Lý Tầm Hoan thở dài:
- Tôi dạy cô khá nhiều mà cô học cũng khá mau!
Đẩy nhẹ nàng ra, Lý Tầm Hoan đứng dậy phủi phủi quần áo và quay mặt ra hướng cửa sổ:
- Thôi, màn kịch bữa nay diễn đã xong rồi, nếu các hạ cảm thấy xem chưa đã thì ngày mai mời đến xem nhé!
Phía ngoài cửa sổ có tiếng cười khẩy:
- Các hạ thủ đoạn khá cao minh, mong rằng phi đao của các hạ cũng cao minh như thế!
Tiếng nói sau nghe văng vẳng xa ngoài mười trượng.
Lâm Tiên Nhi biến sắc:
- Du Long Sinh!
Lý Tầm Hoan điềm nhiên:
- Cô sợ hắn ghen à?
Lâm Tiên Nhi bĩu môi, giọng nàng bực tức:
- Tư cách gì mà ghen? Hứ, không ngờ cái thứ tự xưng thế gia đệ tử mà lại làm một chuyện đê tiện như thế. Thứ đó thì đừng có mong gì tôi bằng lòng tiếp chuyện.
Lý Tầm Hoan cười:
- Cô không sợ hắn đòi lại thanh Ngư Trường kiếm à?
Lâm Tiên Nhi nói:
- Tôi ném trước mặt hắn còn không dám nhặt nữa là.
Và nàng bật cười:
- Tôi đã nói cái thứ người như vậy, có mắng có chửi hắn cũng trơ mặt mo của hắn. Y như giống chó bị chủ đánh vẫn ngoắc đuôi.
Lý Tầm Hoan nói:
- Nhưng có một con chó theo sau ngoắt đuôi hính mũi thì cũng thích thú!
Lâm Tiên Nhi vụt nắm lấy tay Lý Tầm Hoan:
- Các hạ định đi liền à? Không thể ngồi thêm được nữa sao?
Lý Tầm Hoan nói:
- Cô xúi tôi ngồi lại cho chó cắn à?
Lâm Tiên Nhi mới hừ có một tiếng thì nghe tiếng Du Long Sinh văng vẳng:
- Tấn kịch bản này vãn thì tấn kịch bản kia lại mở màn, các hạ không đi xem à?
Lý Tầm Hoan bật cười ngó Lâm Tiên Nhi:
- Cô xem, tôi nói có sai đâu, hắn đâu có để tôi ngồi nữa?
Lâm Tiên Nhi tức tối:
- Thật rõ chán!
Nhưng rồi nàng lại cười, kéo tay Lý Tầm Hoan:
- Nhưng hãy còn ngày mai. Tối mai các hạ đến sớm nhé!
* ***
Lý Tầm Hoan ra khỏi vườn mai thì nghe xa xa có tiếng quát tháo ầm ĩ.
Trong tiếng ồn ào đó, Lý Tầm Hoan nghe có giọng của Thiết Giáp Kim Cương. Họ Lý lập tức thi triển “Yến Tử Tam Sào Thủy” và chỉ trong ba cái dậm chân là đã đến nơi xảy ra tiếng động.
Sau hòn giả sơn có ba gian nhà trống, trước sân đang diễn ra trận đấu giữa Thiết Giáp Kim Cương và Tần Hiếu Nghĩa.
Thiết Giáp Kim Cương vừa vung quyền vừa hầm hầm hét lớn:
- Họ Tần, ngươi tự xưng là hiệp nghĩa, thế mà hành động không đáng như một đứa con nít. Con của ngươi không trị được thì thôi chứ sao ngươi lại hại người ta.
Tần Hiếu Nghĩa nói:
- Ngươi là cái giống gì mà can thiệp vào chuyện của ta? Ta giết ngươi luôn!
Long Tiêu Vân dậm chân cố tìm lời khuyên giải còn Du Long Sinh chấp tay sau lưng nhịp cẳng đứng coi.
Lý Tầm Hoan vút tới, Long Tiêu Vân lập tức đón lại:
- Hiền đệ, can họ đi.
Du Long Sinh cười nhạt:
- Tướng giỏi thì binh đâu có yếu. Không dè môn hạ của Lý thám hoa bản lãnh quả nhiên hung hãn.
Lý Tầm Hoan điềm nhiên:
- Phải, hắn rất hung hãn. Nhưng nếu đừng ai ghẹo hắn, thì nhất định hắn rất hiền.
Không đợi Du Long Sinh nói, Lý Tầm Hoan quay hỏi Long Tiêu Vân:
- Tại sao chuyện xảy ra như thế?
Long Tiêu Vân nói:
- Chỉ vì Tần Trọng không chữa được nên Tần tam ca.
Lý Tầm Hoan cau mày:
- Thương nặng không chữa được thì sao làm dữ với Mai Nhị tiên sinh.
Long Tiêu Vân gượng:
- Phụ tử tình thâm, vì đau lòng quá nên Tần tam ca lỡ tay với Mai Nhị tiên sinh, nhưng không có gì nặng lắm đâu!
Lý Tầm Hoan cười nhẹ làm thinh.
Long Tiêu Vân nhăn nhó:
- Hiền đệ khuyên hắn một tiếng, tôi biết chỉ có hiền đệ nói hắn mới nghe thôi.
Lý Tầm Hoan lạnh lùng:
- Tại sao lại khuyên hắn? Hắn không ra tay thì tôi cũng phải ra tay.
Long Tiêu Vân khựng lại, không biết phải nói ra sao.
Quyền phong của Thiết Giáp Kim Cương cuốn gió ồ ồ, chiêu thức tuy không tinh diệu nhưng sát khí kinh hồn.
Tần Hiếu Nghĩa bị bức rát quá thở nghe hồng hộc.
Du Long Sinh cười nhẹ:
- Chiêu thức của quí thuộc hạ thật quả là ít thấy.
Lý Tầm Hoan nheo mắt:
- Sao?
Du Long Sinh nói:
- Mỗi chiêu của hắn đánh ra y như là sửa soạn đưa lưng ra hứng một cú đấm của người khác, thứ quyền pháp đó thật làm cho người khó hiểu.
Lý Tầm Hoan nói rất thong thả:
- Kỳ thực thì chuyện đó cũng quá dễ hiểu.
Du Long Sinh nhíu mắt:
- Sao?
Lý Tầm Hoan nói:
- Bởi vì người khác đánh hắn một quyền hắn coi chẳng vào đâu hết. Nhưng bị hắn đánh trúng một quyền thì người đó kể như hưu hỉ.
Du Long Sinh hơi ngán, nhưng hắn chưa nói thì vụt nghe tiếng quát:
- Quân đầy tớ chó má dám phạm thượng hãy để lão phu trị nó.
Cùng với tiếng quát, Triệu Chính Nghĩa hầm hầm lao tới.
Lão đâm sầm xông vô đánh Thiết Giáp Kim Cương chợt nghe tiếng Lý Tầm Hoan:
- Bất cứ ai muốn dùng hai đánh một, ngọn dao của tại hạ buộc lòng phải giúp phía một người.
Triệu Chính Nghĩa trơ chân đứng lại, nắm tay đưa lên khỏi đầu nhợn lại và buông thõng xuống luôn.
Nhưng miệng lão ta vẫn quát:
- À, người cho đầy tớ phạm tới người trên, ngươi không dậy hắn mà lại bênh hắn, người tưởng giang hồ không có lẽ công bình à?
Lý Tầm Hoan lạnh lùng:
- Sao gọi là công bình? Hai người đánh một gọi là công bình à?
Triệu Chính Nghĩa trừng mắt:
- Ngươi phải biết đây không... không phải là giao đấu mà là thế ngươi để dạy bọn đầy tớ.
Lý Tầm Hoan nói:
- Hắn từ trước đến nay không cần ai dậy cả. Nhưng nếu Triệu đại gia muốn đánh với hắn thì cứ đổi cho Tần tam gia đi.
Triệu Chính Nghĩa giận dữ:
- Hắn là cái giống gì mà xứng đáng giao đấu với ta chứ.
Lý Tầm Hoan điềm nhiên:
- Hắn quả không phải là cái giống gì cả, hắn là người.
Và họ Lý lại nhìn thẳng vào mặt Triệu Chính Nghĩa:
- Thế còn Triệu đại gia là “cái giống gì” đấy à?
Triệu Chính Nghĩa iận run nhưng khôngbiết nói làm sao.
Ngay lúc đó chợt nghe một tiếng “bốp” thật lớn, hai quyền chạm trúng vào nhau. Tần Hiếu Nghĩa văng ra chúi nhủi trên mặt đất.
Long Tiêu Vân và Triệu Chính Nghĩa lật đật chạy ôm đỡ dậy.
Thiết Giáp Kim Cương gằn gằn:
- Còn ai muốn “giáo huấn” ta nữa thì cứ việc nhào vô!
Du Long Sinh đứng ngoài xa cười khẩy:
- Hôm nay thì không phải chủ dạy tớ mà là tớ dạy chủ.
Tần Hiếu Nghĩa vừa thở vừa thì thầm với Triệu Chính Nghĩa và họ Triệu vụt la lên:
- À, thì ra người bạn này luyện được môn công phu ít thấy, thế mà lão phu lại xem thường. Thảo nào, Tần tam gia không để ý nên bị ám toán.
Thiết Giáp Kim Cương rùn vai:
- Ta thua thì lại nói tại ta học nghệ không tinh, còn các ngươi thua thì bảo tại ta ám toán. Hà hà, cái lý lẽ đó người ta đã quá nhàm rồi còn ráng nói làm chi.
Triệu Chính Nghĩa vùng trợn mắt:
- Họ Thiết, lão phu niệm tình, nghĩ ngươi cũng là hảo hán, nên có ý dung cho, đừng có tự kiêu.
Thiết Giáp Kim Cương ngang nhiên:
- Họ Thiết này đâu có cần Triệu đại gia dung túng gì đâu, thế mà vẫn sống đến ngày nay và sống rất thong dong, nếu Triệu đại gia có ngón gì hay thì cứ đưa ra xem chơi.
Triệu Chính Nghĩa trừng đôi mắt như muốn phụt lửa:
- Được được. Tốt lắm, tốt lắm.
Vừa nói vừa dìu Tần Hiếu Nghĩa bỏ đi một nước.
Long Tiêu Vân vội theo nói:
- Anh em có gì thì nói với nhau, chứ giận.
Tần Hiếu Nghĩa cười lẫy:
- Cha con ta đã ngã ở đây còn có gì nói nữa!
Long Tiêu Vân cúi mặt không nói.
Cho đến lúc hắn ngửng lên thì Tần Hiếu Nghĩa và Triệu Chính Nghĩa đã bỏ đi xa.
Lý Tầm Hoan thở dài:
- Đại ca, tôi trở về liền gây cho đại ca nhiều phiền phức, tôi nếu sớm biết.
Long Tiêu Vân vụt cười:
- Hiền đệ, đừng có nói điều đó, chúng ta đâu có bao giờ sợ phiền phức đâu.
Lý Tầm Hoan cười gượng:
- Nhưng đệ biết đại ca rất khó xử.
Long Tiêu Vân cười lớn:
- Hiền đệ, đừng có nghi ngại gì cả, bất luận hiền đệ làm chuyện gì, ngu huynh đều nguyện đứng về phía hiền đệ.
Lý Tầm Hoan nghe một luồng nóng dâng lên ngang ngực và nước mắt tràn ra.
Long Tiêu Vân nhìn Thiết Giáp Kim Cương như định nói gì, nhưng rồi lại nói lãng ra:
- Trời sắp sáng rồi, Mai Hoa Đạo đêm nay có lẽ không đến, chúng ta nên đi nghỉ một chút.
Lý Tầm Hoan gật đầu.
Long Tiêu Vân nói tiếp:
- Huynh đã sai người quét dọn Thỉnh Trúc Hiên nhưng nếu hiền đệ thích chỗ cũ thì ngu huynh sẽ bảo Lâm Tiên Nhi đến ở với Thi Âm.
Lý Tầm Hoan nói:
- Thôi, được rồi. Thỉnh Trúc Hiên thì tốt rồi.
Long Tiêu Vân lại liếc Thiết Giáp Kim Cương nhưng vẫn không nói một lời, sắc mặt có vẻ buồn buồn.
* ***
Gió mạnh đưa cành trúc nghe như sóng biển rạt rào liên miên không dứt.
Đang đêm nghe tiếng trúc xạc xào cho dù người đang vui cũng chợt cảm thấy thê lương.
Một lần ra đi mười năm biền biệt nay một chuyến trở về, tâm sự như đống tro tàn.
Dưới ánh sáng chập chờn của ngọn đèn, những vết nhăn trên trán của Lý Tầm Hoan càng như đặc lại.
Thiết Giáp Kim Cương ngồi trơ ảm đạm, lòng nghe nặng trĩu như đá lăn.
Một lúc thật lâu, hắn nghiến răng đứng dậy, như đã hạ quyết tâm, hắn nói với Lý Tầm Hoan bằng một giọng buồn buồn:
- Thiếu gia, tôi thấy rằng đã đến lúc buộc lòng phải đi.
Lý Tầm Hoan trố măt:
- Thiết ca đi? Sao lại đi?
Thiết Giáp Kim Cương thở dài:
- Tôi đã mang nặng đại ân của lão gia và thiếu gia, tôi thề suốt trọn đời báo đáp nhưng bây giờ.
Thiết Giáp Kim Cương nghẹn ngào.
Đêm vắng, ngoài xa văng vẳng nghe tiếng vó ngựa phi mau.
Thiết Giáp Kim Cương cười thê thiết:
- Bọn Triệu Chính Nghĩa đã nhìn ra lai lịch của tôi rồi, tự nhiên chúng sẽ đi thông báo cho những kẻ thù của tôi biết. Lâu rồi tôi không hề xem chuyện sống chết vào đâu nhưng bây giờ.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Thiết ca sợ liên lụy đến tôi phải không.
Thiết Giáp Kim Cương thở dài:
- Tôi biết thiếu gia không phải là người sợ liên lụy nhưng vụ án mười tám năm về trước, căn nguyên là do ở nơi tôi. Tôi làm sao để cho thiếu gia cũng đứng cạnh bên tôi để nghe tiếng người xỉ vả!
Lặng im một lúc, Lý Tầm Hoan cũng thở ra:
- Đó là cái lỗi nhất thời vô ý của Thiết ca, suốt mười tám năm nay, sự chịu khổ của Thiết ca cũng là bù đắp quá đủ rồi, họ cũng không thể bức người thái quá.
Thiết Giáp Kim Cương cười buồn:
- Thiếu gia nghĩ thế nhưng người ta không chịu nghĩ thế. Nợ máu trong giang hồ phải dùng máu mà rửa mới mong sạch được.
Không đợi Lý Tầm Hoan nói, Thiết Giáp Kim Cương tiếp luôn:
- Huống chi, tôi còn phải đến thăm Mai Nhị tiên sinh, hắn bị thương rồi giận dữ bỏ đi, không biết có đi xa được không? Dù sao hắn cũng có vì chúng ta nên mới đến đây.
Lý Tầm Hoan nói bằng một giọng thật buồn:
- Rồi sau đó, Thiết ca lại đi đâu?
Thiết Giáp Kim Cương thở hắt ra:
- Tôi cũng chưa biết đi đâu nhưng.
Hắn chợt cười:
- Nhưng tôi nhất định không đi xa, mỗi lúc gặp đêm trong trăng tôi nói không chừng tôi sẽ mang bầu rượu đến đây tìm thiếu gia để cùng túy lúy với nhau.
Mắt vụt ngời lên, Lý Tầm Hoan đứng dậy:
- Một lời nói làm cho chắc nghe.
Thiết Giáp Kim Cương gật đầu:
- Một lời làm chắc.
Bốn mắt bắt gặp nhau, Bốn vành mi của người anh hùng chợt long lanh ngấn lệ. Anh hùng ly biệt có đôi khi chót lưỡi cũng tê đi. Họ mang mến nhiều lời nhưng không chịu nói ra bằng tiếng.
Thật lâu, Lý Tầm Hoan khẽ nói:
- Thiết ca đã quyết, tôi không cản trở nhưng xin Thiết ca hãy để tôi được tiễn một đỗi đường.
* ***
Đường sạch như rửa, tuyết rơi xuống đêm được quét ra hao bên. Dọc theo vệ đường từng khói đá xanh xếp thẳng, ánh sáng ban mai rọi vào trông thấy cũng vui vui.
Xa xa tiếng chợ nhóm ồn ào, mặt đất sau một đêm dài yên ngủ đã bắt đầu sống động.
Trời chưa tỏ hẳn, con đường rộng hãy còn vắng tanh, văng vẳng tiếng gà eo óc hòa với tiếng ho rũ rượu của Lý Tầm Hoan như đánh thức những nhà nhỏ ở dựa ven đường.
Thiết Giáp Kim Cương chợt đứng lại gượng cười:
- Ngàn dặm đưa nhau, rồi cũng phải tới đoạn đường chia biệt, thiếu gia thôi hãy trở về.
Bước thêm mấy bước nữa, Lý Tầm Hoan mới dừng lại quay mặt nhìn hàng cây rũ tuyết đăm đăm và nói với Thiết Giáp Kim Cương bằng một giọng thật buồn:
- Thôi, được rồi, tôi về. Thiết ca hãy bảo trọng.
Thiết Giáp Kim Cương cúi đầu không nói mà cũng không nhìn Lý Tầm Hoan, qua một lúc thật lâu, hắn cúi đầu thấp hơn nữa và bước qua mặt người thiếu chủ.
Đi được mấy bước hắn vụt quay lại nói:
- Thiếu gia, nếu không có chuyện gì khác nữa, xin thiếu gia hãy tạm ở lại ít lâu, dù sao Long đại gia cũng quả là một người hảo hán và là một người bạn tốt!
Lý Tầm Hoan thở ra:
- Được một người bạn như Long Tiêu Vân thì còn gì hơn nữa.
Thiết Giáp Kim Cương nói:
- Nếu thiếu gia quyết ở lại, thì không chừng tôi cũng sẽ sớm trở về tìm thiếu gia.
Lý Tầm Hoan cười:
- Có lẽ tôi trở lại, thật ra bây giờ tôi cũng không có nơi nào đi nữa.
Tuy cười, nhưng giọng cười của họ Lý nghe cực kỳ ảo não.
Thiết Giáp Kim Cương cắn răng đi thẳng.
* ***
Trời lần lần sáng tỏ, tuyết càng phút càng nhiều.
Bầu trời trắng đục nặng quằn như muốn đè bẹp nhân gian. Nhưng tâm tính của Thiết Giáp Kim Cương nghe càng nặng nề hơn nữa.
Cho dù thế nào hắn cùng làm một chuyện trốn tránh, bắt đầu một cuộc sống trốn tránh không có hạn kỳ.
Hắn đã từng với Lý Tầm Hoan trốn tránh suốt mười năm, không ai rõ hơn nỗi đau khổ của một cuộc sống trốn tránh, thật là giống y như một cơn ác mộng dài dăng dẳng.
Nhưng trong mười mấy năm ít nhất cũng có một người chiếu cố tâm tình, hãy còn có người khác để ký thác.
Bây giờ làm lại cuộc sống đào vong, hắn hoàn toàn cô độc.
Nếu là một kẻ tầm thường thì có lẽ hắn sẽ không trốn tránh. Vì hắn biết hơn ai hết sự đau khổ của một người đào vong cô độc.
Nhưng bây giờ, hắn thấy cuộc sống của Lý Tầm Hoan có nhiều tiếng ổn, hắn phải đi dù phải chịu muôn vàn đau khổ còn hơn khuấy động trở lại cuộc sống có an định của Lý Tầm Hoan.
Đáng lý bây giờ hắn nên để cho lòng mình ổn định để nghĩ cho kỹ con đường sắp đến, nhưng hắn không dám để cho lòng ổn định vì hắn sợ yếu mềm.
Thiết Giáp Kim Cương cứ để cho bước chân vô định đẩy mình, hắn chợt mỉm cười.
Trong đời hắn, hắn đã đi nhiều quá. Đã sống nhiều nơi quá.
Từ những chỗ thế gia vọng tộc cho đến một nơi mạt hạng cùng đình, từ nơi khuê các của thiên kim tiểu thơ cho đến xóm bình khang kỹ viện.
Từ những vùn đất đất quanh năm lạnh lẽo của Hắc Long Giang cho đến miền đất nóng bỏng da của xứ Thổ Phần.
Hắn thường lên đỉnh Thái Sơn để đón mặt trời lên và cũng từng ở dưới bờ bể không một bóng người để xem mặt trời lặn xuống.
Hắn từng bị sông nước Tiền Đường đánh giạt, cũng từng khát nẻ bờ môi giữa sa mạc mênh mông. Đã từng với giống người man rợ chốn hoang sơ ăn thịt sống thú rừng máu đọng quanh mép.
Nhưng bây giờ trước mắt hắn, hắn thấy một khu rẩy rau cải và hắn bật cười. Đã sống đủ cả, chỉ chưa sống ở một nơi trồng rau cải.
Buổi sáng mùa đông, trên trái đất có lẽ không có nơi nào đông người bằng ở những khu trồng rau cải, nơi đó náo nhiệt phi thường, bất cứ một ai lọt vào nơi đó sự không còn cảm thấy cô độc nữa.
Những người thiếu phụ đai con, những lão bà tay chống gậy, những anh đầu bếp mình đầy dầu mỡ, cho đến những cô nàng tóc hắc mùi thơm.
Muôn người muôn dạng khác nhau, họ đổ xô đến đây tạo thành luôn khu chợ, và dài dài theo đó là những khu chợ bán buôn thứ khác.
Họ thách, họ trả nhau từng xu, từng điếu, có người chỉ vì một bó cải, một tiền rau mà cãi nhau đến đỏ mặt tía tai.
Hết chợ rau là chợ cải, mùi tanh hôi nồng nặc, khó tưởng tượng đó sẽ là những thức ăn ngon.
Thiết Giáp Kim Cương bị không khí ồn ào lất hết niềm cô tịch, chợt thấy mình cũng rộn rã như mọi người.
Bời vì dù cho có nhiều người muốn chết, họ nhảy lầu, họ treo cổ, trầm mình. Nhưng chưa từng nghe có người tự tử ngay giữa chợ.
Lấn mình trong đó, Thiết Giáp Kim Cương cơ hồ đã đem tất cả chuyện đẫm máu giang hồ bỏ lại đằng sau.
Phí trước có tiếng rao như rống:
- Ai mua thịt không? Thịt mới ra... thịt còn tươi rói... ai mua không!
Tiếng rao vụt bị tiếng người la hoảng làm át mất.
Phía trước la, phía sau chạy ngược, mặt người nào người ấy cũng tái xanh, con nít khóc la ơi ới.
Từ phía xa có người chen lên hỏi:
- Chuyện gì thế?
Phía trước cóa một người chạy dội, vừa thở vừa trả lời:
- Bán thịt, bán thịt.
Người phía sau cười rộ:
-Bán thịt thì bán chứ gì mà sợ dữ vậy? Chưa từng thấy bán thịt lần nào à?
Người phía trước thở như muốn đứt hơi:
- Không phải, hắn bán thịt... thịt người!
Trời đất! Chợ có kẻ bán thịt người.
Thiết Giáp Kim Cương giật mình nhìn bốn phía.
Người càng lúc bu lại đông hơn, tất cả đều sợ hãi, thế mà ai ai cũng muốn xem.
Có một số phụ nữ đến chợ nhưng không phải để mua thức ăn mà là để hẹo hình hẹo dạng, đánh đôi đánh đợ, bây giờ chuyện lại xảy ra họ trở thành khán giả nồng nhiệt nhất.
Thiết Giáp Kim Cương khẽ cau mày rẽ đám đông đi tới.
Sắc mặt hắn lộ vẻ kinh hoàng, có lẽ hơn ai hết.
Tất cả các khu chợ, hàng thớt thịt tương đối khô ráo sạch sẽ hơn ai hết.
Những người bán thịt, tay cầm dao, mình vấn khăn, xem chừng dễ chịu hơn những người bán hàng khác.
Bời vì nhà hàng thịt cảm thấy mình có vẻ giàu hơn hết, vì khách hàng của họ là hạng khách có ăn, không tệ như những kẻ quanh năm đi chợ chỉ có biết mua có rau và đậu hũ.
Tình cảnh thật giống y như đào kép chính đối với đào kép phụ; điếm hạng sang với điếm bình dân, sinh hoạt khá là cách biệt. Họ quên rằng họ cũng chỉ là phường múa rối, và cùng chung một việc bán trôn.
Hàng thịt khi rẻ hàng đậu hũ, nhưng họ cũng quên rằng họ cùng làm một việc đi bán kiếm lời.
Thớt thịt lớn nhất chợ này treo bảng hiệu:
“Thịt bò thịt dê Làm ra bán liền” Bên sau thớt là một người đàn bà:
Mụ ta tuy người lớn mập mạp, tay cầm con dao to bản, mặt mụ nhịu mỡ, một vết sẹo vắt dài từ mắt phải xuống khéo miện, miệng làm cho mụ ta chỉ còn một mắt và thì cứ nhếch lên như luôn cười, một nụ cười của quỷ.
Trên thớt của mụ, không có thịt dê, cũng không có thịt bò mà lại có một người!
Một con người sống!
Người này bị lột trần truồng, đề bày ra làn da trắng nhợt trông thấy thật là bất nhẫn.
Trừ lớp da bọc xương lồi lõm, toàn thân người này chỉ độ ba cân thịt là cùng.
Người ấy hai tay ôm lấy đầu, cổ thì rụt lại, run lẩy bẩy.
Mụ đàn bà một mắt nắm lấy cổ nạn nhân, tay phải cầm con dao to bản sáng người, con mắt còn lại lóe lên những tia oán độc, sát cơ.
Thiết Giáp Kim Cương nhìn sững mụ ta, y như thoáng thấy một con quỷ cái, mồ hôi của hắn bắt đầu đổ xuống.
Vừa thấy Thiết Giáp Kim Cương, thịt nơi vết sẹo của người đàn bà một mắt vụt đỏ bầm lên như máu, mụ trừng trừng nhìn hắn và nở nụ cười dễ sợ:
- Đại gia đến mua thịt à?
Thiết Giáp Kim Cương vẫn đứng trơ trơ sửng sốt.
Mụ đàn bàn chột mắt cười sằng sặc:
- Mua hàng mà không biết chọn hàng, ta biết đống thịt dê này ngoài đại gia ra người khác không ai mua hết, vì thế nên ta mới đợi đại gia đây.
Thiết Giáp Kim Cương thở hắt một hơi:
- Mười năm không gặp, sao đại tẩu.
“Phẹt” một tiếng, mụ đàn bà chột mắt phun một bãi nước bọt trúng ngay vào mặt Thiết Giáp Kim Cương.
Hắn không tránh cũng không chùi, cứ đứng lẳng lặng cúi đầu.
Mụ đàn bà chột mắt rống lên:
- Đại tẩu? Ai là đại tẩu của cái giống bán bạn cầu vinh, ai là đại tẩu của cái giống súc sinh như ngươi? Còn gọi một tiếng đại tẩu nữa ta sẽ cắt lưỡi ngưới lập tức.
Thiết Giáp Kim Cương mặt tái như tờ giấy bạc, cúi mặt làm thinh.
Mụ đàn bà chột mắt cười nhạt:
- Ngươi bán đứng Ông Thiên Kiệt bao nhiêu năm nay chắc ngươi đã trở thành đại phú, chẳng lẽ mấy thịt này mà ngưới tiếc không mua?
Mụ ta nắm lấy tóc nạn nhân lên và cười sằng sặc:
- Được rồi, nếu ngươi không mua nữa thì ta xẻo cho chó ăn vậy.
Thiết Giáp Kim Cương liếc vào mặt nạn nhân và hớt hải kêu lên:
- Mai Nhị tiên sinh!
Quả thật, người được mụ đàn bà chột mắt gọi là con thịt đúng là Mai Nhị tiên sinh, nhưng bây giờ thì lão đã chết điếng, đôi mắt trơ tráo mất thần, nước miếng nước mũi choàn ngoàm không ra tiếng.
Thiết Giáp Kim Cương quá ư bất nhẫn kêu lên:
- Mai Nhị tiên sinh, sao tiên sinh lại rơi vào.
Mụ đàn bà chột quát lớn:
- Đừng có nhiều lời, ta chỉ hỏi ngươi, mua hay không mua?
Thiết Giáp Kim Cương thở ra:
- Được rồi, nhưng cách mua bán làm dsao?
Mụ chột mắt nói một cách tỉnh khô:
- Tùy ngươi mua nhiều hay ít, một cân thì giá một cân, mười cân thì giá mười cân.
Cánh tay cầm dao của mụ cất lên và chém xuống.
Bập! Lưỡi dao lún sâu vào thớt gần phân nửa, mũi dao liếm sát vào Mai Nhị tiên sinh, và mụ chột mắt nói từng tiếng một:
- Nếu ngươi mua một cân thì lóc của ngươi một cân để trừ, bảo đảm với ngươi, tay dao của ta chắc lắm, một cân là một cân không xê xích một li nào cả!
Thiết Giáp Kim Cương cắn môi:
- Còn nếu mua trọn cả người?
Mụ đàn bà chột mắt cười hắt:
- Thì ngươi phải theo ta.
Thiết Giáp Kim Cương nói liền chứ không suy nghĩ:
- Được rồi, tôi bằng lòng.
Mụ đàn bà chột mắt cười thật ác:
- Ngoan ngoãn theo ta là khôn đấy, đã đúng mười bẩy năm tám tháng ta mới kiếm gặp ngươi, ta làm sao để cho ngươi thoát!
Thiết Giáp Kim Cương ngửa mặt thở dài:
- Tôi cũng không cần nghĩ đến chuyện chạy thoát nữa.
* ***
Bên ngôi mộ dựa chân núi, có một gian nhà nho nhỏ. Không biết đó là của người giữ một phần hay là của tiều phu đốn củi.
Dưới tấm phên ngoài cửa, tuyết đổ đóng băng xem y như những thỏi ngọc long lanh lạnh buốt.
Trong nhà, nơi chiếc bàn thờ, có để một cái hũ đen bóng loáng.
Dưới đất, ngay chiếc bàn có một người ngồi xếp bằng mặt nhìn cái hũ chăm chăm.
Người này mặc chiếc áo rách bươm nhiều chỗ. Đầu đội cái nón cũng rách tới, lưng gắt một chiếc búa và phía trước có gánh củi lưng lưng, xem chừng hắn là một tiều phu.
Nhưng với bộ mặt đen bóng, lưỡng quyền nhô lên và dưới đôi mày rậm rì hai con mắt chớp sáng ngời ngời, dáng sắc hắn lại không giống tiều phu chút nào cả.
Mặt đất đóng băng, hắn ngồi lặng lẽ, tia mắt phóng ra ánh sáng căm phẫn lạ lùng, hắn y như không biết lạnh là gì.
Một lúc sau, bên ngoài chợt nghe tiếng bước chân khua trên băng tuyết rào rào.
Gã tiều phu đặt tay lên cán búa, cất giọng trầm trầm:
- Ai?
Tiếng khan khan bên ngoài đúng là giọng nói của mụ đàn bà chột mắt:
- Ta đây mà!
Gã tiều phu buông tay búa, vẻ mặt căng lên:
- Có phải hắn đúng ở trong thành không?
Mụ đàn bà chột mắt trả lời:
- Tin tức của lão thầy bói đúng lắm, ta đã mang hắn về đây.
Gã tiều phu đứng phắt lên kéo cửa.
Mụ chột mắt dẫn Thiết Giáp Kim Cương bước vào, cả hai mình đầy bông tuyết.
Gã tiều phu nhìn Thiết Giáp Kim Cương bằng đôi mắt hầm hầm nảy lửa.
Thiết Giáp Kim Cương cúi mặt lặng thinh.
Qua một lúc lâu, gã tiều phu vụt mình ngồi bẹp xuống đất ôm mặt khóc rưng rức.
Không khí nặng nhọc cô đọng, gã tiều phu như đứng lên không nổi.
Thiết Giáp Kim Cương cúi gầm mặt xuống.
Chợt từ bên ngoài lại có tiếng bước chân xào xào, mụ chột mắt quát lên:
- Ai?
Ngoài cửa có tiếng như thanh la bể:
- Ta và lão Thất đây mà.
Cửa lại mở ra, một đại hán mặt rỗ vai gánh hai giỏ cải, một gã ốm cao gánh tàu hũ. Hai gã này theo sát lưng Thiết Giáp Kim Cương từ ngoài chợ, nhưng Thiết Giáp Kim Cương tâm trí đang dồn nặng đau buồn nên không hay biết.
Cả hai bước vào nhìn Thiết Giáp Kim Cương bằng tia mắt đầy oán hận, gã bán cải chụt lấy áo Thiết Giáp Kim Cương:
- Họ Thiết, ngươi còn nói gì không?
Mụ đàn bà chột mắt nói:
- Buông hắn đi, hãy đợi đến đủ cả rồi sẽ tính.
Gã bán cải vùng văng buông ra và quay lại cung kính lạy trước cái hũ trên bàn ba lạy, rưng rưng nước mắt.
Trong vòng nửa giờ sau, tiếp tục đến thêm ba người nữa, một người mang gói bán thuốc dạo, một gã béo phì gánh rượu và thức ăn, một nữa là gã thầy bói mù nửa mắt. Ba người này phục lạy ngay chiếc hũ ba lạy, không ai nói một lời nào.
Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, bên trong bóng tối âm u, bảy người xoay vòng mặt đầy phẫn nộ y như một đám quỷ từ địa ngục.
Thiết Giáp Kim Cương rầu rầu cúi mặt lặng thinh.
Mụ chộp mắt hỏi:
- Lão Ngũ, có biết lão lão Tam có thể đến không?
Gã bán rượu nói:
- Đến chứ sao không? Tôi đã đưa tin rồi.
Mụ chột mắt cau mày:
- Thế sao đến bây giờ chưa tới.
Gã thầy bói thở ra:
- Đã đợi suốt mười bảy năm trời rồi còn được, bây giờ đợi thêm chút nữa chả sao!
Mụ chột mắt nghiến răng:
- Mười bảy năm. Mười bảy năm đằng đẵng.
Giọng nói của mụ ta kéo dài thê thiết.
Gã thầy bói mím môi:
- Mười bảy năm trông gặp mặt, nhưng bây giờ. Lão Tứ, bây gì hắn ra làm sao? Nói cho ta biết coi!
Gã bán thuốc dạo nghiến răng:
- Y như trước, hơi mập hơn, râu hơi rậm hơn.
Gã thầy bói cười oán độc:
- Tốt, tốt. Họ Thiết, ngươi có biết không, mười bảy năm nay, ngày đêm ta luôn cầu trời phù hộ cho ngươi mạnh khỏe để sống cho tới ngày gặp mặt. Có lẽ trời không phụ lòng ta.
Mụ chột mắt nghiến răng:
- Hắn bán đứng Ông Thiên Kiệt đẻ làm giàu chứ đâu như bọn buôn thúng bán mẹt nghèo nàn của chúng ta.
Mụ chỉ gã bán rượu gằn gằn:
- An Lạc công tử Trương lão ngũ lại gánh rượu rao bán cùng đường. Dịch nhị ca trở thành thầy bói mù lào. Bao nhiêu chuyện thê thảm đó chắc khó có người nghĩ đến.
Gã tiều phu lạnh lùng:
- Tất cả chuyện ấy đều nhờ một tay hắn gây dựng thì sao hắn lại không biết?
Thiết Giáp Kim Cương nhắm nghiền đôi mắt, hắn không dám mở, hắn sợ mở mắt nước mắt sẽ trào ra.
Mười bảy năm... mười bảy năm...
Mười bảy năm nay hắn đã chịu đựng bao nhiêu gian khổ, nhưng điều ấy có một ai biết đến!
Chợt nghe bên ngoài có tiếng kêu hớt hải:
- Đại tẩu, đại tẩu... có tin, có tin.