Dạ Sắc Biên Duyên

Dạ Sắc Biên Duyên - Quyển 5 Chương 2




“Trong lòng cậu biết rằng tôi kể cho cậu đều là sự thật, nhưng cậu vẫn đang hi vọng mình chỉ mới mười sáu tuổi.” Oliver dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ trong lòng Rolin, vươn tay đem điện thoại trên đầu giường đặt trước mặt cậu, “Tôi sẽ tạm thời rời phòng này, cậu có thể gọi điện cho những người cậu muốn gọi.”



Nhìn bóng lưng Oliver rời đi, Rolin gãi đầu, cười, “Năng lực nhìn trộm tâm tư sao?”



Dãy số này mình đã bấm qua rất nhiều lần.



“Alo, xin chào, xin hỏi có phải giáo sư Carmelo không?”



“Giáo sư Carmelo? Anh không biết ông ấy vẫn còn ở bệnh viện sao?”



“Bệnh viện? Ông ấy bị bệnh gì? Đi bệnh viện lúc nào?”



“Là chuyện của mấy ngày trước, nghe nói là sự cố ngoài ý muốn, đại não bị tổn thương, sau này cũng sẽ không quay lại trường học.”



Giáo sư Carmelo…



Rolin đè nén hô hấp ngày càng dồn dập, ngón tay run rẩy bấm một dãy số, nhưng chỉ có tiếng bíp không ngừng.



Linsay… Linsay… Em ở đâu? Chúng ta không cùng làm trợ lý nghiên cứu của giáo sư, vì sao số của em cũng không có tín hiệu?



Nếu Oliver nói là thật, thì hiện tại mình đã hai mươi tám tuổi, nếu vậy thì Linsay đâu, ngoại trừ việc mình đạt được ba bằng tiến sĩ, trở thành chuyên gia về huyết học, đồng thời là đặc vụ FBI, thì còn chuyện gì đã xảy ra nữa?



Oliver từng đề cập đến việc mình có cộng sự, vậy người cộng sự này là ai? Vì sao Oliver dường như không muốn nhắc đến người kia?



Rất nhanh, đã đến giờ cơm trưa.



Quản gia đẩy xe thức ăn đến, khi giở khăn ra, mùi canh tỏa ra làm Rolin cảm thấy đói cồn cào.



“Oliver đâu? Anh ta ở đâu?”



“Tiên sinh ở thư phòng.” Quản gia cung kính trả lời, “Nếu như ngài có hứng thú, sau khi dùng cơm xong có thể đến thư viện của tiên sinh xem qua.”



“Thư viện? Anh ta có rất nhiều sách sao?” Rolin âm thầm cảm thán đẳng cấp cuộc sống của Oliver, ngay cả hương vị của chén canh này cũng có thể nhận ra được chế biến rất công phu.



“Đúng vậy, có văn học, nhưng đại đa số đều về sinh vật, hóa học hay vật lý. Tiên sinh tương đối hứng thú với khoa học tự nhiên.” Quản gia biết nam tử trước mắt có ý nghĩa đặc biệt với Oliver, cho nên không khỏi nhiều lời một chút về Oliver, hy vọng đối phương có thể có nhiều hảo cảm chút về chủ nhân của mình.



Tuy là canh rất ngon, cậu đúng ra phải chậm rãi thưởng thức, nhưng Rolin với tinh thần hăng hái uống rất nhanh, bởi so với mỹ thực, khoa học tự nhiên càng hấp dẫn sức chú ý của cậu hơn.



Quản gia không nói lời thừa, chỉ đi tới tủ quần áo lấy ra vài bộ đưa cho Rolin.



Nhìn nhãn mác của một chiếc áo, cậu không khỏi cứng lưỡi. Nhãn hiệu này cậu cũng chỉ được nghe Linsay nói qua, với học bổng và tiền lương công sở của cậu căn bản không có cơ hội mặc loại quần áo này.



Dáng người Oliver cao hơn Rolin một chút, nhưng quần áo cũng rất vừa người, hơn nữa khác với khí chất quý tộc cao cao tại thượng của Oliver thì Rolin càng có vẻ nghiêm túc mà gần gũi.



“Mời đi theo tôi.” Quản gia vuốt cằm, sau đó xoay người mở cửa.



Tuy chưa thể hành động nhanh, nhưng năng lực khống thế tứ chi của Rolin đã khôi phục được hơn nửa.



Hành lang nhà Oliver rất dài, những tác phẩm nghệ thuật treo dọc hai bên tường, đèn tường không quá sáng chói, mà nhu hòa vừa đủ.



Cuối hành lang dài kia là một lâu đài nhỏ vĩ đại.



Đi đến trước cánh cửa, lòng hiếu kỳ của Rolin bắt đầu nổi lên, cậu thậm chí muốn mở nó ra ngay, nhìn xem bên trong cất chứa những gì.



Quản gia dừng lại, xoay người hướng Rolin mỉm cười, nháy mắt khi cánh cửa mở ra, hai mắt Rolin dần mở thật lớn.



“Ôi… Trời ơi…”



Từng hàng từng hàng giá sách tựa như những vách tường mê cung, từ mặt đất cao đến trần nhà, kéo dài nhìn không thấy điểm cuối.



“Tôi… so vơi thư viện ở trường MIT thì… còn khoa trương hơn nhiều….” Rolin nghẹn họng nhìn trân trối.



“Tuy nhìn qua có rất nhiều sách, nhưng được phân loại rất chi tiết.”



“A, vậy sao? Tôi làm sao để tìm Oliver?” Rolin bỗng nhiên rất muốn ôm một cuốn sách nào đó rồi ngây ngốc trong này mãi.



“Tôi ở trong này.”



Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng xuyên qua khe hở của tầng tầng lớp lớp biển sách, Oliver vòng qua giá sách, đi tới Rolin, “Sao không ở phòng nghỉ ngơi?”



Rolin nhớ đến mình muốn nói gì, “Ngài từng nói với tôi tôi là một gã nhân viên nghiên cứu lệ thuộc vào chính phủ, cũng là một đặc vụ FBI, như vậy… nếu muốn trở lại với thân phận của tôi, tôi nghĩ có thể nhờ anh đưa tôi về Washington được không. Tôi đúng là đã mất trí nhớ, nhưng tôi vẫn phải trở lại quỹ đạo cuộc sống của tôi.”



Tay Oliver nhấc một cuốn sách lên.



“Cậu không thể trở về, ở bên cạnh tôi sẽ an toàn hơn.”





“Ngài đang nói Lilith sao?” Rolin cười, “Có lẽ làm tiến sĩ D tôi thật sự có giá trị lợi dụng, nhưng hiện tại… tôi chỉ là một sinh viên vừa vào đại học đang xin làm trợ lý nghiên cứu của giáo sư thôi.”



“Có hứng thú với Huyết tộc sao?” Oliver không tiếp tục đề tài vừa rồi.



“Nếu là nói thật lòng, tôi có. Miêu tả về huyết tộc của Ngài thật sự rất kỳ diệu, mà ngay cả bản thân Ngài là một huyết tộc đang đứng trước mặt tôi, tôi cũng cảm thấy rất kỳ diệu.”



“Nếu vậy cứ ở đây tiếp tục nghiên cứu của cậu đi. Tôi không thể để cậu về Washington, quá nguy hiểm.” Oliver xoay người nhìn một biển sách, “Sống ở đây, tôi tin cậu sẽ không thấy chán.”



Nhìn từng dãy từng dãy giá sách, đối với Rolin mà nói, quả thực chính là sự hấp dẫn khó có thể kháng cự.



“Ở lại đi, nơi này cũng có phòng thí nghiệm với đầy đủ thiết bị tối ưu.” Oliver quay mặt đi, khuôn mặt lạnh lùng nháy mắt trở nên ôn hòa.



Rolin thất thần trong giây khắc đó, hơi há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng, “Tôi muốn tìm Linsay… cô ấy là thanh mai trúc mã của tôi, tôi muốn biết cô ấy đang ở đâu.”



“Cô ta đã chết.” Oliver xoay người sang chỗ khác, nhẹ giọng nói.



“Cái gì?” Rolin lui về sau hai bước, trái tim tựa hồ có thứ gì đó dũng mãnh trào ra làm cậu cảm thấy ngay cả linh hồn cũng không còn trong cơ thể. “Cô… Cô ấy…”



“Sáu năm trước cô ấy có khối u mãn tính.”



“Anh nói là… cô ấy đã chết được sáu năm?”



“Đúng vậy.” Oliver xoay người, ngón tay gõ nhẹ lên mi tâm nhíu chặt của Rolin, “Vì sao lại muốn hỏi? Cậu xem, lại làm mình khổ sở lần nữa.”



Nước mắt chảy xuống, Rolin ngẩn ra, Oliver kéo cậu vào ngực.



Giống như sáu năm về trước, hắn đứng ngoài cửa phòng bệnh, thật cẩn thận nhìn Rolin trẻ tuổi ngồi trong phòng bệnh của Linsay, cúi đầu đau đớn.



Thế nhưng lúc này, hắn rốt cuộc cũng có thể ôm chặt cậu.



Hết thảy như một giấc mơ, mà theo lời Oliver thì đó là giấc mơ trong giấc mơ.



Đêm đó, Rolin căn bản không thể đi vào giấc ngủ.



Oliver thay cậu pha cà phê, đặt xuống trước mặt cậu, “Nếu thống khổ vì mất đi, nếu vậy cậu đừng ngại suy nghĩ làm sao để đoạt được.”



“Anh từng mất đi thứ gì sao?” Rolin ngẩng đầu lên, cậu cần người nói chuyện với mình, nếu không chỉ cần dừng lại để suy nghĩ, cậu sẽ không ngừng nghĩ đến từng kỷ niệm nhỏ của mình và Linsay.



“Đã từng, cho nên hiện tại tôi muốn nghĩ đến tất cả biện pháp để thứ tôi đánh mất trở lại bên cạnh tôi. Rolin, cậu còn nhớ ước mơ của cậu và Linsay không? Nếu cô ấy đã rời đi, như vậy cho dù chỉ còn lại một mình, cậu cũng sẽ muốn hoàn thành nó.”



Rolin mím môi, gật đầu.



Cậu biết mọi chuyện ập tới quá nhanh, nhưng trốn tránh sự thật vĩnh viễn không phù hợp với một học giả luôn theo đuổi chân lý.



“Ngày mai tôi có thể đi dạo một vòng quanh Luân Đôn không? Tôi muốn giải sầu.”



“Có thể.” Oliver trả lời ngắn gọn.



“Anh không sợ tôi thừa cơ hội quay về Washington?”



“Cậu không có ID cũng không có hộ chiếu, không cách nào đi được, hơn nữa cậu tin lời tôi nói.”



Rolin nhún vai, “Có thể giao ước với tôi không?”



“Cậu hi vọng sau này nếu chưa được cậu đồng ý, thì không được đọc tâm tư của cậu.”



“Đúng vậy, bởi vì không một ai muốn suy nghĩ của mình không được che đậy mà phơi bày trước mặt người khác.”



“Có thể.” Oliver mở một cuốn sách, tự mình xem.



Có lẽ người khác sẽ sợ vẻ lạnh lùng của Oliver, nhưng Rolin lại thưởng thức sự ngắn gọn của hắn.



Nhấp một ngụm cà phê, Rolin cũng tùy ý cầm một cuốn sách lên, đó là một quyển hóa học cơ bản, trang giấy đã khá cũ, khi lật tới một trang, trước mắt lộ ra một tấm hình



Cậu không tự giác ngẩng đầu nhìn thoáng qua Oliver, đối phương vẫn trẻ trung như trên ảnh chụp, mà cậu bé trên ảnh dường như là mình.



Cái loại cảm giác thân mật, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này.



Giữa trưa hôm sau, Rolin tỉnh lại, sau khi dùng qua cơm trưa liền thu thập vài thứ.



Quản gia mang một chiếc ví đến cho cậu, bên trong là một loạt thẻ tín dụng cùng một ít tiền mặt.



“Tài xế sẽ lái xe đưa ngài đến nội thành, ngài có thể tùy ý đi mọi nơi, nhưng trước khi trời tối phải quay về chỗ hẹn, hắn sẽ đưa ngài về.”




Rolin gật đầu, cậu không hề khách khí dư thừa với Oliver, vươn tay lấy ví tiền rời đi.



Tài xế tên Bob, kiệm lời rất giống Oliver.



Oliver sống cách nội thành Luân Đôn khoảng một giờ lái xe.



Roliln tạm biệt Bob trước cửa tòa nhà quốc hội rồi bắt đầu đi ngắm cảnh một mình.



Luân Đôn từ thời kỳ La Mã tới nay luôn bị ngoại tộc xâm lấn, chiến tranh và nội chiến dẫn đến nhiều thách thức khiến triều đại thay đổi, thế nhưng, bên trong thành phố hiện đại này vẫn có thể tìm thấy không ít kiến trúc lịch sử lâu đời. Có kiến trúc to lớn, có trang sức hoa lệ đường hoàng, cũng có những địa phương chưa được khám phá.



Sau khi thỏa tận hứng, màn đêm đã buông xuống, Rolin lúc này mới nhớ đến Bob có lẽ đang đậu xe ở tòa nhà quốc hội chờ mình, chỉ có thể hậm hực tạm dừng chuyến du lịch của mình. Quên đi, sau này còn có thể đến nữa.



Nói không chừng còn có thể đến …. thăm quan.



Ngồi mấy chuyến xe bus, giao thông tắc nghẽn, đi được chút lại dừng, Rolin có chút mất bình tĩnh, vì thế liền đứng lên xuống xe.



Chậm rãi di chuyển trong đoàn người, Rolin nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa kính.



Quả thật, đây không phải là bộ dáng của một cậu nhóc mười sáu tuổi.



Mà Linsay rời bỏ mình cũng đã lâu rồi.



Trong mười hai năm qua, bản thân mình quen biết hạng người gì?



Thời điểm đó, Rolin nhíu mày, cậu cảm thấy có điều quan trọng gì đó, nhưng không nhớ được.



Sắc trời ngày càng tối, ngọn đèn hai bên đường sáng lên, di động trong túi Rolin reo lên.



“Cậu ở đâu?” Thanh âm Oliver truyền đến.



“Ở trên đường.” Rolin cười.



“Ừ…” Lúc này, bên cạnh vang lên tiếng còi xe, là Bob tìm thấy cậu.



Đèn xanh nhảy lên, đoàn xe bắt đầu di chuyển.



Rolin liếc qua lề đường, nhìn thấy một người đàn ông đứng bên góc đường, trong tay kẹp một điếu thuốc lá, ngước nhìn bầu trời không sao.



Khuôn mặt nghiêng của hắn rất đẹp, thu hút tầm mắt Rolin.



Cho dù xe chạy ngày càng xa, ánh mắt Rolin vẫn không thể rời khỏi đường nét ấy, cậu phát giác chính mình vậy mà xoay đầu với lại.



“Tôi chưa bao giờ biết quỷ hút máu cũng ôm ấp tình cảm lãng mạn như vậy.”



Những lời này mạc danh kỳ diệu vang lên bên tai cậu.



“Làm sao vậy, Dandes tiên sinh?” Bob nhìn thoáng qua Rolin đang ngẩn người.



“A, không có gì, chỉ là có một chuyện nghĩ không ra.”




Lúc trở lại lâu đài của Oliver thì đã qua giờ cơm tối.



Oliver ngồi trước bàn ăn, trước mặt hắn chỉ có ly rượu đỏ.



Mà bàn cũng không quá lớn như trong phim miêu tả, Rolin chỉ cần ngẩng đầu đã có thể thấy Oliver.



“Oliver, tôi thấy anh đối đãi với tôi quá tốt, tốt đến mức… không giống bạn bè.”



“Chúng ta vốn không phải bạn bè.”



Đuôi lông mày Rolin giựt giựt, cậu biết nếu là chuyện đối phương không muốn nói, không cần biết mình hỏi thế nào, Oliver đều có thể cho qua bằng lời nói ngắn gọn.



Ăn xong cơm chiều, Rolin liền chạy thẳng đến thư viện vĩ đại kia.



Một ly hồng trà, mấy khối tùng bính, lại thêm biển sách vô biên vô hạn, thời gian từng chút trôi qua.



Nhìn đồng hồ trên tay, đã mười một rưỡi tối, Rolin ưỡn thắt lưng, quyết định đổi một quyển sách khác để xem.



Đi ngang qua giá sách thần học, đây là nơi Rolin cũng không hứng thú. Nhìn từ một góc độ, vua chúa vương quyền đã từng một lần áp chế sự phát triển của khoa học, ví dụ như Copernicus đáng thương và Galileo.



Một quyển sách bỗng rơi xuống, thiếu chút nữa rơi trúng đầu Rolin.



Cậu buồn cười nhặt nó lên, “Tôi cũng không phải Newton, cho dù cậu có rơi trúng tôi tôi cũng không thể nào liên tưởng đến thuyết vạn vật hấp dẫn đâu.”




Vừa định trả nó về vị trí, bức họa thiên sứ ngoài trang bìa khiến cậu ngây dại.



Trên hình hẳn là đại thiên sứ Michael, mái tóc dài vàng óng mềm mại của hắn xõa trên vai, ngũ quan tuấn mỹ tinh xảo, giống như nguyệt thần.



Rolin mở lớn hai mắt, ngón tay mất tự nhiên vẽ theo đường nét người nọ.



Trước mắt bỗng hiện lên một hình ảnh, trong một căn phòng, toàn thân mình đầy máu nằm dưới ánh đèn chân không nóng rực rọi xuống, không thể động đậy, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.



Mà người đàn ông hôm nay thấy bên đường đang ôm lấy mình, hình như muốn nói gì đó, nhưng thứ mình quan tâm chính là cuối cùng cũng có thể thấy hắn, vì sao hắn mãi mãi đẹp tựa thiên sứ như vậy.



“Dandes tiên sinh.” Thanh âm quản gia bỗng vang lên, Rolin bước lùi về sau hai bước, phục hồi lại tinh thần.



“Sao vậy? Glynn tiên sinh?”



“Bây giờ là mười hai giờ, mời ngài nghỉ ngơi sớm một chút đi.”



“A, được.” Rolin leo lên giá sách, đặt quyển sách kia lại.



Cậu biết trong lòng mình còn có một người, cậu có một loại dục vọng, nhất định phải tìm được người đó.



Sáng sớm hôm sau, Rolin liền thu dọn đồ đạc, cậu muốn ra ngoài. Chỉ có đến nội thành mình mới có thể được nhìn thấy người đàn ông đứng nơi góc đường ấy.



Nhưng Bob lại ra ngoài, mà trí nhớ Rolin dừng lại ở tuổi mười sáu, cậu không nhớ mình biết lái xe.



Glynn tiên sinh nhìn Rolin lưng đeo ba lô đi ra vườn, không khỏi đuổi theo, “Dandes tiên sinh! Ngài muốn đi đâu!”



“Nội thành.” Rolin xốc xốc ba lô trên lưng.



“Nhưng Ngài không có xe! Hay là để mai đi, ngày mai Bob sẽ quay lại.”



“Không sao, tôi có thể tự đi.” Nói không chừng trên đường có thể may mắn bắt được một chiếc xe.



Lúc này, di động trong túi Rolin rung lên, là điện thoại của Oliver.



Rolin xoay người nhìn tòa lâu đài kia, trời còn chưa sáng hẳn, Glynn tiên sinh đã kéo toàn bộ rèm trong tòa thành lại, làm cho người ta không phân biệt được ngày hay đêm, phòng của Rolin là nơi duy nhất có thể nhìn thấy ánh mặt trời.



“Cậu muốn đi đâu?”



Rolin nhếch miệng cười, “Oliver, câu anh hay nói với tôi nhất là ‘cậu muốn đi đâu’ ‘khi nào về’. Tôi không phải trẻ nhỏ, tôi đã là một người trưởng thành hai mươi tám tuổi rồi. Hơn nữa, vất vả lắm mới được đến Luân Đôn, mỗi ngày chỉ đứng trong phòng thôi thì rất buồn chán.”



“Cậu đang tìm cái gì?”



Rolin trong lòng cả kinh, chẳng lẽ Oliver lại đọc suy nghĩ của mình? Không, hắn đã đáp ứng sẽ không đọc suy nghĩ của mình nữa, Oliver là người nói được làm được. Rolin vội bình tĩnh lại, “Tôi đúng là đang tìm kiếm, nhưng lại không biết mình đang kiếm cái gì. Thực buồn cười đúng không?”



“Cậu cảm thấy mình bị lạc?”



“Đúng vậy.”



“Tôi không thể cho cậu cảm giác an toàn sao?”



“Oliver, cảm giác an toàn không phải thứ người khác có thể cho.” Rolin xoay người tiếp tục đi ra ngoài, “Hoặc là khi mặt trời xuống núi, anh có thể tới đón tôi.”



“Được, tôi chờ điện thoại của cậu.”



Trong bóng tối, Oliver nắm chặt di động, nhíu mày.



Hắn bấm một dãy số khác, “Debbie, ta muốn ngươi đi theo cậu ta.”



Rolin đi dọc ngoại ô thành phố Luân Đôn, đi hơn nửa giờ mà vẫn không có một chiếc xe nào đi ngang qua. Rolin có chút hối hận khi bỏ Oliver, nhưng vào lúc này, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng trước mặt cậu.



“Hi, anh đẹp trai, muốn tôi đưa anh một đoạn đường không?”



Rolin không khỏi mừng rỡ, cô gái lái xe này nói rất nhiều, dọc đường đi hỏi Rolin rất nhiều vấn đề, điều này cũng khiến một giờ lái xe trở nên ngắn hơn, nội thành rất nhanh đã hiện ra.



“Nè, anh muốn đi đâu, nếu tiện đường tôi có thể đưa anh đến đó.”



Rolin nhớ lại nơi hôm qua nhìn thấy người đàn ông kia, nhưng lại không nhớ được tên đường.



“Cám ơn, nếu có thể, cô thả tôi xuống bảo tàng Great Britain là được rồi.”



Xuống xe, Rolin dựa theo lộ tuyến ngày hôm qua, đi tới con phố kia.



Đi dọc theo lối đi bộ ven đường, Rolin đi tới nơi hôm qua người đàn ông đó đứng.