Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Thần Lộ

Chương 11: Tu luyện




Chương 11: Tu luyện

Làm bất cứ việc gì cũng đều phải học, tu chân cũng thế, mà Giảng Pháp Đường là nơi lão sư truyền thụ đạo quả của bản thân cho chúng đệ tử.

-Trật tự!

Từ Trung Hiếu ngồi trên cao, bình tĩnh truyền âm.

Vô số chúng đệ tử bên dưới không ai dám lên tiếng nữa, ngay cả Dạ Thần cũng khoanh chân ngồi ngay ngắn, chuẩn bị nghe giảng pháp.

-Hôm nay ta sẽ giảng về cảnh giới và tu chân, giúp các ngươi hình dung dễ dàng nhất về tu chân!

-Tu chân hiểu một cách đơn giản là tu luyện thân thể cùng linh hồn đến một cảnh giới cao, hòa nhập vào thiên địa, hiểu được pháp tắc, trường tồn cùng thiên địa.

-Có thể là sẽ đến một thế giới khác, nhận ra một cảnh quan khác, chỉ khi tu luyện đến mới biết.

-Tên gọi cảnh giới không đơn giản chỉ là cách gọi, mà là tinh hoa của cổ nhân, nhận ra tinh hoa mới đúc kết thành “Cảnh giới”.

-Khởi đầu của tu chân bằng việc hiểu được khí là gì, gọi là Luyện Khí Cảnh.

-Khí là những dòng chảy xung quanh chúng ta, phải hiểu khí mới có thể cảm nhận nó.

Nói xong, Từ lão sư đưa tay lên tụ khí, một vòng tròn lúc ẩn lúc hiện xuất hiện trên lòng bàn tay của ông rồi từ từ tản dần biến mất.

-Đây là tụ khí, khí có thể nói là toàn năng, chỉ cần biết sử dụng liền có làm được mọi việc.

-Cảnh giới tiếp theo là Linh động cảnh, vô số những dòng khí chúng ta sẽ xuất hiện những dòng khí sinh mệnh gọi là linh khí, dưỡng và dùng được linh khí sẽ làm chủ được Linh động cảnh.

-Nếu như nói luyện khi cảnh là một đứa trẻ, thì Linh động cảnh sẽ là một người trưởng thành, mà trước mặt người này là một ngọn núi cao, vô cùng dốc và chông gai, cũng là đại đạo cần phải tu.

-Để leo lên ngọn núi này cần phải học cách leo cùng một cơ thể săn chắc, đó chính là Thần du cảnh.

-Bắt đầu từ đây đã không còn phân chín thành cảnh giới nhỏ nữa, mà chỉ còn ba tiểu cảnh giới: sơ, trung, cao.

-Cảnh giới này đã có thể nhìn được một chút thứ gọi là thế giới cao tầng, đã có thể sử dụng thần thông, dời sông lấp biển.

-Có thể việc đột phá những tiểu cảnh giới ở Luyện Khí Cảnh và Linh Động cảnh không hề chênh lệch nhiều, nhưng việc đột phá từ sơ kì lên trung kì hay trung kì lên cao kì ở Thần du cảnh thì chính là một trời một vực.

-Sau Thần Du cảnh chính là Tiên thiên cảnh, không chỉ đơn thuần tu luyện về khí còn phải tu về đạo tắc, vạn vật trong thiên địa đều có pháp tắc riêng, chỉ khi nắm rõ những điều này mới có thể tu thành đại đạo.

-Vị trí của Tiên thiên cảnh chính là đứng trên đỉnh ngọn núi, mà Đại đế cảnh chính là làm chủ được cả ngọn núi đó.

-Những vị đại năng hiện nay ở Thanh Trản giới chỉ loay hoay đi qua đi lại trên đỉnh núi mà thôi, không hề biết được ngọn núi này như thế nào.

-Còn bên trên Đại đế chính là phi thăng, thoát ly phàm tục, có thể sẽ là một phần của thiên đạo, cũng có thể sẽ trở thành tiên, không ai rõ được...

Một giờ đồng hồ vừa nói vừa giải thích, Từ Trung Hiếu cũng hoàn thành bài giảng.



Một vài đệ tử bên dưới còn có cảm ngộ mới về tu chân, trực tiếp thăng tiến tu vi, rơi hoàn toàn vào trạng thái ngộ đạo.

Trong số đó có Trương Dạ Thần.

Hắn từ trước đến nay ở Cửu U địa chỉ chơi với đám yêu thú, chưa hề học qua cái gì gọi là tu luyện, hắn bây giờ đã có nhận thức về những dòng khí bên cạnh mình.

Nhắm mắt ổn định hơi thở, không ngừng hấp thụ linh khí xung quanh, tốc độ hấp thụ rất nhanh.

Một màn này khiến cho Từ Trung Hiếu cũng một phen kinh ngạc. Hắn không ngừng cảm thán:

-Đúng là người mà Chu đại nhân nhìn trúng, chưa từng học qua công pháp tu luyện nào, mà đã có thể thôn phệ khí tới bậc này! Thật nóng lòng xem tương lai của tiểu tử này như thế nào...

Một đôi mắt mong chờ nhìn chăm chú vào Dạ Thần.

Sau nửa giờ náo loạn, rốt cuộc Dạ Thần cũng đã mở mắt ra, cảm thấy khí huyết trong bản thân lưu chuyển không ngừng.

-Cảm giác thật tốt!

Dạ Thần đứng dậy khởi động, nhún nhún mấy cái nhưng còn chưa quen điều khiển sức bật, liền bay vuốt lên cao, tạo thành một lỗ to trên Giảng Pháp Đường.

Cảnh giới bây giờ của hắn đã là Luyện Khí cảnh tầng bốn, đã ngang với vị huynh đài Ngô Hành lúc ở tiên hội rồi.

Ngô Hành là liều mạng tu luyện, cực khổ tu luyện. Còn tên Trương Dạ Thần này ngồi tu luyện nửa giờ đã bằng người ta, đúng là thiên đạo bất công.

Đợi hắn rơi xuống lại mặt đất, hai người Lâm Khánh Duyên cùng Nguyễn Cửu ngay lập tức ào tới trước mặt hắn, môi đôi mắt hâm mộ dâng lên.

-Woahh! Không ngờ nha Trương huynh, à không là Thần ca, huynh là thiên tài mới của Bắc Đẩu Tinh Hà chúng ta!

-Cách huynh tu hành thật đơn giản giản nha!

Dạ Thần cũng không hiểu lời của bọn họ lắm, nhưng cũng cười cười cho qua chuyện.

-Được rồi, hôm nay đến đây thôi... Trương Dạ Thần theo ta đi nhận phòng!

Từ Trung Hiếu cảm thấy mọi chuyện đã kết thúc liền tuyên bố kết thúc buổi giảng pháp, đưa Dạ Thần đi nhận phòng.

Mà chúng đệ tử bên dưới nhìn thấy màng này lại càng thêm hâm mộ.

Nguyễn Cửu đứng bên cạnh Lâm Khánh Duyên không nhịn được nói nhỏ:

-Lâm muội muội, muội từng thấy lão sư dẫn đồ đệ mới nào đi nhận phòng chưa?!

-Tất nhiên là chưa!



-Ta nghĩ chắc hẳn huynh ấy cũng là con cháu của danh gia vọng tộc, nên mới nhận được những đặc quyền như thế! Chúng ta có giao hảo với Thần ca để ôm cái gốc đại thụ này không?! Hà Hà!

Một đôi mắt lưu manh xuất hiện trên gương mặt Nguyễn Cửu.

Lập tức phản bác ý kiến, Lâm Khánh Duyên nói:

-Bình thường ta thấy huynh đàng hoàng đứng đắn, sao hôm nay lại không có chí hướng như thế, muốn sống lệ thuộc vào người khác sao?! Hơn nữa người ta là con cháu trong đại gia tộc, chúng ta có thể với tới sao?!

-Ta thấy Thần ca cũng không phải là thiếu gia cuồng ngạo hay gì, rất thân thiện, nói không chừng có thể nhận chúng ta làm tiểu đệ, tiểu muội! Hì Hì!

Không xấu hổ gì cả, Nguyễn Cửu cứ thế mà nói ra ý mình.

Sau đó lại kéo tay Lâm muội muội còn đang ngờ ngác bên cạnh mà rời khỏi Giảng Pháp Đường.

Phía bên này Dạ Thần cũng đã nhận được thẻ phòng của mình, đang tính xuyên qua rừng trúc trở về phòng.

Rột rột!

-Dường như có tiếng gì đó sâu bên trong rừng trúc kia!

Sau khi hấp thụ linh khí tu luyện đến Luyện Khí cảnh tầng bốn, ngũ quan của Dạ Thần đã trở nên mẫn cảm hơn rất nhiều, hơn thế bây giờ hắn có thể cảm nhận dao động khí.

Hắn chắc chắn đó không phải tiếng gió, có sinh vật sống ở đó.

Nhưng Cúc trưởng lão từng nói ngoại trừ con đường dẫn tới phòng ấp ra, thì toàn bộ khu vực này đều không có sinh vật sống.

Không chịu được tò mò, Trương Dạ Thần liền bước theo hướng phát ra âm thanh.

Đi tầm vài bước thì âm thanh phía trước càng lúc càng to hơn, giống như phía trước là một sinh vật sống cảm nhận được Dạ Thần đang tìm nó nên hoảng loạn chạy đi.

Xác định được điểm này, Dạ Thần liền tăng tốc độ, không thể để nó chạy thoát được!

Bật bật vài cái Dạ Thần đã nhảy xa vài trăm thước, hắn đã thấy cái bóng đen mà mình đang đuổi theo, trực tiếp nhảy xồ lên chụp lấy nó.

Là một con khỉ con!

Thoạt nhìn qua thì con khỉ này trông rất nhỏ, chỉ vừa lớn hơn lòng bàn tay của Dạ Thần một chút thôi, trên thân là một bộ lông hoàn toàn trắng mượt, trông rất đáng yêu.

Đôi mắt lông lanh loáng thoáng vài giọt nước mắt, biểu cảm hoảng sợ, có lẽ là lần đầu tiên nó tiếp xúc với loài người.

Trương Dạ Thần vốn ở Địa Cửu U cũng khá quen thuộc với các yêu thú, cảm thấy rất thích chú khỉ này.

Hắn dùng đầu của mình áp sát vào đầu của chú khỉ, nhẹ nhàng thì thầm:

-Ngoan nào, ngoan nào, tiểu ca sẽ không làm hại ngươi đâu!

Đây là cách hắn hay làm với yêu thú ở Cửu U địa, một loại giao tiếp thân mật giữa các yêu thú.



Cảm nhận được đối phương dường như không có ý xấu, hơn nữa hơi ấm của Dạ Thần truyền qua dường như cũng rất quen thuộc.

Khỉ con đã bình tĩnh hơn nhiều, tươi cười đưa đôi bàn tay nhỏ lên sờ sờ mặt Dạ Thần.

Nhìn thấy điều này, Dạ Thần hài lòng xoa xoa đầu khỉ con nói:

-Ngươi có hiểu ta nói không?

Khỉ con ngây thơ đưa ngón trở lên miệng gật đầu hai ba cái biểu thị có hiểu một chút.

Dạ Thần lại hỏi tiếp:

-Ngươi là khỉ con, thế mẹ của ngươi ở đâu?

Nghe được câu này, khỉ con liên tục lắc đầu biểu thị nó không biết gì cả.

Dạ Thần cũng nghi hoặc, tập tính của yêu thú là sống theo bầy đàn, khỉ con chắc chắn phải nhận thức được mẹ của nó, nhưng nó lại hoàn toàn không biết thì chỉ có một khả năng, nó không có mẹ, nhưng khỉ con không có mẹ thì sinh ra từ đá à?

Hắn lại hỏi tiếp:

-Thế ngươi có thể dẫn ca ca đến nơi ngươi sống không?

Khỉ con ngây thơ ngơ ngác nhìn hắn, chắc là nó cũng không biết nó đến từ đâu, giống như từ trên trời rơi xuống vậy.

Dạ Thần chỉ đành thở dài một hơi.

-Thế ngươi có muốn theo ca ca không?

Vừa nói hắn vừa diễn tả hành động ngỏ ý muốn đưa khỉ con đi.

Khỉ con không hề do dự trực tiếp nhảy lên vai hắn.

Dạ Thần cảm thấy rất thích chú khỉ này, liền suy nghĩ một lát đặt cho nó một cái tên.

-Trông ngươi nhỏ thế này, có thể nói là nhỏ hơn những con khỉ bình thường ta gặp rất nhiều nên ta gọi ngươi là Tiểu Tiểu nhá!

Tiểu Tiểu đứng trên vai không phục ôm c·hặt đ·ầu Dạ Thần, ý bảo nó không hề nhỏ, ngươi mau đặt tên khác cho ta.

Dạ Thần cũng cười khổ không thôi.

Ở Cửu U địa, yêu thú bình thường đều không có tên, hắn cũng ít tiếp xúc qua vụ này, chỉ đành nói:

-Sau này nếu ngươi lớn hơn, ta sẽ gọi ngươi là Đại Đại hoặc cái tên gì đó hay hơn, được không?

Tiểu Tiểu lúc này mới chịu tha cho Dạ Thần, tươi cười đứng trên vai hắn.

Yêu thú chính là thế, yêu hận ra mặt, lại rất dễ chiều chuộng.