tôi lập tức giật lấy rượu của chồng. Lúc trước tôi gọi họ là cô nhưng giờ tôi đã là vợ chú nên cách xưng hô cũng nên thay đổi:

– Chị Linh, dạ dày chồng em không được tốt, hay để ly này em thay anh ấy uống với chị.

Tình cũ của chồng có vẻ hơi bất ngờ trước sự chủ động này nhưng rất nhanh liền tươi cười:

– Vợ anh cũng đâu quá nhút nhát. Hay anh sợ em bắt nạt người ta nên mới không cho cô ấy nói chuyện với em.

Để chống chế, chú chỉ còn biết nói một câu rất ấu trĩ:

– Ở nhà, cô ấy vốn rất nhút nhát.

Tôi mặc kệ chồng, mặc kệ tình cũ của chồng có muốn uống với mình không, đưa ly lên, tôi chạm ly người kia. Khi hai cái ly “ ken” lên một tiếng, tôi lập tức học điệu bộ của chú, một hơi uống sạch. Lần đầu tiên tiếp xúc với rượu mạnh mà còn dồn dập nên tôi đã bị sặc.

Diệu Linh thấy vậy lập tức khoái chí:

– Vợ anh cũng khá lắm đấy.

Mặc kệ lời nói có ý bông đùa từ họ, tôi tiếp tục với chai rượu bên cạnh, rót đầy ly của mình:

– Em uống xong rồi, không phải chị cũng nên uống hết đi à.

Tất nhiên là cô ta đâu thể thua tôi nên lập tức uống hết rồi lại tự mình rót đầy. Chúng tôi cứ như vậy, vừa lườm nhau vừa uống rượu. Cũng chả biết là được bao nhiêu ly, chú bên cạnh ghé tai tôi nói:

– Đủ rồi đấy, đừng uống nữa.

Đầu tôi lúc này đã ong ong nhưng vì tình cũ của chồng đã dẫn trước 1 ly nên phớt lờ lời người bên cạnh:

– Chú chẳng bảo con nhất định không được để chú say à. Con là đang làm theo lời chú nói mà. Con không say thì người say là chú đấy.

Mà nếu chú say thì không thể loại khả năng sẽ có tình một đêm với người yêu cũ.

Chúng tôi uống thêm vài ly thì chú không thèm hỏi ý tôi nữa, giật ly của tôi rồi để qua bàn khác. Tôi tức lắm, tính lý lẽ thì đã bị chú bế bồng lên:

– Xin lỗi em, thôi để hôm khác vậy. Vợ anh say rồi, anh phải đưa cô ấy về.

Tôi chưa muốn về, ý người kia là sao? Cố vùng vẫy khỏi tay chú, tôi nói:

– Chú thả con xuống, con muốn uống tiếp. Chú mau thả con xuống.

Chú đến đây thì đã hết kiên nhẫn:

– Có im ngay đi không, muốn để mọi người ở đây nghe thấy bản thân gọi chồng là chú à.

Biết mình đã quá kích động nên lỡ lời, tôi hạ giọng nhỏ xuống:

– Nhưng con đang uống mà.

– Muộn rồi, về nhà thôi. Bông nó học xong mà phát hiện mẹ bỏ nó thì sẽ khóc loạn lên đấy.

Nhắc đến Bông, năng lực vùng vẫy của tôi đột nhiên mất sạch. Phải rồi, tôi mà về muộn, con bé sẽ tủi thân. Bông từ bé đã thiếu thốn tình cảm nên nó dễ bị tổn thương lắm. Thiếu mẹ nó sẽ khóc om tỏi lên mất. Tự nhiên tôi thấy thương con tôi quá, nó có làm gì nên tội đâu mà phải ở trong hoàn cảnh này. Tất cả là tại tên sở khanh đang bế tôi hết. Kẻ đó mà không hiếp tôi thì mẹ con tôi đâu khổ sở như thế này. Đã vậy còn chỉ giỏi bắt nạt tôi, khinh thường tôi. Đúng là tên đốn mạt.

Tên sở khanh bế tôi nhét vào xe rồi cũng lên ngồi cùng. Hắn nói với tài xế:

– Về nhà.

– Vâng, ông chủ.

Xe bắt đầu chạy đi. Không khí trong xe dần bão hòa. Bên ngoài còn chưa đủ ngột ngạt hay sao mà còn nhét tôi vào cái xe toàn mùi của sở khanh thế này. Tôi khó chịu, liên tục cựa quậy . Sở khanh thấy thế bèn hỏi:

– Sao vậy? Khó chịu à?

Vừa nói, Sở khanh vừa ôm lấy tôi khiến mùi cơ thể của tên đó càng nồng đậm. Tôi cầm không được mà ói ngay lên áo họ. Ói xong thì nằm ra thở hổn hển.

Sở khanh bình thường rất hay cáu bẳn với tôi nhưng nay không dám cáu nữa, chắc sợ tôi say sẽ lên máu điên đánh chết họ. Hắn chỉ cởi áo ngoài, mở cửa rồi ném thẳng vào thùng rác vừa đi qua.

Mất áo ngoài rồi, chiếc áo trắng bên trong của sở khanh trở nên mỏng dính, lại còn bị cởi hai nút đầu nên cứ lấp ló trước mắt tôi mãi. Cái tên sở khanh này, đã cởi thì cởi hết luôn đi, làm vậy, chọc tức ai chứ.

Tôi bò dậy, lần mò nhích đến chỗ tên sở khanh. Tên đó tưởng tôi vẫn còn khó chịu nên ra sức quan tâm:

– Sao nữa? Còn khó chịu không?

Tôi lắc đầu rồi chui vào lòng tên đó, hắn tưởng tôi đang tìm nơi thoải mái để nằm nên xoa đầu tôi:

– Nghỉ một tí đi, chút nữa về rồi vú Tám làm trà giải rượu cho uống. Uống vào sẽ đỡ ngay thôi.

Tôi ở trong lòng sở khanh quan sát một chút rồi bắt đầu tìm cách cởi áo hắn.

Kẻ ấy lúc này mới nhận ra hành động của tôi, vội giữ tay tôi lại, giọng điệu rất giống kiểu cầu xin:

– Dừng lại ngay! Biết mình đang làm gì không?

Tôi ngẩng mặt lên nhìn sở khanh, cong môi đáp:

– Biết, muốn cởi áo của sở khanh. Cởi phụ đi này, khuy gì khó tháo muốn chết.

Bộ mặt của sở khanh lúc này đã nóng như lửa lò, miệng gay gắt quát tôi:

– Thương!

Tôi giờ có rượu làm bạn rồi nên chẳng còn biết sợ nữa:

– Gì? Sợ bị hiếp hả?

– Ăn nói linh tinh gì thế?

– Sợ thật à?

Sở Khanh sợ thật nên đe dọa tôi:

– Im miệng ngay.

Tôi lập tức lắc đầu:

– Không im, đừng tưởng mình chú biết uống say rồi hiếp người khác. Tôi đây cũng biết uống say rồi đi hiếp người đấy.