Dạ Sắc Biên Duyên

Dạ Sắc Biên Duyên - Quyển 5 Chương 10




Nền nhà đặc ruột, quầy bar cũng không thể dịch chuyển.



Rolin quay đầu, chăm chú nhìn giá để rượu, ở một bên vách tường có một vết mờ, hiểu rõ, tiến tới. Đi tới bên hông giá rượu, Rolin dùng sức đẩy mạnh, đáng tiếc ngoại trừ tiếng vang nhỏ do giá gỗ phải chịu lực đẩy mà kêu lên, thì toàn bộ giá rượu không xê dịch chút nào.



“Vẫn là tôi đến đi.” Tay Feldt rút khỏi người Osbourne, lấy quả tim ra tiện tay đặt lên bàn, Osbourne nằm dài trên sàn nhà, chỉ có thể nhìn Feldt tùy ý ấn lên giá rượu, cổ tay dùng sức, giá rượu liền rầm một tiếng trượt qua một bên.



Rolin thò đầu vào, bên trong không có ánh đèn.



Feldt lấy điện thoại di động ra, ánh sáng từ màn hình làm Rolin thấy nơi này chỉ là một hầm rượu tầm năm mét vuông.



Vân Liên nằm trên giường nhỏ, cổ tay cắm một ống truyền dịch, nàng nhắm mắt, rên khẽ, hô hấp rất chậm.



Mà đầu giường có một lọ thủy tinh, bên trong chính là enzym được pha loãng.



“Trời… ơi!” Rolin chạy nhanh lại, rút kim tiêm khỏi cổ tay Vân Liên.



Ngay sau đó, nàng mở mắt, ngây ngốc nhìn trần nhà, thân thể bắt đầu co rút, xương cốt phát ra tiếng cót két giòn vang. Nàng chộp lấy cổ tay Rolin, ép buộc cậu cắm kim tiêm vào lại mạch máu mình.



“Vân Liên! Cô phải nhịn xuống! Cô bị nghiện rồi!”



Nhưng Vân Liên lại không buông tay, nếu cứ tiếp tục như vậy, cổ tay Rolin sẽ bị nàng bóp nát.



Feldt xuất hiện bên cạnh Rolin, bàn tay bóp lấy xương cổ tay Vân Liên, sau một tiếng rắc giòn tan vang lên, Rolin ôm cổ tay mình lui ra sau hai bước.



Ngay khi đó, Vân Liên đang xụi lơ trên giường đột nhiên cầm lấy vật gì đó đâm vào người Feldt, tốc độ cực nhanh làm Feldt không thể tránh kịp, sau khi lui ra, Rolin mới nhìn thấy rõ trong tay nàng là một ống tiêm, nửa chất lỏng trong ống tiêm hình như đã được tiêm vào cơ thể Feldt.



Sau đó, Vân Liên chật vật ngã xuống giường.



Liên tục bị tiêm loại enzym này, nàng đã yếu đến không chịu nổi, một đòn vừa rồi đã muốn dùng hết toàn bộ khí lực của nàng.



“Feldt!” Rolin tiến lên, Feldt đè chặt chỗ vừa bị tiêm trên cánh tay, dựa người vào tường, “Anh làm sao vậy!”



“Ha… Ha…” Feldt nặng nề thở dốc, thân thể run nhè nhẹ, một tay đẩy Rolin ra ngoài.



Vân Liên trên mặt đất gian nan bò tới, mái tóc đen từng xinh đẹp tuyệt trần nay rơi hỗn độn trên mặt đất, sự tao nhã của huyết tộc đã bị thay thế bởi sự chật vật, sa sút.



Nàng bò về hướng Osbourne ngã xuống, vươn dài tay muốn bắt lấy đối phương.



“Mau cho ta… cho ta nồng độ cao hơn…” Đầu ngón tay run rẩy, giống như sự giãy dụa trước ngày tận thế.



“Ta yêu ngươi…” Osbourne gắt gao nhìn chằm chằm vào cặp mắt mê ly của Vân Liên, nhẹ giọng nói.



“Ta muốn.. ngươi mau cho ta… ta rất khó chịu…” Vân Liên rốt cục chạm tới Osbourne, lay lay thân thể không thể nhúc nhích của nàng.



“Ngươi là của ta… Vân Liên đại nhân…” Osbourne duỗi tay ra, ôm lấy nàng.



Vân Liên dốc sức lay người Osbourne, thanh âm phát ra tiếng nức nở, “Nhanh đưa thuốc cho ta… ngươi yêu ta sẽ đem thuốc cho ta… ta đã tiêm thuốc kia vào cơ thể Feldt… ngươi mau cho ta thuốc có nồng độ cao nhất!”



Rolin quay đầu lại, nhìn ánh sáng từ di động đột nhiên tắt ngấm, toàn không gian trở nên tối tăm.



“Feldt! Feldt!” Rolin lại vọt vào không gian nhỏ hẹp, tìm kiếm hơi thở của Feldt.



Anh ta đã ngồi tựa vào tường, hai tay buông thõng hai bên, ngửa đầu. Mắt Rolin đã dần thích ứng với bóng tối, cậu có thể thấy biểu tình khác thường của anh, đôi mắt mất đi tiêu cự, giống như đang tìm kiếm sự thoải mái trong cơn mê.



“Tôi ở đây! Feldt!” Rolin đưa anh ra khỏi hầm rượu.



Vừa rồi Vân Liên đã tiêm vào người Feldt loại enzym có nồng độ cao nhất, liều lượng lại quá nhiều, người bình thường nếu tiếp nhận lượng độc phẩm này chắc chắn sẽ đột tử, do đó, Feldt đã không còn giữ được ý thức của mình.



“Có ai không a!” Mau tới a!”



Tiếng gọi tê tâm liệt phế truyển đến người cộng sự của Lena đang chờ trong xe ở bên ngoài, khi hắn thấy một màn trước mắt thì không khỏi sợ ngây người, “Này… phải làm sao bây giờ…”



“Chúng ta phải đưa anh ấy đi ngay!” Rolin nhặt tấm vải đen lên, bao bọc lấy Feldt, “Cậu không nghe thấy sao!”



Rolin đưa Feldt về khách sạn, mất sức của chín trâu hai hổ mới có thể đưa anh lên giường.



Cộng sự của Lena hiển nhiên chưa từng gặp qua tình huống này, “Tôi… Tôi có nên báo cáo với cục… để họ phái chuyên gia tới xem không…”



Rolin túm lấy áo hắn, áp hắn lên tường, “Nghe cho kỹ đây, về chuyện của Feldt, cậu chỉ cần nói với bọn họ một chữ thôi, không chỉ mình tôi không bỏ qua cho cậu, cả Lena cũng không để cậu sống yên đâu! Còn nữa – Tôi! Chính là chuyên gia!”



“Tôi… tôi hiểu rồi…”



Sau khi tên kia rời đi, Rolin nhìn Feldt nằm lọt thỏm giữa giường, đầu đầy mồ hôi lạnh, đôi lông mày nhíu chặt, hít một hơi thật sâu, “Mẹ nó – ”



Hiện tại cậu không thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi sau khi ‘độc phẩm’ bên trong cơ thể Feldt chuyển hóa, anh mới có thể khôi phục ý thức.



Rolin ngồi bên cạnh anh, mím môi, mắt có chút đau.



Lena gọi một cuộc điện thoại đến, nói cho Rolin biết cô đã giao Osbourne cho Tòa án Nhật Quang, còn Vân Liên cũng đã bị đưa đi điều trị đặc biệt.



“Có lấy được công thức chế tạo loại enzym này từ Osbourne không?”



“Nàng không chịu nói, trừ phi để nàng gặp Vân Liên.”



“Vậy để cô ta gặp đi. Trên đời này không có luật pháp nào có thể trừng phạt cô ta, ngoại trừ Vân Liên.”



Rolin quay lại, nhìn Feldt đang hô hấp hỗn loạn trên giường, cậu từng nghĩ trên đời này, ngoại trừ Lindsay thì không còn ai có thể tra tấn mình như vậy…



Thì ra, vẫn còn có một người.



Rolin ngồi bên mép giường, cậu biết khi mình đang ngủ say, Feldt từng vô số lần chỉ ngồi nhìn mình như vậy. Cậu cầm lấy bàn tay lạnh như băng của anh, cảm giác trái tim như bị bóp nghẹt làm cậu không thể thở.



Mấy tiếng trôi qua, Feldt chậm rãi mở mắt.



Anh cảm thấy mình vô cùng suy yếu, cảm giác duy nhất anh có thể cảm nhận được, chính là bàn tay ấm áp của Rolin đang cầm lấy tay mình.



“Đây là đâu…”



“Phòng khách sạn.”



Feldt hơi nuốt nước bọt, nhìn Rolin, “Tôi có phải đã… ‘nghiện’?”



“Ừ, anh đã tiếp xúc với loại enzym này ba lần rồi.” Rolin cúi đầu, cậu rất đau lòng, bởi hai lần trong đó là thông qua cậu.



“Như vậy… Có phải em nên đưa tôi đến viện giải độc, hoặc viện nào đó khác?” Feldt cười, vẻ mặt anh rất mỏi mệt, “Như vậy em có thể thoát khỏi tôi… Một người không xem cộng sự của mình là cộng sự.”



“Đi tắm một cái đi, anh ra rất nhiều mồ hôi.” Rolin đi tới phòng tắm.



“Tôi còn bao nhiêu thời gian?” Feld có ý muốn ngồi dậy, thế nhưng tứ chi giống như không thuộc về mình, anh lại ngã ngược về gối.



“Thời gian gì chứ?” Giọng Rolin từ phòng tắm truyền tới.



“Lần ‘nghiện’ phát tác tiếp theo.”



“Chừng năm tiếng nữa.” Lúc này, Rolin đã mở cửa phòng tắm, đi tới bên cạnh Feldt.



“Gọi Lena đến đi, hoặc gọi một số bất kỳ trong điện thoại này cũng được, có rất nhiều huyết hệ của tôi.” Feldt dùng cằm chỉ chỉ chiếc di động rớt trên áo khoác trên giường.



“Tôi sẽ không gọi cho bọn họ.” Rolin duỗi tay đỡ Feldt, dìu anh xuống giường đi tới phòng tắm.



“Tôi sẽ tổn thương em.”



Rolin hừ một tiếng, “Chờ đến khi anh phát tác, nhất định sẽ rất chật vật, nếu để cho nhóm huyết hệ một lòng sùng kính anh thấy, ấn tượng hoàn mỹ của họ đối với anh nhất định sẽ tan biến.



“Còn em thì sao?”



Rolin cởi áo của anh, di chuyển tới khóa quần, dừng một chút, “Trong mắt tôi, lúc anh chật vật cũng rất dễ xem.”



Quần bị kéo xuống, Rolin nghiêng mặt đi, đỡ Feldt bước vào bồn nước ấm.



“Rất hiếm khi có thể nghe tiến sĩ D nói lời khen ngợi tôi.” Feldt tựa người vào thành bồn tắm, hơi ngửa đầu, nhìn Rolin qua làn hơi nước.



“Hừ…” Rolin cười khẽ một tiếng, ngồi bên cạnh thành bồn tắm.



“Em có biết tôi đã chìm vào loại ảo giác nào không?”



“Loại gì?”



“Tôi làm tình với em… Ngoại trừ làm tình… cái gì cũng không có…”



“Xem ra tôi nên gọi Lena tới.”



“Sống lưng của em rất đẹp, mỗi lần tiến vào em từ phía sau, thật sự rất chặt.”




“Ân hừ.” Rolin từ chối cho ý kiến.



“Tôi yêu chết cái cảm giác được em bao lấy, rất chặt rất nóng, tôi như muốn cháy.”



“Anh có thể chấm dứt ý *** của anh không? Sẽ làm tôi xấu hổ.” Rolin vốc một ít nước, tưới lên mặt Feldt.



“Sinh mệnh vốn là một trận hỏa, khi tôi rơi từ thiên đường xuống, phát hiện mình vẫn có thể ôm em như vậy.” Feldt chậm rãi nhắm hai mắt lại.



Rolin nghiêng mặt ngắm anh, ngón tay gạt sợi tóc ướt vương trên mặt anh.



Sau đó, nước trong bồn tắm tràn ra, phòng tắm liền biến thành một mảnh đại dương.



Rolin nằm xuống trên người Feldt, “Bồn tắm này thật nhỏ.”



“Nếu em muốn tắm cùng tôi, hẳn là nên cởi quần áo trước.” Feldt vẫn nhắm mắt như trước.



Rolin vươn tay, kéo đầu Feldt đặt lên vai mình, “Hút máu em đi.”



Feldt giãy dụa muốn dời đầu đi, Rolin lại ấn đầu anh xuống, “Anh xem, ngay cả sức của em mà cũng không lại, làm sao có thể chống cự lại trận tra tấn sắp tới?”



Ùng ục một tiếng, Feldt hít sâu một hơi, muốn ngồi dựa vào bồn tắm, Rolin lại vươn tay ôm lấy anh.



“Em muốn anh hút máu em.” Rolin đưa tay Feldt tới cổ mình, “Không phải anh đã nói rất ghen tị với Larsson vì hắn từng hút máu em sao?”



“Anh sẽ hút khô em mất. Ra ngoài đi.”



Rolin không thèm nhắc lại, chỉ tiếp tục đặt đầu Feldt vào cổ mình, “Em đang nghĩ, chúng ta không chỉ là cộng sự.”



Feldt dán môi lên cổ Rolin, hơi thở phun lên da cậu, mũi nhọn của răng nhanh chạm vào làn da mềm mại kia, Rolin ngửa đầu, nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng gọi tên đối phương, “Feldt…”



Cảm giác da bị đâm thủng cũng không đau lắm, Rolin khẽ run lên, vươn tay ôm chặt bả vai Feldt.



Ngón tay cậu luồn vào mái tóc ẩm ướt, dường như có thứ tình cảm nào đó sắp bùng nổ trong lúc máu bị hút ra.



Feldt vòng hai tay ôm lấy eo cậu, cố dùng sức kéo cậu sát vào mình.



Răng nanh anh chậm rãi rời khỏi da thịt cậu, môi lại vẫn hôn lên đó, nhẹ nhàng, tựa như xoa dịu nỗi đau của Rolin, lại tựa như bởi vì quá độ lưu luyến.



Rolin cũng chậm rãi mở lớn mắt, giọng khàn khàn nói, “Anh thấy đủ chưa?”



“Tôi thấy rất đủ.” Feldt vươn tay vén mái tóc ra sau đầu, vươn dài tay kéo khăn tắm qua, vây quanh hạ thân, đứng lên, “Tôi giúp em lấy quần áo.”



Rolin thay chiếc áo sơmi ngồi ở bên giường, Feldt nhẹ nhàng dán băng gạc lên vết thương ở cổ cậu.



“Có cảm thấy choáng đầu không?”



“Có một chút.”




“Xin lỗi, tôi không kiềm chế được.” Ngón tay anh vuốt ve miệng vết thương của Rolin qua lớp băng gạc.



“Bây giờ em muốn đi ăn chút gì đó, nhưng khi em trở về không cho phép anh khóa cửa, nếu không em sẽ đá văng cánh cửa này, phòng này chính là đăng ký dưới tên anh đó.” Rolin phủ áo khoác lên người, cậu phải duy trì năng lượng đầy đủ, bởi vài giờ sau, Feldt sẽ gặp phải triệu chứng khát thuốc.



“Tôi có thể tự mình…” Feldt còn chưa nói hết lời, Rolin đã đóng cửa lại.



Chỉ nghe từ hành lang truyền đến một câu, “Lát gặp lại, Sleeping Beauty.”



Đi vào gian cơm Tây ở lầu một, Rolin vừa ăn Beefsteak, vừa nhìn đồng hồ trên cổ tay.



Một chiếc xe taxi dừng ở cửa, Melanie mang theo một vali đi tới.



Cô đi tới bàn ăn của Rolin, thần sắc có chút ngưng trọng, “Tôi dựa theo công thức anh đưa mà điều phối, nhưng… sẽ có hiệu quả sao?”



Rolin cầm vali lên, vỗ vai Melanie, “Cho dù không có hiệu quả thì ít nhất cũng không có hại.”



“Cần tôi hỗ trợ không?” Cô nhìn theo bóng Rolin.



Rolin chỉ đưa tay lên lắc lắc, rồi đi vào thang máy.



Trở lại phòng, Feldt ngồi trên giường, đang lật xem một trang trong Kinh Thánh.



Rolin đặt vali lên bàn, mở ra, lấy ống tiêm bắt đầu hút dược phẩm.



“Cái đó dùng để làm gì?”



“Dùng khi anh phát tác, thần kinh sẽ căng thẳng cực độ, thể lực cũng cấp tốc suy nhược, giống Vân Liên vậy. Cho nên em chế một ít thuốc để giúp anh thư giãn thần kinh, giảm bớt sự tổn thương của đại não, nhưng…” Rolin nhún vai, “Chưa từng chính thức thử nghiệm qua trên người quỷ hút máu.”



Thời gian từng giây từng giây trôi qua, Rolin ngồi bên cạnh Feldt, ngẫu nhiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn trang sách anh lật qua, dần dần, cậu phát hiện trán Feldt đổ mồ hôi, mà Kinh Thánh cũng chỉ dừng lại tại trang kia.



Vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như trước, Rolin lại cảm nhận được bất thường, vươn tay lấy đi quyển Kinh Thánh, một sát na khi cậu chạm đến ngón tay Feldt, cậu biết đầu ngón tay anh đang run rẩy.



“Đã bắt đầu rồi! Sao anh không nói cho em biết!” Rolin ném sách qua một bên.



“Tôi không sao, Rolin.” Feldt duy trì biểu tình kia.



Rolin ngẩn người, túm lấy áo Feldt, lại phát hiện anh ta thế nhưng lại khống chế nhịp tim đập trong cơ thể, “Con mẹ nó, anh đang làm gì với bản thân mình vậy hả!”



“Tôi sẽ khống chế không được chính mình… tôi sẽ thương tổn em…” Feldt vươn tay gỡ những ngón tay Rolin xuống, “Như vậy có thể giảm bớt sức phá hoại của tôi… không phải sao?”



“Tên ngốc này! Anh… Anh…”



Bàn tay của Feldt đang cầm tay Rolin run rẩy càng thêm kịch liệt, ngón tay như không thể chịu khống chế như thường, thế nhưng biểu cảm của anh lại không để lộ manh mối nào, “Ở trong phòng tắm, tôi đã nói dối em.”



“Ừ… Ừ…” Rolin vươn dài cánh tay nắm lấy ống thuốc trên bàn, đâm vào cổ tay Feldt.



“Tôi thật sự rất nhớ lúc em bồi bên cạnh tôi.”



“Ừ…” Rolin tay chân luống cuống đẩy thuốc vào.



Hô hấp Feldt dồn dập, ánh mắt bắt đầu tan rã.



Rolin kéo anh nằm xuống, ôm anh vào lòng.



“Tôi muốn… muốn…”



“Muốn cái gì?” Rolin đỡ gáy anh, nhìn anh cuối cùng cũng lộ ra thần sắc thống khổ.



“Không… tôi từ bỏ, cái gì cũng không muốn em cho tôi…”



Rolin hiểu rõ Feldt muốn gì, nhưng cậu không thể cho anh.



Khớp hàm cắn chặt đến phát run, Feldt giãy dụa mạnh, Rolin cơ hồ không thể áp chế được anh.



“Feldt! Anh có nghe thấy em không? Feldt!”



Feldt chỉ không ngừng nuốt nước miếng, hô hấp hỗn loại làm Rolin càng sốt ruột.



Đang lúc lúng túng, môi cậu hôn lên mi tâm đang nhíu chặt của Feldt, mi mắt run rẩy, “Cảm giác em, Feldt… Em ở đây…”



Cậu chải vuốt mái tóc ướt mồ hôi của anh, đầu lưỡi lướt qua đuôi lông mày, bờ môi in lên trên mặt anh, bàn tay tham nhập vào vạt áo anh, vỗ về cơ thể căng thẳng của anh.



“Không cần truy tìm ảo giác không có thật ấy, hãy tập trung cảm giác của anh lại, em ở đây…” Rolin hôn lên cánh môi khép chặt, liếm hôn cằm anh, xuống xương quai xanh.



Hô hấp gấp gáp của Feldt dần ổn định, cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ, “Rolin…”



“Yes, I’m here…”



Rolin hôn lên cổ anh, hai tay thăm dò xuống dục vọng đã ngẩng đầu của đối phương.



“Tôi muốn… tôi muốn em…” Hai tay Feldt luồn vào mái tóc Rolin, ngửa đầu cảm nhận độ ấm của cậu, mỗi cái vuốt ve của cậu.



Cách một lớp quần lót, Rolin mút một hơi, môi chạm phải sự dâng cao của anh.



“A…” Thanh âm Feldt khàn khàn, khiêu khích thần kinh Rolin.



Rốt cuộc, Rolin buông tha cho tôn nghiêm và hết thảy phòng chừng, há miệng bao lấy anh.



Vào khoảnh khắc tiếp xúc với khuôn miệng cực nóng kia, Feldt liền đè đầu Rolin lại, chuyển động eo, Rolin quá sợ hãi nhưng không còn đường quay lại, chỉ có thể dùng hai tay đỡ lấy eo Feldt.



Cậu gian nan hô hấp, bên tai là tiếng Feldt không ngừng gọi tên cậu.



Ít nhất thì hiện tại, anh không chìm trong ảo giác, mà chân chính cảm thụ một Rolin thật sự.