“Viện trưởng Lý, ông có căn cứ không? Đang nói bậy đi? Này không phải là muốn tôi làm hoà thượng sao? Làm hoà thượng còn có thể đêm khuya vắng người lén ăn thịt, tôi so với hoà thượng còn khổ hơn a!” Triệu Trăn nghe xong lời Lý Tử Dịch nói, không khỏi đặc biệt bất mãn chất vấn.
Lý Tử Dịch khí định thần nhàn đứng đó, từ trên cao nhìn xuống Triệu Trăn, nhìn một hồi, thở dài, nói, “Tôi không có dùng học thuật nói lung tung. Đạo lý tinh tuý này, chính ông cũng hiểu mà, nếu như ông tiết tinh (bắn ấy~), tinh khí đều chạy ra ngoài, làm sao còn có thể lành xương cho ông. Cho nên, cấm dục là then chốt, ông ngàn vạn lần không được không xem trọng việc này! Chỗ tôi có trường hợp không nghe khuyên bảo nên chỉ là vết thương nhẹ cũng vẫn không khỏi hẳn. Nghiêm trọng như ông, chí ít cấm dục trong vòng một năm, trong hai ba năm phải chú ý khống chế tần suất, chờ hoàn toàn khoẻ rồi, ông tốt nhất cũng phải chú ý không cần làm loạn. Cơ thể ông vừa trải qua tai nạn xe, ông còn tưởng thân thể mình còn tốt như năm nào sao!”
Lời nói của Lý Tử Dịch khiến Triệu Trăn triệt để ỉu xìu.
Trương Hoàn đang từ ngoài phòng bệnh tiến vào, thấy Triệu Trăn trầm mặc suy nghĩ, liền hỏi, “Gặp phải vấn đề gì sao?”
Triệu Trăn ngẩng đầu cười với cậu, “Không có chuyện gì!”
Lý Tử Dịch lại nói, “Trương Hoàn, cậu cùng tôi ra ngoài một chút.”
Trương Hoàn nhìn Lý Tử Dịch, lại nhìn Triệu Trăn, Triệu Trăn nói, “Viện trưởng Lý, ông còn muốn nói chuyện đó cho em ấy?”
Lý Tử Dịch thiết diện vô tư, nói, “Dù sao phải có người giám sát ông mới được.”
Lý Tử Dịch và Triệu Trăn là bạn lâu năm, ông ta biết tính cách Triệu Trăn, ông luôn cho rằng Triệu Trăn tâm tính kiên định, có thể nhịn chuyện người thường không thể nhịn, cho rằng cấm dục một năm hoàn toàn không thành vấn đề, thế nhưng, ông ta cho rằng Trương Hoàn là một thanh niên, chỉ sợ không thể chịu đựng như vậy, ông cần dặn dò cậu, để cậu không nên dụ dỗ Triệu Trăn, hoặc là vì Triệu Trăn xảy ra chút vấn đề liền ra ngoài cắm sừng Triệu Trăn.
Trương Hoàn mang theo nghi ngờ cùng Lý Tử Dịch ra khỏi phòng bệnh, sau đó gọi y tá vào chăm sóc Triệu Trăn.
Ở phòng làm việc của viện trưởng, Lý Tử Dịch nói cho Trương Hoàn chuyện Triệu Trăn phải dưỡng xương nên cấm dục một đến ba năm, Trương Hoàn nghe thấy, cũng giật mình giống như Triệu Trăn, nhưng cậu lập tức trấn tĩnh lại, gật đầu nói, “Nga, hai người nói chính là chuyện này?”
Lý Tử Dịch nói, “Đúng vậy.”
Trương Hoàn cũng không nhiều lời, “À, tôi đã biết. Tôi sẽ giám sát ông ấy.”
Trương Hoàn nói xong, liền muốn quay lại chăm sóc Triệu Trăn, Lý Tử Dịch thấy đứa nhỏ này cũng không cảm nhận được ý tứ sâu xa trong câu nói của mình, ông không phải muốn Trương Hoàn giám sát Triệu Trăn, mà là chính cậu phải trải qua khảo nghiệm.
Thế là Lý Tử Dịch gọi cậu lại, thấy nhãn thần Trương Hoàn tinh thuần trong suốt, ông cũng không quá muốn nói thẳng ra miệng, trầm mặc một lúc mới nói, “Cậu là người trẻ tuổi, tuổi trẻ khí thịnh, Triệu Trăn phải nhịn được, chính cậu cũng phải nhịn được mới tốt, Triệu Trăn thật sự động chân tình với cậu, cậu không thể làm chuyện có lỗi với ông ấy…”
Trương Hoàn nghe câu này xong sửng sốt một chút, sau đó giống như bị sỉ nhục cau mày lại, cậu nhìn viện trưởng Lý, xoay người bỏ đi, nói, “Cái này không cần ông lo lắng.”
Viện trưởng Lý thấy quả thật chọc bạn nhỏ người ta tức giận rồi, không khỏi thở dài, nghĩ thầm mình chỉ là bạn Triệu Trăn, làm gì phải quan tâm hắn đến mức độ này, thậm chí còn muốn quản xem nhà người ta có cháy hay không. Thật sự là không được cám ơn!
Trương Hoàn đen mặt quay lại phòng bệnh, Triệu Trăn dựa vào chỗ tựa lưng, trên bàn nhỏ trên giường trước mặt đặt một cái laptop, ông đang dùng máy tính, ông cảm thấy Lý Tử Dịch nói như vậy là lừa gạt mình, cho nên, ông tự lên mạng tra một chút, phát hiện quả thật như vậy, thế là bị đả kích thật sâu.
Ông biết chân mình phỏng chừng nửa năm sau là có thể đi bộ một chút, thế nhưng, thời gian cấm dục lâu như vậy, thật sự làm cho ông vừa nghĩ đã cảm thấy tiền đồ hắc ám.
Nhìn thấy Trương Hoàn trở vào phòng, ông liền tắt trang web, gập màn hình xuống, ngoắc Trương Hoàn, nói, “Thế nào trông mất hứng vậy, ông ta nói cái gì với em?”
Triệu Trăn biết Lý Tử Dịch nói gì với Trương Hoàn, cho nên ông thấy Trương Hoàn đen mặt thì cho rằng Trương Hoàn chịu không nổi thời kì xuân khuê tịch mịch (thiếu lạc thú khuê phòng) sắp tới nên mới mất hứng, Trương Hoàn như vậy, đương nhiêu khiến Triệu Trăn thầm sảng khoái, nên là ông mới muốn hỏi một câu như vậy.
Trương Hoàn bảo ý tá đi ra, mới tới bên giường Triệu Trăn ngồi xuống, thấy ánh mắt Triệu Trăn mong đợi nhìn mình, cậu liền hung tợn trừng ông, nói, “Ông bảo y đặc biệt dặn dò em?”
Triệu Trăn thấy Trương Hoàn thật sự tức giận, thế là liền cảnh giác, nói, “Em và ông ấy nói cái gì. Tôi không bảo ông ta nói với em gì cả.”
Trương Hoàn trải qua đoạn thời gian tức giận nhất ban đầu, sau đó liền tĩnh táo lại, cậu nhìn chằm chằm Triệu Trăn một hồi, cảm thấy Triệu Trăn không nói xạo, cậu mới rầu rĩ không vui nói, “Ông ấy không nói với em cái gì. Ông dưỡng thương cho tốt đi, không nên nghĩ nhiều.”
Tuy Trương Hoàn không nói, nhưng Triệu Trăn để bụng chuyện này sẽ không bỏ qua, sau bắt được Lý Tử Dịch, liền cố ý nói, “Ông nói với Trương Hoàn nhà tôi cái gì, không biết cái gì gọi là xích mích ly gián sao? Từ lúc đó em ấy vẫn luôn mất hứng. Chúng ta là bạn bè lâu năm, tôi mới trực tiếp hỏi ông, ông cũng không nên gạt tôi.”
Lý Tử Dịch có chút giật mình việc Trương Hoàn chưa cáo trạng cho Triệu Trăn, ấn tượng đối với Trương Hoàn tăng lên một độ cao mới, ông luôn là quân tử phóng khoáng, cũng không có gì không tiện nói, liền nói lại những lời mình nói với Trương Hoàn cho Triệu Trăn nghe, Triệu Trăn vừa nghe, mặt lập tức trầm xuống, nghĩ thầm thảo nào Trương Hoàn tức giận.
Triệu Trăn than thở với Lý Tử Dịch, “Viện trưởng Lý, ông làm chuyện hảo tâm (lòng tốt) không có hảo báo (báo đáp) rồi. Không chỉ nói Trương Hoàn sẽ oán ông, anh giai ơi, tôi cũng muốn oán ông. Ông đây thật sự là không tin vào mị lực của tôi rồi, vợ nhà mình, ông còn cảm thấy tôi sẽ không quản được, ông lại đi cảnh cáo em ấy!”
Lý Tử Dịch nghĩ thầm Triệu Trăn nếu quản được vợ nhà mình, trước đây sẽ ly hôn sao. Đương nhiên, ông sẽ không chọt vào cái vết sẹo này của Triệu Trăn, chỉ không quá cao hứng đáp, “Về sau tôi không xen vào chuyện người khác nữa. Mà ông đó, nói cho ông biết không cần làm loạn, nếu sau này ông thành người què, cũng không cần phá huỷ thanh danh bệnh viện này của tôi.”
Buổi tối Trương Hoàn lại tới bồi Triệu Trăn ngủ, Triệu Trăn liền ngoắc cậu đến cùng ngủ với mình, Trương Hoàn nói, “Không cần chân của ông nữa? Còn muốn dính vào!”
Triệu Trăn đã nằm viện gần một tháng, tuy chân vẫn không thể dùng, thế nhưng, ông đã có thể tuỳ ý nhích những bộ phận khác, một đêm trước, ông còn cố ý chơi xấu muốn Trương Hoàn cùng ngủ với mình, có lẽ cũng bởi vì việc này, Lý Tử Dịch mới đến tự mình cảnh cáo ông.
Triệu Trăn cười hì hì nhìn khuôn mặt tuấn tú bất mãn của Trương Hoàn, nói, “Tự em nghĩ bậy đúng không? Tôi chỉ cảm thấy ngủ một mình lạnh, em qua đây, hai người ngủ cùng một ổ chăn tương đối thoải mái, dễ ngủ hơn. Em cứ vội tới bồi tôi ngủ, ngủ chung một giường, mới xứng với tên mà.”
Trương Hoàn hừ một tiếng, đi qua đắp chăn lại cho Triệu Trăn, còn cưỡng chế đè lại vai ông, nói, “Em mới không có nghĩ bậy, là chính ông đang nghĩ bậy. Còn lải nhải, em không đến bồi ông nữa.”
Triệu Trăn vươn tay ra bắt lấy tay cậu, nói, “Đừng, tôi không nói nữa. Tôi chỉ muốn nói xin lỗi em, hôm nay viện trưởng Lý tìm em nói chuyện, đó là ông ta lòng dạ tiểu nhân nói bậy, tôi không có ý đó, em hẳn là hiểu rõ.”
Trương Hoàn nghe ông nói mà sửng sốt, sau đó cư nhiên nở nụ cười, mặt giãn ra, ánh mắt sáng rực, khoé môi câu lên, lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, nói, “Nếu không hiểu đó không phải là ý của ông, ông nghĩ rằng em sẽ bỏ qua cho ông sao.”
Triệu Trăn bị bộ dáng này của Trương Hoàn mê hoặc thần hồn điên đảo, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu, nói, “Trên mặt em dính cái gì kìa, cúi xuống tôi lau cho.”
Trương Hoàn nghi ngờ cúi người xuống, không nghĩ tới lại bị Triệu Trăn ôm lấy cổ, ép đầu của cậu xuống, hôn lên môi, Trương Hoàn há miệng muốn mắng, tức thì bị ông được một tấc lại tiến một thước.
Triệu Trăn ngậm lấy môi Trương Hoàn hôn một hồi, hôn cho Trương Hoàn thở hổn hển, chờ được buông ra, Trương Hoàn liền đỏ mặt trừng Triệu Trăn, nói, “Nói ông cấm dục rồi, bây giờ mới bao lâu, ông chỉ biết động dục thôi.”
Triệu Trăn cười nói, “Đây làm sao tính là động dục. Tôi lại không có lấy súng thật đạn thật ra.”
Trương Hoàn biết nói không lại tên lưu manh này, chỉ tức giận đến giường mình ngủ, khi muốn lên giường, lại đi tới chỉnh chăn lại cho Triệu Trăn, thấy ánh mắt sáng quắc của Triệu Trăn nhìn mình, cư nhiên tâm hoảng ý loạn, liền cúi đầu hôn mặt ông một cái, nói, “Ngủ ngon.”
Triệu Trăn cười nói, “Ngủ ngon.”
Trương Hoàn vội vội vàng vàng quay lại giường mình, nằm xuống tắt đèn lại phát hiện Triệu Trăn còn đang nhìn mình, cậu cũng không dám xoay người lại nhìn ông, chỉ vì chính mình là người bị ông hôn một trận liền bị câu dẫn. (aka có phản ứng)
Không khỏi cũng bắt đầu khổ não, một tới ba năm a, ai!
—
Tiểu Bảo: I’m back ~~~~!!
Tính ngâm tới 24 rồi post luôn, mà thôi, thấy mọi người chờ cũng 2 tuần (^_-)-☆ xem như quà Giáng Sinh sớm nhé (*^3^)/~☆
Lâu không mó vào máy tính, giờ tự nhiên gượng tay ghê