Hứa Tinh đưa tay lau nước mắt, cố gắng mỉm cười, tuyệt không thể để mọi người nhìn thấy mình khóc được. Sau đó liền chậm rãi bước ra ngoài.
- Tiểu Tinh, sao mắt cậu đỏ vậy? - Hoành Thư cau mày hỏi y.
- A... mình... mình chỉ bị bụi bay vào thôi, không có gì đâu. - Thiếu niên giật mình khi nghe Hoành Thư hỏi vậy, liền nhanh chóng nghĩ ra lý do mà nói dối.
- Vậy sao? - Cô gật đầu hiểu chuyện rồi cũng không để ý nhiều, tiếp tục trò chuyện cùng các đàn chị đàn anh khóa trên.
- Helen, vài ngày nữa là trường em tổ chức du lịch thuyền đến Hawai, chị đi cùng được không? - Mạch Quai đưa tay khoác vai Helen nói.
- Người ngoài cũng đi được sao? - Cô cau mày hỏi.
- Đương nhiên là được, nhưng bởi vì trường chỉ cho phép mỗi học sinh có thể đưa một người bạn thân nhất thôi, vì thế em đã rủ chị a. - Mạch Quai cười tà đẩy vai Helen.
- Nếu vậy....... chị sẽ đi.... cơ hội lớn như vậy sao có thể từ chối chứ... hắc hắc... - Cô phấn khởi mà reo lên.
- Phải rồi a, Gia Trình. Trường em sẽ tổ chức đi du thuyền mấy ngày lận, dù sao anh cũng từng là cựu học sinh trường chúng ta, có thể đi theo mà, phải không? - Lam Dĩ khi nghe Mạch Quai nhắc đến liền sực nhớ ra, quay sang kề sát Gia Trình hỏi.
- A, vậy là Lam Dĩ, Gia Trình và Mạch Quai học cùng trường sao? Nếu vậy thì tốt quá, mọi người có thể đi cùng nhau rồi. - Helen hớn hở nói.
Mạch Quai vốn dĩ cũng chẳng vui vẻ gì khi biết Gia Trình cũng đi cùng, bất quá nể mặt hắn là bạn thân của Helen, và hắn cũng từng là học sinh ở trường X, Mạch Quai đành phải cắn răng mà chịu đựng, chỉ mong Gia Trình hắn không gây phiền phức gì đến thiếu niên kia.
Hứa Tinh mãi đến giờ vẫn luôn cúi đầu không nói gì, không khỏi khiến cho Helen và mọi người phải thắc mắc, cô liền tới gần hỏi.
- Tiểu Tinh, em không khỏe chỗ nào sao?
- A... Dạ không, Tiểu Tinh vẫn ổn, cảm ơn chị. - Thiếu niên ngẩng đầu đối Helen trả lời.
- Nhìn em xanh xao quá, có bị cảm không a? - Cô đưa tay đặt lên trán Hứa Tinh thì cảm thấy có chút nóng, mới lo lắng hỏi.
- Chắc cậu ấy không quen với không khí ở đây, Tiểu Tinh vốn dĩ chưa hề tiếp xúc với nhiều người, có lẽ em nên đưa cậu ấy về. - Mạch Quai đứng dậy đỡ Hứa Tinh lên, cúi đầu chào mọi người rồi kêu Hoành Thư và Tiểu Nhàn cũng về theo.
" Hừ, đúng là một tên nhóc con khó ưa, chắc hẳn nhìn thấy chúng tôi thân mật nên sắc mắt mới xanh xao như vậy, hắc.... giả tạo kiểu đó cũng không có lợi gì đâu a!!" Lam Dĩ nhếch miệng khinh bỉ nhìn bóng lưng thiếu niên nhỏ gầy kia rời khỏi, sau lại phát hiện Gia Trình cứ chăm chăm nhìn y, ả tức giận mà lên tiếng.
- Anh nhìn ai vậy?
Hắn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô rồi tiếp tục gắp thức ăn đưa vào miệng.
Lam Dĩ phẫn nộ mà gạt bỏ đũa hắn xuống, trừng mắt hỏi hắn một lần nữa.
- Là thằng nhóc đó phải không?
- Cô muốn nghĩ sao thì nghĩ. - Gia Trình lạnh lùng trả lời, rồi một phen giành lấy đôi đũa từ tay ả.
- Anh...
"Gia Trình, anh quá đáng lắm. Hắc.. để xem lần này anh còn dám nghĩ đến thằng ranh con kia không? Anh cứ đợi đó!! "Lam Dĩ chỉ có thể nắm chặt nắm tay, không thèm đếm xỉa gì đến Gia Trình, rồi tiếp tục vờ thân mật với hắn trước mặt mọi người.
Ngày sau đó, cuộc du thuyền rốt cuộc cũng đến, mọi người ai nấy cũng thu dọn hành lí để xuất phát lên đường, bởi vì chuyến đi này kéo dài gần một tuần, cho nên Hứa Biên đành phải nhờ đến Mạch Quai theo sát Hứa Tinh, bởi lẽ thiếu niên kia vốn dĩ không biết bơi, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện không hay.
Sáng hôm đó, tất cả học sinh trong trường đều tập trung đầy đủ ở bến cảng, hiệu trưởng Ninh dặn dò.
- Chuyến đi này rất lâu, vì thế để đảm bảo an toàn, các em không nên rời khỏi thuyền bất cứ lúc nào, để tránh giáo viên đi tìm sẽ ảnh hưởng đến chuyến đi. Các em đã nghe rõ chưa?
- Nghe rõ!!
- Hảo, chúng ta bắt đầu lên đường xuất phát.
- Aaaa... - Các học sinh ai cũng hào hứng trong chuyến du thuyền này, liền đổ ạt chạy lên thuyền mà tham quan xung quanh.
Con thuyền được thiết kế rất công phu và đẹp mắt, còn rộng hơn cả ba căn biệt thự, mà mỗi khối thì sẽ chia ra làm ba khu vực ở, năm nhất thì phòng ở sẽ toa thứ ba, năm hai thì ở toa thứ hai, còn năm ba sẽ ở toa thứ nhất.
Mọi người sau khi bóc thăm nhận số phòng thì nhanh chóng vào phòng của mình sắp xếp hành lí. Cho đến khi nhận loa thông báo rằng đúng 9h mọi người tập trung ở đại sảnh để cùng nhau ăn sáng.
- Oa, chán thật, chúng ta không cùng phòng rồi. - Mạch Quai lộ vẻ mặt ủy khuất đối Hứa Tinh nói.
- Không sao, cậu có thể sang phòng mình mà... - Thiếu niên gượng cười.
- Thật sao? Tiểu Tinh, cậu tốt thật đấy. - Mạch Quai mừng rỡ mà ôm chầm lấy y.
- E hèm... đây là chốn đông người a. - Helen bước tới ho nhẹ vài tiếng, bất quá theo sau còn có Gia Trình và Lam Dĩ, không khỏi khiến cho Mạch Quai và Hứa Tinh thay đổi sắc mặt.
- Sao hai người còn đứng đây, tất cả mọi người đã vào bàn ngồi rồi, chúng ta cũng mau đến ngồi cùng chứ, có phải không anh? - Lam Dĩ đột nhiên lên tiếng, hai tay cứ ôm chặt cánh tay của Gia Trình, cọ sát ngực vào người hắn.
Gia Trình không nói gì, chỉ thở dài trong lòng, rồi cùng mọi người đến đại sảnh ngồi vào bàn dùng bữa.
- Gia Trình, anh ăn nhiều một chút, dạo này ở bên Nga trông anh gầy hơn chút đấy. - Lam Dĩ vẻ mặt lo lắng cho Gia Trình, đưa tay gắp lấy thức ăn bỏ vào bát hắn.
- Hai người có vẻ tình cảm thật a, quen nhau bao lâu rồi, tại sao Trình ca chưa bao giờ nói cho chị chuyện này? - Helen cười cười hướng Lam Dĩ mở miệng hỏi.
- Vậy sao? Chúng tôi quen nhau lâu rồi, thật ra lúc anh ấy vẫn học ở trường tôi. Chúng tôi cũng có tình cảm ngay từ đó. - Lam Dĩ đắc ý hất mái tóc sang một bên, tự cao tự đại mà cười nói.
Helen cười khinh bỉ hiểu chuyện, rồi cũng không để ý gì nhiều, cắm cúi đầu mà ăn thật nhanh.
Mạch Quai cảm thấy thiếu niên kia dường như không được tốt mấy, liền ghé sát y mà quan tâm hỏi.
- Tiểu Tinh, cậu ổn chứ? Có phải vì Gia Trình đột nhiên về nước không?
- A... Không... không phải. Cậu đừng nghĩ quá. - Thiếu niên xua tay phủ nhận, rồi đối đĩa thức ăn trước mặt mà chậm rãi đưa vào miệng.
Mạch Quai thở dài trong lòng, hắn thừa biết y vẫn còn lưu luyến Gia Trình, chắc hẳn y rất buồn khi biết hắn ta đã có bạn gái, thậm chí còn không để ý đến y, bất quá như vậy chẳng phải tốt hơn sao, Gia Trình đã bao nhiêu lần gây tổn thương y trong quá khứ, nếu cứ để hai người tiếp tục thân mật với nhau như trước, không chừng Hứa Biên biết được sẽ gây lớn chuyện mất.
Dùng bữa xong, học sinh trong trường được phép vui chơi thỏa thích, bất quá nếu như có xảy ra chuyện không may gì, coi như chuyến đi này sẽ tạm hoãn lại, vì vậy ai cũng cân nhắc và đề phòng kĩ lưỡng.
Nhìn thấy cảnh tượng nồng thắm giữa Gia Trình và Lam Dĩ, hai người hết quấn quít nhau, nắm tay nhau lại còn ôm nhau giữa chốn đông người, mà đa số học sinh trong trường đều kịch liệt ủng hộ bọn họ, không khỏi khiến cho Hứa Tinh thập phần đau khổ đi.
Y biết bản thân không hề xứng đáng với hắn, y là nam nhân, còn Lam Dĩ chính là nữ nhân, đương nhiên người hắn nên yêu là ả, không phải là y rồi, nhưng thực sự hảo đau lòng và rất khó chịu đi, y chưa bao giờ có cảm giác con tim trống rỗng như vậy.
- Cậu bé, sao lại đứng đây một mình vậy? Bạn nhóc đâu a? - Phát hiện thiếu niên đang đứng một mình ở lan can, Lam Dĩ cười nhếch miệng một cái, buông Gia Trình rồi xin phép mọi người, chậm rãi tiến về phía y.
- A.. Cậu ấy bảo có việc phải về phòng rồi ạ.. - Thiếu niên nhỏ giọng trả lời.
- Vậy sao? Hắc... Nghe bảo nhóc và Gia Trình trước đây thường xuyên qua lại với nhau nhỉ? - Lam Dĩ cười khinh bỉ hỏi.
- A... Cái đó.. Tiểu Tinh.. - Hứa Tinh cúi đầu thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
- Sao lại ấp úng như vậy? Không lẽ.. nhóc thích Gia Trình? - Lam Dĩ cười nham hiểm hỏi.
Hứa Tinh nghe đến đây thì giật thót tim, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ả.
Thấy phản ứng kịch liệt của y, Lam Dĩ thừa biết y là bị nói trúng tim đen rồi, nụ cười trên gương mặt lập tức biến mất, thay vào đó lại hung ác mà nhìn y.
Lam Dĩ đột nhiên tiến sát, Hứa Tinh sợ hãi mà đưa chân lui về một bước. Chốc lát, ả vung tay siết chặt cằm thiếu niên, trừng mắt đe dọa.
- Mày còn dám lại gần Gia Trình, thì liệu hồn tao nghe chưa hả?!!
- Tiểu Tinh xin lỗi.... sẽ không...
- Đừng để tao phải tuyên bố cho cả trường, mày là kẻ đồng tính ghê tởm cướp bạn trai của tao. Lần này mày may đó?!! - Lam Dĩ buông tay ra, rồi hùng hổ xoay lưng rời đi.
Hứa Tinh hoảng sợ mà đưa tay nắm chặt góc áo, nước mắt khẽ trực rơi xuống.
Lam Dĩ khựng người lại, như nghĩ ra mưu kế gì, liền quay lại chỗ Hứa Tinh mà cười cợt nói.
- Phải rồi a, bọn tao thậm chí đã làm tình với nhau rất nồng nhiệt, có lẽ mày không có cửa đâu, mày xem lại mày đi, dung nhan của mày đã mất hết rồi, đi chết đi là vừa. - Lam Dĩ tàn nhẫn nói xong, rồi hung hăng nắm lấy cánh tay Hứa Tinh, xô y ngã ra khỏi thuyền.
Thiếu niên kinh hãi khóc lên một tiếng rồi rơi xuống nước, y không ngừng vùng vẫy trong dòng biển rộng lớn, chưa đầy một giây, y liền ngừng giãy dụa, tuyệt vọng để bản thân dần chìm xuống đại dương.
- Tiểu Tinh.... Tiểu Tinh....
Thiếu niên nghe thấy ai đó gọi tên mình, phải chăng là y đang ở trên thiên đường chăng, không đúng, y... vẫn chưa chết sao.
- Khụ... khụ.... - Hứa Tinh ngay lập tức ho khan ra nước, yếu ớt mở mi mắt, chỉ thấy gương mặt của Mạch Quai ngay trước mắt, xung quanh còn có đám đông đang vây quanh y.
- May quá, cậu không sao rồi. - Mạch Quai mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm, rồi đưa tay bế y lên rời khỏi.
Bước đến phòng của Hứa Tinh, Mạch Quai từ tốn đặt y lên giường, vào toilet xả một chiếc khăn nóng cho y, rồi bước tới gỡ bộ y phục ướt sũng xuống đất, lau cơ thể y một vòng, sau đó thay vào một y phục khác cho y.
- Tiểu Tinh... lần sau phải cẩn thận một chút, suýt nữa là cậu bị mất mạng rồi đấy. Cũng may là chị Lam Dĩ kịp thời kêu mọi người đến. - Mạch Quai đưa tay cốc nhẹ đầu Hứa Tinh một cái, thanh âm lo lắng nói.
- Sao....? - Hứa Tinh cảm thấy có chút kì quái đi, rõ ràng ban nãy ả ta đã đẩy ngã y xuống, như thế nào Mạch Quai lại bảo ả kêu mọi người đến chứ.
- Cậu phải đến cảm ơn chị ấy, nếu không nhờ chị ấy cậu đã đi đời luôn rồi. - Mạch Quai lắc đầu bó tay thiếu niên kia, rồi tiếp tục lấy khăn lau trên mái tóc ướt sũng của Hứa Tinh.
- A... ừm.... - Thiếu niên nhỏ giọng gật đầu, trong đầu không ngừng suy nghĩ rằng chắc hẳn Lam Dĩ là không cố ý, có lẽ vì tức giận nên mới định đánh y chăng, không ngờ y lại ngã xuống, chắc hẳn là như vậy rồi.
Tối hôm đó, cả trường vây quần nhau tại hồ bơi của thuyền, ở đó tổ chức một bữa tiệc rất hoành tráng, có khiêu vũ, có ăn uống,... Mà Hứa Tinh thì chỉ có thể ngồi ủ rũ ở một góc tối mà ngắm nhìn mọi người, đặc biệt là Gia Trình và Lam Dĩ.
Lam Dĩ mới đến đã diện một bộ bikini rất quyến rũ, ai cũng trầm trồ khen ngợi trước thân hình tuyệt mỹ của ả, eo đẹp, chân dài và thon, cặp mông đầy đặn và bộ ngực tròn trịa cực kì thu hút đàn ông, ả rất có tố chất làm một siêu mẫu.
Bất quá điều mọi người ganh tị hơn cả chính là Lam Dĩ hiện tại đang là bạn gái của Gia Trình, một cựu học sinh trước đây cả trường từng đặt biệt danh cho hắn là gã đáng sợ nhất trường. Hai người đi chung với nhau ai cũng ố ồ khen ngợi đẹp đôi, thậm chí còn tổ chức một trò chơi bắt bọn họ phải hôn nhau này nọ.
- Mọi người!! Chúng ta hãy chơi một trò chơi đi, nếu như ai thua, người đó phải hôn môi với người mình thích, có được không a?!! - Một nam học sinh đứng trên bục reo lên.
- Hảo a!!!!! - Bên dưới lại không ngừng la hét om sòm, có vẻ rất phấn khởi trước trò chơi vô cùng thú vị này.
- Hảo, trò chơi có tên gọi là nhảy lò cò đôi, nghĩa là một đôi nam nữ sẽ phải cột hai chân vào nhau, và nhảy lò cò 20 lần, nếu như bên nào ngã trước sẽ thua và phải hôn nhau trước mặt mọi người. - Nam sinh lại tiếp tục bày chiêu trò.
- Vậy nếu thắng thì sao? - Bên dưới hô lớn.
- Thì sẽ cùng một cặp đôi thắng khác tiếp tục chơi cho đến chỉ còn một đội thắng thì thôi, và đội thắng đó...sẽ được trao vương miện Queen and King này aaaaa!!
Ngay lập tức, bên dưới la hò tỏ vẻ thích thú, sau đó mọi người ai cũng chọn cho mình một đối tượng ưng ý nhất.
- Gia Trình, chúng ta tham gia đi a. - Lam Dĩ ôm chặt cánh tay Gia Trình, lắc qua lắc lại mà nũng nịu hắn.
- Không có hứng thú. - Hắn lạnh lùng trả lời.
- Đi mà a, anh xem, mọi người đang ủng hộ chúng ta đến chơi kìa. - Lam Dĩ cười tí ta tí tởn mà không ngừng rủ rê hắn.
Gia Trình vốn dĩ không thích tham gia ba cái trò vớ vẩn vô bổ này, bất quá cả trường liên tục hô lớn tên hai người, Lam Dĩ liền thích thú mà kéo hắn lên giữa sàn, cột dây vào chân hai người.
- Các cặp đôi đã chuẩn bị chưa? Hảo, 1... 2.... 3..... bắt đầu!!!
Khi tiếng còi vang lên, mọi người đều dốc hết sức mà phối hợp cùng nhau nhảy, cặp đôi nào ai cũng muốn chiến thắng để giành lấy ngôi vị Đức vua và Hoàng hậu kia, bất quá chưa đầy một phút, đã đến tận 4 cặp ngã bệt xuống đất, ngay lập tức bên dưới mọi người liền hô hoán " Hôn nhau đi!!", đành chấp nhận quy luật trò chơi mà cùng nhau hôn môi nồng nhiệt.
- Aaaaaa..... - Thế là bên dưới không ngừng la hét om sòm.
Cho đến khi còn lại hai đội duy nhất đó chính là cặp Gia Trình-Lam Dĩ và một cặp đôi khác. Bạn đang �
- Gia Trình, chúng ta nhất định phải giành lấy vương miện, cố gắng lên! - Lam Dĩ nắm chặt lấy tay Gia Trình, cổ vũ hắn nói.
Gia Trình thở mạnh một tiếng, tại sao hắn lại phải tham gia trò chơi ngớ ngẩn này chứ, đúng thật trẻ con mà.
Bất quá hắn không hề hay biết rằng có một thiếu niên đang ở bên dưới không ngừng rơi nước mắt vì hắn, y chẳng qua khóc không phải vì hắn và Lam Dĩ thân mật cùng nhau, hay chơi trò chơi kia với nhau, mà là sự cô độc trong trái tim y, chính là từ lúc lên tàu đến giờ y luôn suy nghĩ về câu nói kia của Lam Dĩ.
Ả nói rằng y không xứng đáng với hắn, y cướp bạn gái của hắn, cảm thấy bản thân vô cùng hổ thẹn đi.
- Woa, và cặp đôi chiến thắng ngày hôm nay là..... Đại ca Trình và Lam Dĩ!! - Nhân lúc Hứa Tinh còn đang ngây ngốc mà rơi lệ, phía trên liền công bố kết quả.
- Chúc mừng cặp đôi hoàn hảo nhất trong trường của chúng ta, Đức vua và Hoàng hậu!! - Nam sinh liền trao vương miện cho hai người.
- Aa...... Đẹp đôi quá à..... hai người hôn nhau đi a!!! - Phía dưới không ngừng thích thú mà ra lệnh hai người hôn nhau.
Lam Dĩ tỏ vẻ ngượng ngùng mà nhìn Gia Trình. Còn Hứa Tinh thì rơm rớm nước mắt nhìn từng phản ứng của hắn.
Gia Trình quan sát xung quanh, như muốn tìm kiếm thân ảnh của ai đó, cho đến khi thấy được ánh mắt của người đó đang nhìn chăm chăm vào mình, hắn do dự một hồi lâu, đưa răng cắn chặt môi dưới.
- Hôn nhau đi!! Hôn nhau đi!!
Lam Dĩ mãi cứ đứng chờ đợi Gia Trình hành động, gương mặt đã sớm ửng đỏ rồi.
Gia Trình nắm chặt nắm tay, một phen quay sang ôm lấy eo Lam Dĩ hôn môi kịch liệt.
HẾT CHƯƠNG 46