Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Thần Lộ

Chương 13:Làng Vũ Cương.




Chương 13:Làng Vũ Cương.

Tờ mờ sáng, trên những bậc thềm của Bắc Đẩu Tinh Hà đã xuất hiện ba nhân ảnh đang di chuyển.

Bọn họ chính là đám người Trương Dạ Thần.

Để tránh bị Từ lão sư phát hiện, bọn họ phải xuống núi từ sớm, ba người còn chưa tỉnh ngủ, Tiểu Tiểu còn đang được Lâm Khánh Duyên bế trên tay ru ngủ. Tinh thần có vẻ rất uể oải.

Di chuyển liên tục trong một giờ đồng hồ, bọn họ mới có thể thấy một ngôi làng dừng chân.

Điều kỳ lạ là ngôi làng này rất u ám, dường như đang có tang, làng mạc cũng không giàu có, chỉ là những túp lều tranh, xung quanh cũng không hề có thực vật gì có thể sinh tồn.

Đi sâu vào trong là một cảnh tượng hoang tàn, nhà cửa thì bị cháy xém, người dân lại đang ngồi bệch trên mặt đất, gương mặt không chút sức sống, có lẽ bọn họ chịu quá giới hạn về cơ thể và linh hồn.

Nhìn thấy đám người Dạ Thần bước vào, người dân trong làng có hơi sợ sệt, không dám nhìn thẳng bọn họ.

Nhìn thấy những điều này, Tiểu Tiểu cùng Lâm Khánh Duyên cảm thấy rất bi thương, lần đầu tiên cả hai trải nghiệm qua sự tàn khốc của thế giới.

Dạ Thần đứng bên cạnh liền hồi tưởng về chuỗi ngày thơ ấu của hắn, có một chút cảm giác đồng cảm.

Lâm Khánh Duyên tò mò không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây, xoay sang hỏi Nguyễn Cửu:

-Nơi đây rốt cuộc là bị làm sao vậy sư huynh? Trông thật hoang tàn, người dân ở đây trông thật tội nghiệp!

Nguyễn Cửu nhìn cảnh tượng xung quanh chỉ nhẹ tiếng nói:

-Nơi đây có lẽ đã bị thổ phỉ c·ướp, điều này khá là bình thường ở những làng mạc bên ngoài thành trì.

-Thổ phỉ c·ướp?!

Mặc dù trước đây Nguyễn Cửu cũng ở trong thành trì chưa từng ra ngoài. Nhưng hắn cũng từng nghe qua, những ngôi làng bên ngoài thành trì đều rất đói khổ, đạo tặc ngày sinh ra càng nhiều.



Bởi bần cùng sinh đạo tặc, vốn dĩ đã rất khổ, không có gì mưu sinh nên người nghèo chỉ có thể đi c·ướp người nghèo, tranh c·ướp nhau chỉ có mong có thể được sống.

Nguyễn Cửu sớm đã nhận thức được thế giới tàn khốc chỉ là hắn chưa thấy qua mà thôi, còn vị Lâm muội muội kia rất chi là đơn thuần. Trong mắt nàng, thế giới này vẫn luôn màu hồng.

Khụ Khụ!

Một vị đại thúc đang nằm bên lề đường chịu không nổi cái lạnh, liên tục ho mấy cái.

Lâm Khánh Duyên bản tính lương thiên liền lại bên cạnh đỡ vị đại thúc này, mang ra một chiếc áo khoác lên người hắn.

-Đại thúc, người có sao không?!

Nhìn thấy một tiểu cô nương đơn thuần đáng yêu đang đỡ mình, vị đại thúc cũng không phản kháng, nhẹ lên tiếng:

-Khụ khụ... Ta ... Không ... Sao...

Lúc này Lâm Khánh Duyên xoay về hướng Nguyễn Cửu hỏi:

-Mặc dù ngôi làng này không thuộc địa phận của thành trì nhưng dẫu sao cũng là bên dưới chân núi của Bắc Đẩu Tinh Hà sao? Sao đám người Từ lão sư không cho người cứu giúp dân chúng?

Nguyễn Cửu suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết nên trả lời nàng thế nào, đưa mắt về phía Trương Dạ Thần trưng cầu ý kiến.

Đối với những việc này, Trương Dạ Thần sớm đã quen thuộc, nguyên nhân phần nào cũng hiểu rõ, liền trả lời:

-Không phải là không cứu, chẳng qua Bắc Đẩu Tinh Hà không có khả năng cứu hết, chỉ cứu một phần nhỏ mà thôi...

Trầm ngâm hồi lâu hắn lại nói tiếp:

-Ngay cả Phật tổ cũng không thể cứu khổ cứu nạn hoàn toàn, nên việc này không thể nào quy tội lên đầu những người tu chân chúng ta được...

Nghe được lời giải thích của Dạ Thần, trong lòng Lâm Khánh Duyên có hơi một chút áy nháy, cùng là nhân loại, ngay từ khi sinh ra xuất phát điểm đã khác nhau.



Bản tính nàng vốn đơn thuần, gặp phải bi kịch liền xuất hiện đủ loại cảm giác tiêu cực.

Thiên đạo vô tình, xem vạn vật như cỏ rác.

Vì vậy nàng không nhất thiết phải đau lòng khôn nguôi như thế.

Vị đại thúc bên cạnh nghe được những lời giải thích của Trương Dạ Thần cũng chỉ đành cười khổ, cường giả đương nhiên sẽ không cần quan tâm đến sâu kiến, nhưng không đành lòng để tiểu cô nương đáng yêu bên cạnh buồn, an ủi nàng:

-Cái này đúng thật là không nên trách tội với bề trên, đám dân đen bọn ta vốn dĩ đã là sâu kiến, sinh ra đã là mệnh khổ.. Tiểu cô nương không cần cảm thấy thương tiếc, có lẽ c·hết cũng là một cách giải thoát...

Nghe được những lời này Lâm Khánh Duyên không hề ngừng đau lòng, mà ngược lại càng thêm bi thương, trong đôi mắt nàng xuất hiện một tia tinh mang, xoay mặt về phía Dạ Thần cầu khẩn:

-Thần ca, ngươi có thể giúp bọn họ không?! Bọn họ rất tội nghiệp!!

Dạ Thần hắn cũng không rảnh lo chuyện bao đồng, lúc trước hắn bị truy đuổi mấy năm liền, nào có ai cứu hắn? Hắn phải liều mạng đủ thứ mới may mắn bước vào Cửu U địa...

Hắn cần lí do:

-Vì sao phải giúp bọn họ?

-Ài dà, tại sao ư?! Điều này là đạo lí luân thường rồi, người có sức mạnh càng lớn đương nhiên trách nhiệm càng cao...

-Mặc dù huynh không thể cứu hết toàn bộ nhưng cứu ngôi làng này vẫn được mà, đúng không?!

Dạ Thần cũng bó tay với nữ nhân này, lúc đầu là một mặt thành khẩn cầu xin đáng yêu biết bao nhiêu, câu sau liền là một tràng trách mắng, hắn không kiên nhẫn xoay đầu sang bên khác, không thèm chấp nhất với nàng.

Lâm Khánh Duyên vẫn không chịu thua, tiếp tục cầu xin hơn nữa còn dẫn theo Tiểu Tiểu đến bên cạnh hắn mà nhờ vả.



-Gặp nhau đã là duyên rồi, lần này chúng ta gieo thiện duyên biết đâu sau này có thể gặt quả, đi mà Thần caaa!!

-Haiz! Lại là chiêu này!

Trương Dạ Thần đưa tay lên sờ mũi, đôi mắt thâm sâu dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Hắn lúc trước cũng từng có một muội muội, nếu bây giờ còn sống chắc là tầm cỡ nàng, là một ca ca nhìn thấy muội muội nhờ vả không thể trơ mắt đứng nhìn.

Còn về con khỉ thối kia thì hắn bất lực rồi, hắn bây giờ mới nhận ra chủ nhân của nó là Lâm Khánh Duyên chứ không phải là Dạ Thần hắn.

Nhưng hắn chung quy vẫn còn cần một lí do nữa.

Dạ Thần đưa mắt nhìn xuống vị đại thúc đang kiệt sức bên dưới, lên tiếng:

-Không thể khi không trao cho người ta lòng tốt, biết người khác có cần hay không, chỉ cần các người lên tiếng cùng đưa ra điều kiện hợp lí, ta liền có thể thành toàn!

Vị đại thúc nghe được những lời này, như được lời nói của thần thánh dẫn đường, liên tục quỳ lạy cầu khẩn:

-Cầu ngài cứu giúp bọn ta, đời này làng Vũ Cương nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài.

Những người khác trong làng nghe được có cứu tinh tới cứu khổ bọn họ, liền quên đi mọi mệt mỏi, quỳ gối mà đi đến cầu khẩn hắn.

-Làng Vũ Cương nguyện làm trâu làm ngựa...

Dạ Thần rất hài lòng với điều kiện này, bởi cho dù diệt đám thổ phỉ kia thì nơi này vẫn là vùng đất hoang tàn, căn bản không chống đỡ được bao lâu, hắn cần đám người này nghe lời, cải tạo ngôi làng về sau về dài có thể sẽ cần dùng đến.

Còn Nguyễn Cửu cùng Lâm Khánh Duyên đứng bên cạnh nhìn một màn này có hơi không hợp, bọn họ vốn dĩ muốn cứu người mà không cần báo đáp.

Mà cái vị Thần ca này của bọn họ, chung quy vẫn là cần lợi ích, đúng là người trong giang hồ, khác xa với đám công tử tiểu thư bọn họ.

Mà cũng chẳng sao, miễn là hắn chịu ra tay thì hắn muốn sao cũng được.

Thế là cả đám dừng chân lại đây, hỏi thăm tình hình một cách chi tiết.

Tính tình Dạ Thần rất cẩn thận, tuy là đối đầu với đám thổ phỉ, nhưng nếu không có đầu óc cứ thế xông vào chắc chắn phải ôm trái đắng, một bầy kiến cũng có thể cắn c·hết voi.

Hắn đã sớm thấm nhuần tư tưởng của Thiên Yết Vương rồi.