Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm

Quyển 4 - Chương 23




“Cạch.” Chu Phong tắt tivi.

“Dạo gần đây phim kinh dị kém quá, toàn là những ý tưởng cũ, chẳng có chút gì mới mẻ cả.” Cậu vừa nói vừa tắt đầu DVD đi.

“Đừng than phiền nữa, là do chúng ta đã xem quá nhiều, có sợ đến đâu cũng không còn cảm giác nữa rồi.” Trang Hải nói.

“Điều này cũng đúng.” Lý Ngang tiếp lời: “Tao thấy cả trường học cũng không tìm được ai giống ba đứa tụi mình, đều thích xem phim kinh dị như vậy, những cửa hàng băng đĩa xung quanh đây đều bị chúng ta thuê gần hết rồi.”

Chu Phong nằm chết dí trên giường của mình, hai tay vòng ra sau làm gối đầu: “Ai bảo cuộc sống đại học nhàm chán như vậy, không xem phim kinh dị để kích thích thần kinh một chút thì tao cũng sớm chết ngạt mất thôi.”

“Vấn đề là bây giờ còn phim gì có thể dọa được chúng ta nữa? Đêm nào cũng xem, thần kinh cũng chết lặng rồi.” Trang Hải cười nói.

“Ừm, cũng đúng, hôm nọ tao đi ngang qua cửa sau trường học thì nhìn thấy cạnh nhà họ Liễu mới mở một cửa hàng băng đĩa, hình như toàn là phim mới, nếu không chúng ta tới đó xem một chút?” Lý Ngang đề nghị.

“Đi thôi!” Tinh thần Chu Phong tỉnh táo: “Dù sao buổi tối hôm nay cũng nhàn rỗi không có chuyện gì để làm.”

Trang Hải cũng không có ý kiến, thế là ba người lập tức đi ra ngoài.

Chu Phong, Trang Hải cùng Lý Ngang đều là bạn học cùng trường đại học, tuy ba người không học cùng ngành với nhau, nhưng lại có chung một sở thích - đó chính là xem phim kinh dị. Bọn họ cho rằng đây chính là chút kích thích còn sót lại trong cuộc sống sinh hoạt vô vị này. Ba tháng trước, bọn họ cùng thuê phòng trọ này ở ngoài trường, sau đó, dường như tối nào bọn họ cũng xem phim kinh dị để giết thời gian.

Cửa tiệm kia cũng không xa, đi bộ mười phút đồng hồ đã đến nơi.

Là một cửa hàng nhỏ. Trên kệ trưng bày các loại phim điện ảnh, phim truyền hình, DVD, CD. Phần lớn là cho thuê, nhưng cũng có bán. Có lẽ vì mới khai trương không lâu nên việc buôn bán trong tiệm rất vắng vẻ, chỉ có một mình ông chủ ngồi trong đó. Đó là một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, đầu tóc rối bời cùng râu ria xồm xoàm khiến cho anh ta trông càng thêm tiều tụy so với tuổi thật của mình.

“Ông chủ, chỗ này có phim kinh dị không?” Chu Phong đi thẳng vào vấn đề hỏi.

“Phim ma?” Nhìn thấy có khách đến tiệm, ông chủ cười chào đón: “Có chứ, toàn bộ bên này này.” Anh ta chỉ vào một loạt đĩa CD nói.

“Không phải phim ma, mà là phim kinh dị, cũng có thể gọi là horror movies. Đa số phim ma đều không có nhiều kỹ xảo, phim kinh dị thì lại rất có chiều sâu.” Trang Hải học ngành tiếng Trung xóa nạn mù chữ giúp ông chủ, cậu không muốn người khác coi thường trình độ của mình.

“A, tôi không hiểu những thứ này, dù sao đều là những phim ma quỷ dọa người. Tự các cậu tới chọn đi.”

Ba người bắt đầu lựa chọn đĩa CD, nhưng chẳng được bao lâu, vẻ mặt liền lộ ra vẻ thất vọng.

“Giống hệt những bộ phim đã xem trước kia, không có gì mới cả.” Lý Ngang nói.

“Ông chủ, chỗ này chỉ có những bộ phim kinh dị như thế này sao? Có bộ nào cực kỳ kinh khủng hay không, giới thiệu cho chúng tôi đi.” Chu Phong vẫn chưa hết hy vọng.

“Các cậu muốn xem bộ phim kinh khủng nhất, vậy thì lấy mấy bộ này đi.” Ông chủ lôi mấy cái đĩa từ trong ngăn kéo ra: “Bởi vì bìa quá dọa người nên bình thường tôi không bày nó ra, sợ có một số khách hàng nhìn thấy thì không thoải mái.”

Bọn Chu Phong nhìn mấy cái đĩa một chút, theo thứ tự là: “Ngày tử vong”, “Zombie xổng chuồng”, “Quỷ đêm”, “Quái vật ăn thịt người”. Đều lấy những cảnh máu me bạo lực làm chủ đạo và được xếp theo thứ tự tăng dần. Đây không phải những bộ phim bọn họ muốn.

“Xem ra, chúng ta lại phải thất vọng ra về thôi.” Lý Ngang vỗ vỗ vai Trang Hải cùng Chu Phong, chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút.” Đột nhiên ông chủ gọi bọn họ lại: “Các cậu... thực sự muốn xem thể loại phim có thể dọa chết người?”

Mấy người khẽ giật mình, Trang Hải nhíu mày. Lúc chủ tiệm nói câu này, cậu nhìn thấy trong mắt để lộ ra chút thần sắc quái dị.

“Nghe như anh còn giữ lại bộ phim nào chưa đưa cho chúng tôi vậy?” Chu Phong xoay người nói.

“Chỗ tôi có một bộ phim, có lẽ sẽ hợp khẩu vị của các cậu, chỉ là...” Ông chủ lộ ra vẻ do dự, muốn nói lại thôi.

“Làm sao?” Chu Phong hứng thú.

“Tôi cảm thấy bộ phim này thực sự kinh khủng. Hơn nữa, còn có chút kỳ quái... Ai, tôi không biết có nên giới thiệu cho các cậu không.”

Chu Phong cười ha hả: “Anh sẽ không lo lắng ba nam sinh như chúng tôi thật sự sẽ bị bộ phim kinh dị này hù chết chứ?”

Chủ tiệm để lộ vẻ mặt nghiêm túc: “Có lẽ, sau khi các cậu xem xong mới biết, để các cậu tự cảm nhận sự sợ hãi thực sự, cũng không phải là chỉ là trong phim...”

“Mà chính nó sẽ ám ảnh tâm lý cùng đè nén tinh thần? Chúng tôi rất thích kiểu phim này, nhanh lấy ra đi.” Chu Phong có chút không thể chờ đợi.

“Được rồi, các cậu chờ một chút.” Ông chủ trèo lên tầng hai thông qua cái cầu thang chật hẹp, một phút sau, anh ta cầm một chồng đĩa CD xuống.

Không có ảnh bìa, bên trên đĩa CD cũng không có hình vẽ in ấn gì cả, chỉ có hai chữ ở ngay chính giữa: The Ring.

Chu Phong trông thấy mấy chữ này, nhịn không được kêu to lên: “Ông chủ! Anh đùa tôi à? Hóa ra là bộ phim ‘The ring’ cũ rích này? Lúc tôi học trung học đã xem qua rồi!”

“Cái gì? ‘The ring’? Ông chủ, anh cũng thật biết nói đùa.” Lý Ngang cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.

Chủ tiệm nháy nháy mắt: “Bộ phim ‘The ring’ này có mấy phiên bản, các cậu có biết không?”

“Bản Nhật và bản Mỹ - tiếc là chúng tôi đã xem hết rồi.” Trang Hải nói.

“Vậy tôi cam đoan với các cậu, đây chắc chắn là phiên bản mà các cậu chưa từng xem.”

“Nó là phiên bản gì thì sao chứ, cũng chỉ là nội dung và cốt truyện kia thôi, có gì mới đâu.” Trang Hải nói.

“Không, không giống nhau. Các cậu phải xem mới biết, thế nào? Có muốn chồng đĩa này không?”

“Vậy thì thử một chút đi, xem nó thần bí như nào.” Lòng hiếu kỳ của Chu Phong bùng phát. Cậu thanh toán tiền, chuẩn bị cầm đĩa đi.

“Chờ một chút.” Lúc ba người sắp ra khỏi cửa, ông chủ lại gọi bọn họ một lần nữa: “Các cậu phải nhớ kỹ, là chính các cậu muốn xem bộ phim này. Nếu như có chuyện gì xảy ra... Các cậu cũng không nên trách tôi.”

Ba người liếc nhau một cái. Chu Phong cười ha hả, cậu quay đầu lại nói với chủ tiệm: “Yên tâm đi, chúng tôi sẽ tự mình ứng phó với ác quỷ!”

Sau khi ra khỏi cửa, Trang Hải nhớ lại vẻ mặt quỷ dị của chủ tiệm, có chút không hiểu hỏi: “Bọn mày thử nói xem, ông chủ này là có ý gì? Xem một bộ phim thì có chuyện gì xảy ra cơ chứ?”

“Tao chỉ có thể nói, anh ta có thiên phú làm diễn viên. Tạo nên một không khí không tệ, đúng không?” Chu Phong nói.

“Thế nhưng, nói đùa cũng phải có giới hạn chứ, mày nhìn dáng vẻ cuống cuồng vội vã của anh ta mà xem, khiến cho trong lòng tao cũng có chút sợ hãi rồi.” Trang Hải nói.

“Lời như vậy mà cũng được nói ra từ trong miệng mày sao?” Lý Ngang ra vẻ kinh ngạc: “Không phải trước kia phim có khủng bố đến đâu cũng không dọa được mày à?”

Trang Hải lấy tay nâng cằm: “Nhưng, lần này tao cứ có cảm giác kỳ quái...”

“Được rồi, bây giờ chúng ta đi ăn cơm tối, sau đó về xem chẳng phải sẽ biết sao?” Chu Phong nói.

“Ăn cái gì?” Lý Ngang hỏi.

“Lần trước quán kia có canh thịt dê, có nhớ không? Hương vị tươi ngon, đến bây giờ tao vẫn không quên được mùi vị đó.” Chu Phong nuốt nước miếng một cái.

“Vậy hai chúng mày đi ăn đi.” Lý Ngang nhún vai: “Tao không quen ăn thịt dê, về úp mì ăn liền là được rồi.”

“Đương nhiên... Chúng ta cũng có thể ăn cái khác.” Chu Phong nói.

“Không cần, đêm nay tao muốn ăn mì tôm, để tao mang đống đĩa về trước cho.” Lý Ngang nói xong phất phất tay về phía hai người, rời đi trước.

“Vậy được rồi, chúng ta đi ăn.” Chu Phong nhìn Trang Hải nói.

Trang Hải gật đầu, hai người đi về phía quán thịt dê.

Bốn mươi phút sau, Chu Phong cùng Trang Hải ưỡn bụng trở về ký túc xá.

Vừa dùng chìa khóa mở cửa, hai người liền phát hiện Lý Ngang đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt nghiêm túc, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía bọn họ. Trang Hải bị dọa đến mức kêu lên một tiếng.

“Mày gặp quỷ à? Trừng to mắt nhìn chằm chằm chúng tao làm gì?” Chu Phong đi lên trước hỏi Lý Ngang.

“Vừa rồi chúng mày có gọi điện thoại về hay không?” Đột nhiên Lý Ngang hỏi.

Chu Phong cùng Trang Hải liếc mắt nhìn nhau: “Điện thoại? Chúng tao không gọi.”

Lý Ngang đứng lên: “Chúng mày thật sự không gọi?”

“Mày sao thế? Bọn tao lừa mày làm gì?” Trang Hải cảm thấy kỳ quái.

Lúc này, Chu Phong phát hiện thân thể Lý Ngang run rẩy, trong mắt toát lên vẻ kinh khủng, giống như là gặp chuyện gì rất đáng sợ.

“Này, mày sao thế?” Chu Phong nắm lấy bả vai Lý Ngang.

“Tao vừa mới trở về, muốn xem cái đĩa này trước một chút, tao liền nhìn thấy... Sau đó, tao nhìn thấy...” Bờ môi Lý Ngang không ngừng run rẩy, cuối cùng không nói được nữa.

“Mày nhìn thấy cái gì?” Trang Hải vội vàng hỏi.

“Chúng mày... tự xem đi.” Lý Ngang đút đĩa CD vào đầu DVD, rồi lùi về phía ghế sofa, mệt mỏi rụt thân thể lại.

Chu Phong cùng Trang Hải lại liếc nhìn nhau, bọn họ không hiểu lời nói quái dị và hành động này của Lý Ngang là có ý gì.

“Chúng mày cũng ngồi lại đây đi, sắp bắt đầu rồi.” Lý Ngang nhíu chặt lông mày nói.

Chu Phong cùng Trang Hải ngồi lên ghế sofa, ba người bắt đầu nhìn về phía tivi.

Ngay từ đầu hình ảnh chỉ có một màu đen, tiếp theo liền xuất hiện một số bông tuyết, mấy phút đồng hồ sau, cuối cùng bọn họ cũng thấy được một số hình ảnh mơ hồ.

Trên màn hình xuất hiện bóng lưng của một người phụ nữ tóc dài, cô ngồi trước một chiếc gương hình tròn để chải đầu, từ hình phản chiếu bên trong tấm gương có thể lờ mờ đoán ra tuổi của cô ta - đây là một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi. Nhưng hiệu quả hình ảnh quá kém, hoàn toàn không nhìn rõ dung nhan của người phụ nữ đó.

Cô ta cứ như vậy chải mái tóc đen xinh đẹp, chải thật lâu, hoàn toàn không quay mặt lại.

Đột nhiên, ống kính thay đổi, người phụ nữ này đi đến bên vách núi, vươn người nhảy lên, rơi xuống một vực sâu.

Hình ảnh lại thay đổi, lần này là một cái giếng cổ, màn hình cách càng ngày càng gần, khi màn hình tivi chỉ còn mỗi chiếc giếng cổ, cái nắp trên chiếc giếng bỗng chậm rãi dịch chuyển mà không có bất kỳ người hay nhân tố nào tác động vào, bỗng nhiên, từ trong giếng, một cái tay duỗi ra, nắm lấy miệng giếng...

Chiếu đến đây, trên màn hình tivi lại là một trận hoa tuyết.

Kiên nhẫn chờ đợi thêm vài phút nữa, Chu Phong đoán đĩa này đã thực sự hết rồi, liền lấy CD ra, tắt tivi cùng đầu DVD.

“Thế nào, cái đĩa này chỉ có hơn mười phút? Xem xong rồi thì sao?” Trang Hải vẫn chưa thỏa mãn lắm, cậu hỏi Lý Ngang đã xem qua một lần.

Lý Ngang nhíu chặt lông mày, không nói gì, giống như đang đợi chuyện gì đó xảy ra.

“Nhìn mày bị dọa kìa.” Chu Phong chế giễu nói, “Cái này không phải là nội dung trong phim ‘The ring’ sao? Rất rõ ràng, cái này là trò đùa dai của một người nào đó. Cố ý gọi đến để dọa người. Không phải mày sẽ tin là thật chứ?”

“Thế nhưng, lúc tao vừa mới xem xong, chuông điện thoại liền vang lên, sau đó...”

Không đợi Lý Ngang nói xong, Chu Phong liền cắt lời cậu: “Đúng rồi, dựa theo nội dung cốt truyện trong ‘The ring’, bây giờ chúng ta đã xem hết phim, điện thoại nên vang lên, sau đó có một người ở trong điện thoại nói với mày ‘Bảy ngày sau mày sẽ chết’. Không phải mày muốn nói, vừa rồi mày thật sự nhận được cú điện thoại này chứ?”

Lý Ngang gằn từng tiếng nói: “Vừa rồi tao chắc chắn đã nhận được một cú điện thoại giống như vậy.”

“Đừng nói đùa, mày nghĩ rằng chúng tao sẽ tin sao? Vậy bây giờ chúng ta cũng đã xem xong, sao chuông điện thoại không vang lên?” Trang Hải nói.

Lý Ngang đang chuẩn bị nói cái gì, đột nhiên, tiếng chuông điện thoại chói tai từ bàn trà bên cạnh bọn họ vang lên.

Lý Ngang kêu lên một tiếng, theo phản xạ có điều kiện lùi về phía ngược lại so với phía có điện thoại.

Chu Phong cùng Trang Hải sửng sốt một chút, bọn họ đều nhìn đối phương.

“Mày... Qua nghe đi...” Trang Hải đẩy Chu Phong.

Chu Phong chần chờ một lát, đi đến bên cạnh máy điện thoại, cầm ống nghe lên.