Dạ Tâm

Chương 4: Muốn ngủ




Kéo lếch người đàn ông trên đường , kéo qua kéo về Trần Nhiên lại kéo người vào trong xe . Biết sao được, cô cũng chưa vô tình đến nỗi vất một người đang bị thương giữa đường lúc đêm khuya

" Haizzz mình nhân từ quá mà"

Người đàn ông được Trần Nhiên đặt nằm ngay ngắn ở ghế sau xe ô tô , Trần Nhiên ngồi lên chạy thẳng về căn hộ nhỏ của cô

Trên đường lái xe Trần Nhiên cũng không quên báo cáo tình hình của bản thân để ông bà Trần ở nhà không cần lo lắng . Đây chính là điều kiện duy nhất cô thỏa thuận với ông bà Trần để được chuyển ra ngoài

" A lô , bà à . Hôm nay cháu ở ngoài sẽ không về nhà , bà không cần đợi cháu đâu "

Giọng nói dịu dàng bên đầu dây bên kia đáp lại rất nhanh

" Cháu nhớ cẩn thận bên ngoài đó ghen "

Nghe được giọng nói ấp áp , tâm trạng Trần Nhiên dần dịu xuống. Những đường tần số dao động cảm xúc của cô dần bình ổn . Trần Nhiên mỉm cười, cơn giận đã một phần tan biến

" Dạ "

Chạy xe dưới trời đêm , những ánh đèn váng chiếu xuống xuyên qua tấm kính chiếu mơ hồ lên khuông mặt góc cạnh của người đàn ông . Khiến khuông mặt mơ hồ trong bóng đem của anh trông càng quyến rũ

Ngồi trên xe Trần Nhiên liếc nhìn qua gương chiếu hậu trong cái cảnh đẹp phía sau xe cứ ám ảnh trong đầu cô không thể thoát

Cũng may nhà cô gần, tốc độ chạy xe của cô đủ nhanh . Trần Nhiên cuối cũng đến nơi , đầu óc cô cũng được thả lỏng

" Này anh đẹp trai , anh cũng đẹp quá rồi "

Lời nói Trần Nhiên có chút vô lại , cái bản tính háo sắc của Trần Nhiên đột nhiên trào ra

Nhìn vào biểu hiện của Trần Nhiên không ai biết được kiếp trước cô đã từng nghiêm khắc với bản thân như thế nào

Trần Nhiên vỗ vỗ nhẹ vào giương mặt người đàn ông . Đã đến khu chung cư nơi Trần Nhiên ở ,cô kéo người đàn ông ra khỏi xe mình . Sức nặng của anh ta khiến Trần Nhiên phải than thở



" Nặng quá đi "

Vì là 1 giờ sáng nên toà nhà cô ở rất yên tĩnh , Trần Nhiên nhìn vào khu bảo vệ , cô định giao người đàn ông lại cho bảo vệ nhưng thấy chú bảo vệ đã ngủ . Cô ngại làm phiền người ta nên kéo người đàn ông trực tiếp về nhà

Ban đầu cô định mang người đàn ông đến đồn cảnh sát nhưng sợ bị bắt lại điều tra . Cô lại định đem tới bệnh viện nhưng lại nghĩ đi bệnh viện xong không có giấy tờ tùy thân của người đàn ông , cả người anh ta lại toàn máu me cô thấy khả năng cao sẽ vào đồn cảnh sát

Trước khi lái xe cô đã cởi quần áo anh ta ra xem , cơ thể anh ta chỉ toàn là vết thương ngoài da , xương cũng không bị gãy nên cô định tự chủ trương đưa anh ta đi tìm một nơi có người để giao lại nhưng ... Chẳng có ai

Thực ra Trần Nhiên biết giao cho người ngoài thì muộn nhất là tới sáng mai cô sẽ bị gọi đi điều ra nhưng giờ cô rất buồn ngủ. Cô thà làm máy cách rắc rối này để ngủ thêm một giấc

Lúc sau Trần Nhiên vào đến nhà , cô đóng cửa lại . Ngôi nhà này trước khi mua cô đã kiểm tra cách âm , cách âm rất tốt . Trần Nhiên bỗng nhiên hét lớn

" Aaaaaa tại sao lại nhặt phải của nợ rồi "

Đã về địa bàn của bản thân Trần Nhiên chẳng màng mọi thứ cô vất người đàn ông nằm ngay cửa ra vào , cô không còn sức để kéo người đi tiếp nữa . Cơ thể yếu đuối của cô mấy tháng nay bị thương nên chưa được cô rèn dũa. Nó quá yếu

" Mệt quá "

Hai tay Trần Nhiên buôn thõng xuống cô bước từng bước lắc lư như một con tang thi đi đến chổ để dụng cụ y tế

" Mệt quá đi "

Cứ đi một đoạn Trần Nhiên lại than vãn một câu

Cầm hộp dụng cụ y tế trên tay Trần Nhiên lết người đến chỗ người đàn ông cởi đồ băng bó cho vết thương cho anh ta . Trần Nhiên nhìn người đàn ông, ánh mắt cô đầy mệt mỏi

" Cũng may cho anh là kiếp trước tôi là bác sĩ đấy "

Trần Nhiên dùng hết sức lực cuối cùng của mình băng bó thật nhanh cho người đàn ông , mặt anh ta rất đẹp , trên người những bó cơ cuồn cuộn . Trần Nhiên thấy vậy chỉ lắc đầu

" Tiếc quá , bây giờ tôi chẳng có tâm trạng để ngồi nhắm anh "



Đi vào phòng ngủ cô tay cô ôm một cái gối và hai cái chăn , đồ vật trên tay có kích thước lớn nên một phần của chiếc chăn bị kéo lê trên mặt đất. Cô đắp chăn bỏ gối cho người đàn ông xong , đứng dậy cầm lấy chiếc chăn còn lại khoác lên người đi về phía nhà bếp

" Khát quá đi "

Cô rót một cốc nước uống , đặt chiếc cốc lên bàn . Trần Nhiên trải cái chăn xuống nền nhà , cô nằm xuống lăn một vòng, Trần Nhiên giống một ruột bút nằm trọn trong vỏ bút là chiếc chăn

Sáng sớm hôm sau khi những tia sáng đầu tiên chiếu qua khung cửa sổ, người đàn ông tỉnh dậy , đôi lông mày anh nhíu chặt . Anh nhìn vết thương trên người rồi nhìn khung cảnh xung quanh từ từ đứng dậy

Anh cảnh gác đi xung quanh căn hộ đi vào phòng ngủ , nhà vệ sinh ... Không có một ai . Bước đến nhà bếp cũng không có người, quan sát kĩ anh thấy được đôi chân trắng nõn lấp ló sau kệ bếp , anh tiện tay lấy một bình hoa bên cạnh từ từ bước đến

Đi đến nơi anh đặt bình hoa xuống kệ đứng nhìn mà không biết nói gì . Anh vẫn mơ màng nhớ được cô gái này chính là người đã cứu bản thân

Người đàn ông giơ chân đá nhẹ vào người Trần Nhiên

" Này , dậy đi . Tôi có chuyện muốn nói với cô "

Người này quả thật là người đã cứu anh nhưng trước giờ anh chưa từng đối xử nhẹ nhàng với người khác

Nằm trên sàn nhà Trần Nhiên cảm nhận được có người đá mình . Cô mơ màng mở mắt, cặp mắt cô vừa chạm phải hình dáng người đàn ông bản thân vừa cứu hôm qua cô liền nhắm mắt lại tiếp tục ngủ

" Gì vậy , tránh ra đi . Tôi muốn ngủ "

Trần Nhiên giơ chân đạp lại người đàn ông , cô trùm chăn lên người tiếp tục ngủ . Đôi mắt cô nhắm lại nhưng bộ não cô vẫn chia ra hai phần, một phần tĩnh lặng không suy nghĩ phần còn lại cảnh giác với người đàn ông ở trước mặt

Lời nói bất chấp của Trần Nhiên làm người đàn ông khằn giọng quát lớn :" Ngồi dậy"

...

Bầu không khí tĩnh lặng đến lạ thường,Trần Nhiên vẫn nằm ngủ dưới mặt đất

Đứng nhìn cô , anh ta không hiểu tại sao ở đây còn có người lạ mà cái người phụ nữ này lại không có một chút cảnh giác. Anh ta bất lực đứng đó . Lần đầu tiên anh gặp người đặt cược mạng sống để ngủ như cô