Dạ Tâm

Chương 38: Đối




Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trên bãi cát trắng Trần Nhiên nặng nề hé đôi mắt ra . Cảm giác đau rát khi nước biển ngấm vào vết thương khiến cho cơn đau quanh người cô càng rõ ràng

Trần Nhiên mệt mõi, cô chống đôi tay trắng nõn xuống cát biển từ từ đứng dậy. Sức lực của cô lúc này khá yếu, hai bên áo lại có thứ gì đó giữ lại . Cả cơ thể Trần Nhiên không thể tiến đứng chững lại giữa không trung

Nhìn qua Trần Nhiên thấy Bùi Nam Thành và Bùi Thời Tứ đang nắm chặt góc

áo cô. Trần Nhiên từ từ ngồi xuống, cô đưa tay tát lên mặt hai người bên cạnh

Dậy đi, đừng ngủ nữa

Cú tát của Trần Nhiên khiến giúp hai người đàn ông thoát khỏi trạng thái mơ màng . Hai người cùng thả tay khỏi góc áo Trần Nhiên, cùng đứng nhanh dậy . Nước biển đã cho họ biết cái gì là nhân đôi sát thương

Ánh mắt Bùi Thời Tứ đỏ ngòm, cậu ta nhìn qua Trần Nhiên

" Sao cô lại tát mạnh vậy?"

" Cô có tát thì kéo cậu ta ra khỏi nước biển đã chứ " Bùi Thời Tử nói nhỏ

Đứng sát bên cạnh Trần Nhiên nghe rất rõ những gì cậu ta nói, cô cũng chẳng quan tâm . Như con rùa chậm rãi đứng dậy đi vào phía trong những cái cây

Bùi Nam Thành tiến đến, anh nhanh chóng đỡ lấy cô . Không nói gì từ từ đưa cô vào trong, trạng thái bây giờ của cô chỉ cần người có mắt cũng biết cô đang rất mệt

Bị bỏ lại phía sau Bùi Thời Tứ nhanh chóng chạy đến, anh ta nhìn vào Trần Nhiên cười mỉa



" Sao cô đi chậm thế ?"

Nắm tay Trần Nhiên siết chặt lại, trong vô thức ánh mắt cô đã nhắm được vị trí bàn tay cô nên chuẩn bị đặt vào . Đột nhiên, cánh ta đang siết chặt của cô lại trở nên nhẹ bỗng . Bên cạnh Bùi Thời Tứ đã đỡ lấy phần cơ thể mệt mỏi còn lại của cô

Trần Nhiên rơi vào trạng thái ngơ ngác, phản ứng của Bùi Thời Tứ cũng thay đổi nhanh quá, cô cũng không để tâm quá nhiều . Cơ thể đã nhẹ nhỏm Trần Nhiên trực tiếp thả lỏng

Lúc này cô như người đang tập hồi sức, hai bên có hai người dìu đi

Bùi Nam Thành nhìn qua cậu em bên cạnh . Cậu em này cũng khá hiểu chuyện, biết giúp đỡ chị dâu . Ánh mắt Bùi Nam Thành nhìn Bùi Thời Tứ càng thêm thuận

Trong rừng sâu, bóng dáng ba người chậm rãi dìu dắt nhau đi len lỏi qua những ngọn cây, đang dần tiến vào rừng sâu . Mỗi bước chân của họ đều kèm theo là đôi mắt không ngừng đảo mọi phía

Giọng nói Trần Nhiên khàn khàn vì thiếu nước

" Sao không thấy có quả dại nào vậy nhỉ, hay là chúng ta ăn đại mấy ngọn cỏ bên kia đi "

Trần Nhiên chỉ tay qua một phía :" Mấy cây cỏ đó là loại thường thấy, ăn không chết đâu "

Cơn đói khác khiến suy nghĩ Trần Nhiên trở nên mơ hồ

Đôi tay Trần Nhiên vừa chạm ngọn cỏ, cảm giác mềm mềm dễ gãy giống khiến Trần Nhiên lập tức tưởng tượng khung cảnh đưa nó vào miệng lập tức nó sẽ tan khiến cho khuôn mặt Trần Nhiên thư giãn, hành động lập tức nhanh nhẹn

Những ngọn cỏ sắp được Trần Nhiên đưa vào miệng thì bị đôi tay cơ bắp của Bùi Nam Thành ngăn lại . Lập tức anh bị cô ném cho một ánh mắt chết chóc



Bùi Nam Thành nhìn cô, anh nở nụ cười thân thiện . Đôi tay anh lại rất dứt khoát cướp lấy đám cỏ trên tay cô

'Không được đâu, ăn đau bụng đấy"

Trần Nhiên nhìn anh, cô làm nũng :" Nhưng tôi đói "

Bùi Nam Thành nghiêm mặt

Không được "

Đứng bên cạnh đã mệt mà còn phải nhìn hai người làm trò, cả khuôn mặt Bùi Thời Tứ tỏ ra khó chịu . Nhưng tâm trí cậu lại có một giọng nói bảo cậu không nên lên tiếng

Tai Bùi Thời Tứ nghếch lên, cậu kéo tay Trần Nhiên

" Cô nghe không, bên kia có tiếng động " Đôi tai thính của cậu vừa bắt được một tiếng động

Lập tức ánh mắt ba người như thú dữ nhìn chằm chằm về phía phát ra âm thanh . Cơn đói khiến cảm giác sợ hãi của ba người họ tan biến . Giờ phút này nếu có thú hoang đến họ cũng sẵn sàng lao ra

Trần Nhiên nắm chặt lấy tay Bùi Nam Thành, tiếng động đó trong mắt cô lúc này còn quý hơn vàng, không đúng đối với cô vàng còn không bằng. Trong miệng cô liên tục lẩm bẩm

" Thức ăn thức ăn..."

Lực tay của Trần Nhiên khiến anh cảm nhận cô đang phấn khích nhưng anh không quan tâm vì anh cũng đang rất phấn khích