Dạ Tâm

Chương 1: Bỗng nhiên xuyên không




" Đau quá đi "

Vừa thoát khỏi cơn mê toàn thân Trần Nhiên đã truyền đến từng cơn đau nhức . Tuy đau nhưng Trần Nhiên lại cảm thấy vui , vui vì cô còn sống . Nếu cô nhớ không nhầm khi vụ tai nạn xe xảy ra, chiếc xe của cô đã phát nổ

Trần Nhiên muốn mở đôi mắt của mình ra để kiểm tra thân thể bản nhưng đôi mắt cô dán chặt không thể mở , có lẽ tác dụng của thuốc mê còn chưa hết

Cô mơ màng gọi người trợ lý đã đồng hành với cô nhiều năm để hỏi thăm tình hình. Trước hết là hỏi thăm kẻ chủ mưu gây ra vụ tai nạn của cô

" Tiểu Thành , cậu có đó không?"

Trần Nhiên chờ mãi vẫn không có người đáp lại , cô cố gắng mở đôi mắt đang kép chặt của mình ra . Trong lòng không khỏi trách mắng người trợ lý vô trách nghiệm đã vất cô ở nơi này một mình mà chạy đi nơi đâu

Đột nhiên trong căn phòng yên tĩnh lại một tiếng " Cạch " tiếng mở cửa nhỏ trong không gian yên tĩnh lại rất rõ ràng . Trần Nhiên quay đầu về phía tiếng động , đôi mắt cô vẫn chưa thể mở ra

" Tiểu Thành, là cậu à ?"

Vẫn không có tiếng trả lời quen thuộc vang lên , Trần Nhiên chỉ nghe được tiếng khóc thút thít của một ai đó . Cô khó chịu , dùng những ngón tay của bản thân rán mở cặp mắt đang nhắm chặt của mình

Cặp mắt mới mở một kẻ nhỏ, Trần Nhiên đã nhìn thấy bóng dáng của một ông lão và một bà lão chạy về phía bản thân . Vừa chạy vừa khóc

Đôi lông mày Trần Nhiên nhíu lại, cô không hiểu vì sao hai người cô không quen biết lại khóc khi thấy cô . Những người cô thân thiết đã chết , những người quen biết cô đa số là kẻ thù

Thấy hai ông bà cụ có hành động định tiến tới ôm Trần Nhiên không để họ kịp ôm lấy cô đã lấy gối đưa ra trước mặt chặn họ lại . Mặt cô nghiêm nghị nhìn vào hai cụ già

" Các người là ai ? "

Nghe được câu nói đó của cô , hai người họ khóc càng lớn Trần Nhiên . Bà cụ nhìn vào cô lại đưa mắt nhìn vào ông cụ ở bên cạnh , khóc rống lên

" Ông nó à , Nhiên Nhiên không nhận ra tôi nữa "

Hai ông bà hốt hoảng chạy tới giường bệnh của Trần Nhiên

" Cháu sao rồi, còn đau không ? " Bà lão cầm tay Trần Nhiên ,khoé mắt ửng đỏ

Ông lão đứng một bên trực tiếp oà khóc : " Ta xin lỗi , lỗi tại ta . Tại ta mà cháu như thế này "



Trần Nhiên nhíu mày , cô không biết đám người này là ai . Cảm giác kì lạ cứ quanh quẩn trong đầu óc cô . Cô tự soát một vòng trí nhớ xem bản thân có quên gì không , nhưng cô chẳng quên gì mà . Kì lạ thật

Trần Nhiên rút tay khỏi đôi tay dịu dàng của bà lão : " Bà cụ , tôi xin lỗi nhưng tôi không quen bà "

Nghe vậy cặp vợ chồng già đồng loạt khóc lớn . Bộ dạng của họ khiến Trần Nhiên thấy rất phiền , cô trực tiếp lấy gối bịt tai lại

Đột nhiên từ phía sau hai ông bà có một chàng trai bước đến phía Trần Nhiên, anh ta trực tiếp đi đến giật cái gối trên tay cô ném mạnh làm cái gối văng ra xa

" Cô giả bộ gì chứ Trần Nhiên , đến ông bà cô mà cô còn không nhận . Cô có còn là người nữa không ?"

Trần Nhiên nhíu mày , máy kẻ kì lạ này thật sự rất phiền . Khuôn mặt cô lạnh lùng liếc nhìn họ

" Rốt cuộc mấy người là ai "

Đôi mắt cay nghiệt của Trần Tuấn nhìn về phía Trần Nhiên , anh ta nghiến răng nghiến lợi vẻ mặt anh ta tức giận hét lên :" Tôi là Trần Tuấn là anh trai của cô"

Tên của người này có hơi quen thuộc , Trần Nhiên nhớ mình đã nghe qua hay nhìn thấy ở đâu đó nhưng cô thật sự không thể nhớ nghe được ở nơi nào . Trí nhớ của Trần Nhiên còn hơn hỗn tạp sau tai nạn .Trần Nhiên cúi đầu , tay xoa ấn đường tiếp tục hỏi những người còn lại

" Còn hai ông bà tên gì ? "

Nghe vậy đôi vợ chồng già liền ngừng khóc

" Bà tên là Phan Thanh "

" Tên ông là Trần Chí "

Đôi lông mày Trần Nhiên nhíu chặt, mấy cái tên này quen quá rồi. Đây là mấy cái tên trong bộ tiểu thuyết cô vừa đọc

Trần Nhiên không thể chấp nhận cái sự vô lý này, cô bật người ngồi dậy . Tuy cô thích xem tiểu thuyết nhưng điều đó không có nghĩa là cô tin mấy cái vô lí trong đó

Chưa để Trần Nhiên nghĩ nhiều , sự đau rát từ các vết thương làm cô phải nằm xuống chiếc giường bệnh

Như sự vùng vẫy cuối cùng Trần Nhiên đưa tay chỉ vào một người đàn ông có chiếc mũi đặc biệt đẹp

 "Anh là Trần Nam ( Anh hai nguyên chủ) "



Cô tự nhủ với lòng mình tất cả mọi chuyện chỉ là trùng hợp, niềm tin của cô mới kịp vùng đắp thì chàng trai cô vừa chỉ đã lên tiếng khẳng định

" Đúng "

Trần Nhiên vẫn không cam tâm, cô dựa vào những miêu tả trong cuốn tiểu thuyết hỏi lần lượt tất cả những người có ngoại hình giống trong sách đang ở trong phòng bệnh

" Trần Xuân Phong( Anh ba) "

" Đúng"

" Trần Chỉ ( Chị cả )"

" Đúng "

      ....

Hàng loạt những lời khẳng định làm Trần Nhiên sụp đổ . Thế giới bán đầu không có người thân bên cạnh nhưng nơi đó có những kỷ niệm cô đã cố gắng gìn giữ, những kỷ niệm duy nhất của người thân

Người mất tất cả người thân trong một vụ tai nạn xe , sống đơn độc một mình trên cõi đời. Từ lúc non trẻ khi 17 tuổi đến mạnh mẽ, lớn mạnh khi 27 . Bị xuyên tới đây không làm cô đau lòng chỉ có sự tiếc nuối

Những ký ức về quá khứ luân phiên xuất hiện trên tâm trí Trần Nhiên . Trên khoé mắt của cô dần đọng lại nước mắt

Đột nhiên có một vòng tay ôm chặt lấy cô ,kéo cô ra khỏi vực sâu ký ức. Trần Nhiên ngước đầu lên , ánh mắt vô thần của cô nhìn vào bà lão đang ôm lấy bản thân

Bà Trần nhìn đứa cháu gái đáng thương , trong lòng bà chúa sót . Bà đưa tay vỗ về cháu gái , giọng nói dịu dàng

" Không sao đâu Nhiên Nhiên , có bà ở đây rồi . Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi "

Đôi mắt Trần Nhiên đỏ hoe, đã lâu rồi cô mới cảm nhận được hơi ấm của tình thân . Lớp vỏ bọc lạnh lùng của Trần Nhiên phút chốc bị phá bỏ, cô ôm lấy người bà trước mặt khóc lớn

" Cháu là Nhiên Nhiên của bà đây "

Trần Nhiên chấp nhận bản thân đã xuyên không , cô muốn sống ích kỷ một chút , muốn sống trong thân phận Nhiên Nhiên

Cứ cho là cô điên muốn sống trong thân phận nữ phụ pháo hôi , muốn ở trong căn nhà toàn là kẻ nịnh bợ nữ chính. Trần Nhiên mỉm cười dù có như thế nào cô vãn sẽ ở lại nơi này, đến khi sự ấm áp không còn tồn tại