Đa Tình Loại
Edit + beta: Vương Triều Loan
Triệu Vu sống một mình trong một ngôi nhà dưới chân núi, chủ nhân của toà nhà rất dễ nói chuyện, đáp ứng sẽ cho hắn thuê một năm, Triệu Vu nguyên bản nghĩ không thể thuê lâu như vậy, nhưng sau đó lại thấy không sao cả, dứt khoát đưa nhiều ngân phiếu qua.
Tòa nhà này so với ngôi nhà cũ hắn từng ở còn tốt hơn, trong viện có một loại cây rất lớn gọi là bạch quả, thời điểm vào thu nắng vàng chiếu xuống, lấp ló giữa từng tán lá, chiếu xuống mặt hồ trong veo, từng sợi đều khiến hắn cảm thấy ấm áp.
Triệu Vu thích nhất ngồi ở dưới tán cây bạch quả phơi nắng, ấm áp, làm hắn trong nhiều lúc, tạm quên đi tam hoa tán trong cơ thể.
Biết trước ngày chết không chỉ có người xem bói, còn có đại phu y thuật cao minh. Triệu Vu mỗi ngày buổi sáng thức dậy, chuyện thứ nhất làm chính là bắt mạch cho mình, tính xem cách tử vong còn bao xa.
Thân thể Triệu Vu qua từng ngày đều gầy yếu đi, cũng không có hứng thú gì với ăn uống, có khi có hứng thú, liền lấy chút gạo ra nấu cháo, nhưng đại đa số thời điểm, hắn đều nằm ở trên giường, lau đi máu tươi tại khoé miệng.
Triệu Vu nằm ở trên giường, lúc nghĩ đến nữ nhi, tâm can lại đau đến tê dại, nhưng độc tam hoa tán thật sự rất lợi hại, làm hắn luôn sống trong mơ hồ, khó tránh khỏi nhiều lúc nghĩ đến Cố Ẩn Triều.
Hắn ở thác loạn phức tạp trong mộng, nhớ tới lần đầu tiên gặp Cố Ẩn Triều, trên người Cố Ẩn Triều tất cả đều là máu, cả thân thể ngã vào một bụi cỏ, đôi mắt cũng bị máu tươi che phủ.
Triệu Vu ngồi xổm bên cạnh Cố Ẩn Triều, nghe người này mở miệng, dùng khí âm đứt quãng, nói: "Chạy mau...... Trốn...... Chạy đi......"
Ngày đó, Triệu Vu liều mạng mới đem được Cố Ẩn Triều vốn cao hơn hắn nửa cái đầu về nhà.
Có đôi khi Triệu Vu sẽ có điểm mê tín mà nghĩ, mỗi người có thể đều đã có mệnh số của mình —— thí dụ như khi Cố Ẩn Triều gặp được hắn, thí dụ như chính mình gặp được Cố Ẩn Triều.
Sinh tử chi kỳ, sớm có định số.
Hôm nay, lúc tỉnh dậy, tinh thần Triệu Vu phá lệ hồi phục, hắn phát giác ra bản thân là đang hồi quang phản chiếu, bởi vậy nắm chặt thời gian, lập tức chuẩn bị ngân phiếu đi chợ.
Hắn là đi chọn quan tài cho chính mình.
Đầu năm nay quán bán quan tài sinh ý đều không được tốt làm, có mấy ngày không mở cửa, hôm nay một người trẻ tuổi bước vào, lão bản cũng nhất thời lấy không nhìn hắn mua quan tài cho ai —— rốt cuộc khi nhìn kĩ, người trẻ tuổi này hình như cũng không có số trường thọ.
Triệu Vu nghĩ, hắn sinh thời chưa từng dùng qua cái gọi là cẩm y ngọc thực, sau khi chết cho hắn xa xỉ một phen đi. Hắn đi đến trước mặt ông chủ, nhẹ giọng hỏi: "Ông chủ, nhà các ngươi quan tài nào là tốt nhất?"
Ông chủ vừa nghe, lập tức hai mắt mở lớn, nở nụ cười lấy lòng, mang theo Triệu Vu đi vào bên trong, nói: "Ai, hôm nay ngài xem như hỏi đúng người rồi, đồ vật này, ta căn bản rất có mắt nhìn.."
Ông chủ đem người dẫn tới một chiếc quan tài màu vàng, quan tài kia rất lớn, chạm trổ mộc văn mang theo kim sắc, lão khoa trương mà cúi người, gõ lên thành quan tài, chỉ nghe quan tài phát ra tiếng vang nặng nề: "Ngài xem, đây chính là gỗ nam tơ vàng, là loại gỗ tốt nhất, dày nặng khí phái, quan trọng là nó chôn ở trong đất nhưng ngàn năm không mục, kiến mọt không sợ, hơn nữa tuyệt đối không bị móp méo...... Phẩm chất như vậy, ngài đi nhà khác tuyệt đối tìm không thấy!"
Triệu Vu gật đầu, tán thưởng nói: "Không tồi. Ta có thể vào nằm thử không?"
Đương nhiên...... Cái gì?"
"Ta nói, ta muốn vào nằm thử, có thể chứ?" Triệu Vu từ tay áo móc ra một tấm ngân phiếu, đặt vào trong tay ông chủ, "Ta có tiền, ngươi để ta thử một chút, nếu hợp sẽ lập tức mua."
Ông chủ đã sống mấy mươi năm, trước nay chưa từng nghe qua yêu cầu hoang đường như vậy, nhất thời thần sắc có chút phức tạp. Hắn nhìn ngân phiếu trong tay Triệu Vu, suy nghĩ nửa ngày, cắn răng một cái đẩy cái nắp quan ra, nói: "Ngươi thử đi."
Triệu Vu nở nụ cười, nhấc bước vào trong quan tài, nằm xuống. Bên trong quan tài xác thực không tồi, kích thước vừa đủ, chóp mũi quanh quẩn hương gỗ nhàn nhạt.
Hắn giơ tay gõ gõ, ý bảo ông chủ khép quan tài lại.
Ông chủ dùng chút sức, nắp quan tài đã khép lại, Triệu Vu nằm trong bóng tối, xung quanh đều an tĩnh, tựa hồ có thể nghe được tiếng tim đập chậm rãi của mình.
Rất an tĩnh, hắn thích như vậy.
Chỉ là có chút tối.
Triệu Vu ho nhẹ một tiếng, hắn nghĩ, cũng không sao, cùng lắm thì châm nhiều nến ở bên cạnh, dù sao quan tài này rộng mở, ngọn nến vẫn phải có.
( Đoạn này mình đọc cứ kì kì, chắc ý tác giả là bạn Vu mang về nhà nằm vô đây không ai đóng nắp hộ được nên mới ghi là rộng mở)
Hắn lại giơ tay gõ, chờ nắp quan tài được kéo xuống, liền từ bên trong bò ra, nhìn ông chủ cong mắt cười nói: "Quan tài này ta muốn. Bao nhiêu tiền?."
Ông chủ giơ tay, nói ra con số.
Triệu Vu tính toán, tiền vừa lúc đủ dùng, hắn xa hoa một phen, đem toàn bộ ngân phiếu trong tay đưa cho lão, rồi sau đó dặn dò nói: "Hiện tại lập tức mang quan tài này về viện giúp ta."
Từ ngày hắn chuyển độc từ người Ninh Tố sang mình đến giờ, đã hơn một tháng, thời gian không sai biệt lắm chính là hai ngày này.
Hắn nhìn ông chủ tìm hai người, đem quan tài nâng lên, đi theo phía sau hắn.
Triệu Vu mang theo hai người khiêng quan tài về tới tòa nhà, hắn một người đi nhẹ nhàng, hai tiểu nhị ở phía sau lại thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm, nhìn qua có chút buồn cười.
Chỉ là ——
Triệu Vu cau mày, hắn nhìn cánh cửa đang khép hờ, trong lòng khó tránh khỏi một trận lộp bộp.
Hắn nhớ rõ lúc đi ra ngoài, rõ ràng đã khoá cửa.
Chẳng lẽ là có trộm?
Triệu Vu cắn chặt răng, giờ phút này sinh ra chút khí thế của người cùng đường bí lối, một chân đem cửa đá văng, lớn tiếng nói: "Là ai?"
Bóng dáng người đang đứng trong viện cứng đờ, tiếp đó chậm rãi xoay người lại, động tác rất chậm, như là sợ dọa chạy Triệu Vu.
Triệu Vu hai mắt tối sầm, che ngực thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
"A Vu......"
Triệu Vu theo bản năng đi về phía trước một bước, lại nghe Cố Ẩn Triều đau lòng mà nói: "Ngươi tại sao lại gầy thành cái dạng này?"
Gió thu chợt thổi, cuốn lên tán cây bạch quả, khiến lá cây bay lả tả trên không trung, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá cắt làm hai đường sáng tối như một bức tường vô hình ngăn cách trước mặt họ.
"Ngươi tới đây làm gì?" Triệu Vu cười khổ, cúi thấp đầu, thấp giọng lẩm bẩm, "Không sớm cũng chẳng muộn, một hai phải đuổi tới đây tìm ta sao?"
Hắn vừa dứt lời, phía sau truyền đến âm thanh của hai người khiêng, giọng nói sang sảng đến mức hàng xóm cũng nghe được: "Tiên sinh, quan tài để trong viện này sao?"
Trước mắt Triệu Vu như biến thành một màu đen, toàn thân đều đau đớn, tưởng như muốn ngã trên mặt đất giả chết. Nhưng hắn cảm thấy như vậy thật sự rất mất mặt, đành phải cắn răng nói: "Nâng vào đi."
Cố Ẩn Triều đứng yên tại chỗ, giống như nghe không hiểu ý nghĩa của hai chữ "Quan tài" này, hắn ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm cửa, thấy hai người đem một chiếc quan tài nâng vào, run giọng hỏi: "A Vu, cái này, là cho ai dùng?"
Triệu Vu không trả lời vấn đề này, hắn lấy ra chút bạc vụn cuối cùng trên người, đưa cho hai người kia rồi đuổi đi.
Cố Ẩn Triều rốt cuộc nhịn không nổi, ba bước hợp làm một tiến đến chỗ Triệu Vu, cưỡng bách Triệu Vu nhìn chính mình, ách thanh chất vấn: "Triệu Vu! Quan tài này là cho ai?!"
Hắn từ Thiên Sơn chạy về trấn nhỏ, chỉ nhìn thấy Ninh Tố cùng một nữ hài, bóng dáng Triệu Vu như mất tăm mất tích, tiểu viện trống rỗng. Một khắc đó, hắn cảm thấy tim mình đang bị đào rỗng.
Mới đầu, Cố Ẩn Triều ở nhà đợi ba ngày, nhưng không đợi được Triệu Vu, hắn đi hỏi Ninh Tố, Ninh Tố chỉ nói Triệu Vu đi về phía đông, cụ thể thì không rõ.
Hắn thật là ngốc, lúc này còn tin lời Ninh Tố, thật sự đi về phía đông tìm kiếm. Cho đến khi lão tứ nghe được tin tức có người ở dưới chân núi nhìn thấy Triệu Vu, truyền tin cho hắn, mới hối hận xanh ruột, lập tức quay ngựa chạy về hướng tây.
Giờ phút này nhìn thấy chiếc quan tài, quả thực không khác gì tát một phát vào mặt hắn cảnh tỉnh, làm hắn đau đến mức muốn chết đi, trong cơ thể như có một ngọn lửa thiêu đốt, đem toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn thiêu thành tro bụi.
Triệu Vu nhẹ nhàng thở dài, giống như trước ôn nhu nói: "Cố Ẩn Triều, ngươi tới tìm ta làm gì? Như ngươi chứng kiến, quan tài này là ta tự chuẩn bị cho chính mình, ta đại khái không sống qua mấy ngày nữa đâu."
Nói đến đây, Triệu Vu đột nhiên cảm thấy một cỗ đau đớn kịch liệt từ tim phổi xông lên, phía sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh, đau đớn làm hắn đứng không vững, loạng choạng dựa vào quan tài, kịch liệt ho khan.
Hắn dùng tay che miệng, máu tươi từ kẽ ngón tay chảy ra.
Ai, hắn thật là miệng quạ đen sao? Nói chuyện xấu đều có thể trở thành hiện thực.
Sợ là hắn không chịu qua được ngày hôm nay rồi.
"A Vu, ngươi làm sao vậy?" Đồng tử Cố Ẩn Triều co rút lại, vội vàng đem Triệu Vu dựa vào người mình "Ngươi đừng làm ta sợ!"
Triệu Vu trong lòng âm thầm nghĩ, hắn thật sự không muốn chết ở trước mặt Cố Ẩn Triều, không muốn Cố Ẩn Triều thương hại hắn...... Huống hồ, hắn cũng không muốn lúc Cố Ẩn Triều nhớ lại mình, trước mắt là một thân ảnh gầy gò, máu tươi loang lổ.
Nếu có thể, hắn muốn hắn trong kí ức Cố Ẩn Triều, vĩnh viễn là bộ dáng sẽ trong sáng.
Cố Ẩn Triều hô to tên Triệu Vu, khiến Triệu Vu muốn giả điếc cũng không được, hắn nghẹn một hơi nhìn chằm chằm Cố Ẩn Triều, nghĩ, cũng tốt, nếu ngươi đã đến rồi, có một số việc phải dặn dò.
"Cố Ẩn Triều, khụ khụ......" Triệu Vu nói được mấy từ, máu tươi trong miệng lại ồ ạt chảy ra, gian nan nói tiếp, "Ta có vài điều, muốn cùng ngươi nói...... Hiện tại bắt đầu, khụ khụ, ngươi hãy nghe thật nghiêm túc......"
Cố Ẩn Triều tâm thần đều sợ, hắn nắm lấy tay Triệu Vu, dán ở gương mặt, muốn dùng cơ thể chính mình sưởi ấm: "A Vu, ngươi đừng nói ngốc nữa, bây giờ ta mang ngươi đi tìm đại phu, ngươi nhất định sẽ khá lên!"
"Ngươi mới là người nói lời ngốc nghếch, khụ khụ...... Trên đời này đại phu lợi hại nhất đã ở trước mặt, ngươi còn đi nơi nào tìm được nữa?"
Từng giọt nước mắt của Cố Ẩn Triều rơi trên mặt Triệu Vu, nhưng một chút ấm áp này cũng vô phương kéo lại cơ thể đang ngày càng lạnh xuống của Triệu Vu.
"Tiểu cố ca ca, kỳ thật ta rất sợ tối, ta ở một mình dưới mặt đất có chút sợ, cho nên muốn cầu xin ngươi, trước khi đóng nắp quan tài hãy châm vài ngọn nến. Ta không cần cái loại này màu trắng, khó coi...... Ngươi chỉ cần mua loại nến hỉ bỏ vào."
Còn không đợi Cố Ẩn Triều trả lời, Triệu Vu liền tiếp tục nói: "Chúng ta cũng có nữ nhi...... Ngươi thấy chưa? Thấy Yên Yên chưa? Nó là một hài tử xinh đẹp, nhưng ta không phải người cha tốt...... Khụ, về sau ngươi phải đối tốt với nó, nó nghịch ngợm cũng không cần trách móc nặng nề, vô luận phát sinh cái gì đều không thể để nó tự gánh vác, có được không?"
Cố Ẩn Triều gật đầu, nức nở nói: "Ngươi sau này tốt lên rồi, có thể làm một người cha tốt."
Triệu Vu nghĩ, hắn còn có "Về sau"?
Triệu Vu chớp chớp đôi mắt khô khốc, rốt cuộc không khóc, "Đúng rồi, còn có một chuyện. Ta ở trạch viện chôn hai vò nữ nhi hồng, chờ đến khi Yên Yên xuất giá, ngươi đào lên giúp ta, thay ta chúc nó tân hôn đại hỉ."
Hắn híp mắt, nhìn bầu trời xanh lam phía trên, tận tình mà tưởng tượng thấy cảnh nữ nhi xuất giá.
"A Vu, ta cầu xin ngươi, đừng đi, ngươi chống đỡ một chút được không?"
"Tiểu Cố ca ca, ngươi có biết hay không, ta cũng là người, cũng sẽ đau a?" Triệu Vu chậm rãi nở nụ cười, thanh âm trầm thấp, lại mang theo một loại quyết tuyệt chưa từng có "Ta đau như vậy, ngươi thả ta đi đi."
Ngươi, thả ta đi đi.