Dạ Sắc Biên Duyên

Dạ Sắc Biên Duyên - Quyển 3 Chương 2




Khi người đàn ông nói là người dòng họ “Larsson”, Rolin không khỏi kinh ngạc đến ngây người.



Ngón tay thon dài của đối phương trượt nắp điện thoại xuống, ném qua ghế da bên cạnh, động tác giơ tay nhấc chân thật tự nhiên và tỉ mỉ, hai tay hắn gác trên đầu gối, nhìn Rolin tựa sát vào ghế, ánh mắt sắc bén như băng, đến mức tựa hồ ngay cả da thịt Rolin cũng sắp bị cắt nứt.



Rolin mới vừa vươn tay tới miệng túi quần, những ngón tay lạnh lẽo của đối phương đã bóp chặt xương cổ tay anh.



“Tôi biết ngài tiến sĩ đây đã phát minh ra một loại thuốc, có thể làm người bình thường có được năng lực của huyết tộc trong năm phút.” Ngón trỏ của Oliver nhấn nhẹ mạch máu trên cổ tay Rolin, đó là một loại cảnh cáo không lời, “Thế nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, trên xe có 3 gã huyết tộc, cậu không có cơ hội nào đâu.”



Hít một hơi, Rolin biết hoàn cảnh của mình đúng như lời Oliver nói, anh căn bản không có khả năng phản kháng. Ký lai chi, tắc an chi (Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó), dựa vào năng lực và bối cảnh của Oliver, nếu hắn muốn xử mình, so với bóp chết con kiến còn đơn giản hơn.



“Ngài Larsson đây mời tôi lên xe, hẳn không đơn giản chỉ cho tôi quá giang đến buổi lễ của vị thẩm phán kia đi.” Rolin đơn giản thả lỏng người, tùy ý ngồi, không e dè quan sát biểu tình Oliver.



Nếu Feldt nói không sai, Oliver cũng là huyết tộc thuần chủng, trải qua quãng thời gian sống dài đằng đẵng, không có gì là hắn chưa chứng kiến qua.



Thế nên mặc dù khóe miệng trưng ra một chút tiếu ý, cũng như những người âm hiểm, tuyệt mỹ nhưng không có chút độ ấm.



“Thực ra tôi dự định sẽ đưa cậu tới buổi hôn lễ.” Khóe mắt Oliver không lộ ra bất cứ cảm xúc nào, cho dù người đàn ông trước mắt đây tựa như một cảnh đẹp, nhưng Rolin không thể không thừa nhận, Oliver có khí chất làm nước suối đóng băng, hoa hồng tàn lụi.



“Và dĩ nhiên, tôi cũng muốn biết đáp án của tiến sĩ.”



“Đáp án… của tôi?” Rolin nhíu mày, bấy giờ mới nhớ tới tấm thiệp đen, trên lưng bỗng đổ mồ hôi lạnh.



“Vẻ mặt cậu đã cho tôi biết đáp án. Tiến sĩ D.” Oliver cười nói.



“Đó là đương nhiên, đến bây giờ tôi còn nhớ rõ “Huyết hệ” của anh đã hung bạo giết chết Mende ngay trước mặt tôi. Tôi cũng không muốn trở thành “Huyết tộc” như vậy.” Rolin nhìn thẳng Oliver, anh biết vị Huyết tộc thuần chủng này có rất nhiều thông tin bí mật, nhất định phải thận trọng khai thác, nếu hoảng loạn như con mồi bị kinh hãi, thì cái gì cũng sẽ không đạt được.



Đôi môi Oliver hơi giãn ra, “Tiến sĩ D, cậu nên biết, gia tộc “Larsson” không nằm dưới sự quản lý của “Bộ luật Nhật Quang”, do đó tôi dùng phương pháp của tôi để xử lý những huyết hệ có hành vi không đứng đắn cũng không có gì đáng kinh ngạc đi?”



Kéo kéo khóe miệng, Rolin trực tiếp nói suy nghĩ trong lòng ra, “Đúng là một cái cớ không tệ a.”



Oliver tựa hồ không để ý tới ý giễu cợt trong lời Rolin, hay có thế nói, năm này tháng nọ qua đi, hắn đã không hề dễ bị chọc giận như người bình thường chỉ có trăm năm tuổi thọ như vậy.



Lúc này, chiếc xe hơi đang chạy bỗng dừng lại.



“Ngài Larsson, phía trước hình như là…”



Trong phút chốc, cửa xe bên cạnh Rolin bị giật ra, gió lạnh lùa vào, thổi đến răng anh đánh run cầm cập.



“Đã lâu không gặp, Oliver Larsson.” Mở cửa xe không ai khác ngoài Feldt, ngữ điệu hắn trước sau vẫn lười nhác như vậy, vẻ mặt bất cần đời rất vô sỉ, nhưng nhìn môi Feldt, Rolin lại cảm thấy một bầu không khí ngạt thở.



“Đã lâu không gặp, Feldt Hassing.” Oliver hơi buông rủ mi mắt, tạo nên một loại phong độ nội liễm.



Mà Rolin cứ như vậy bị Feldt lôi ra khỏi xe, vừa định mở miệng nói gì đó, lại phát hiện Oliver và Feldt nhìn nhau khoảng ba giây.




Rolin hiểu ra, hai gã Huyết tộc thuần chủng này hẳn là đang nói chuyện, mà đoạn nói chuyện này đối với người bình thường như anh thì không nghe được.



Chuyển tầm mắt trước là Oliver, hắn nhướng nhướng mày, kéo cửa xe lên, nói với Rolin đang khoanh tay một câu: “Lần sau gặp —- cậu không nên từ chối thiệp mời của tôi, khi đã trở thành Huyết tộc, cậu sẽ không thấy lạnh nữa.”



Dứt lời, chiếc Lincoln của Oliver lướt qua trước mặt bọn họ.



Feldt quay lại, buồn cười nhìn Rolin đang run rẩy trong gió đông, “Cậu thật giống trẻ mẫu giáo, có người nói quen biết ba mẹ cậu, cậu liền leo lên xe họ.”



Rolin không trả lời hắn, đi thẳng phía trước… Cadillac…



“Anh thậm chí có một chiếc Cadillac!”



Feldt hiếm khi cúi người mở cửa xe, lặp lại lý do cũ, “Tôi sống lâu hơi cậu, tiền kiếm được đương nhiên cũng nhiều hơn cậu.”



Ngồi trong xe, Rolin khịt khịt mũi, “Mau mau mở điều hòa đi, tôi sắp chết cóng rồi!”



Lúc này, Feldt vươn tay nắm lấy tay Rolin xoa xoa, bất chợt nói một câu: “Nếu tôi cũng có nhiệt độ cơ thể như người bình thường thì tốt rồi.”



Rolin trào phúng nói: “Anh sẽ không nói, muốn dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho tôi đi! Buồn nôn!”




Feldt hướng đầu về phía Rolin, trán đụng phải chóp mũi Rolin, lại đã khôi phục lại loại giọng điệu nửa đùa nửa thật, “Đúng a, hơn nữa tôi không chỉ sẽ sưởi ấm cậu, mà còn ôm, hôn môi rồi còn cùng nhau…”



“Ngừng! Ngừng! Ngừng! Anh lái xe đi, chúng ta còn phải tham gia hôn lễ của thẩm phán nữa!” Rolin ghét rút ngón tay về.



Feldt lơ đểnh khởi động máy xe, kỳ thật bọn họ đã cách biệt thự tư nhân của vị thẩm phán không xa.



“Rolin.” Feldt nhẹ nhàng gọi lên tên người cộng sự bên cạnh, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.



“Chuyện gì?”



“Sau này nhất định phải cẩn thận. Nếu cậu trở thành huyết hệ của gia tộc Larsson, bất kể là cậu tự nguyện hay bị cưỡng bức, tôi cũng không chắc mình có đủ năng lực để bảo vệ cậu.”



Rolin nghiêng đầu, ánh đèn từ những chiếc xe chạy ngược chiều lướt qua khuôn mặt Feldt, đẹp tuyệt mỹ trong chớp mắt rồi biến mất, khiến lòng người rung động.



“Tôi hiểu.” Rolin mím môi.



“Không, cậu không hiểu. Từ những ngày đầu, tôi luôn gây chuyện với cậu, muốn cậu chuyển công tác, không phải vì tôi thấy cậu yếu đuối…”



“Mà vì anh sợ mình không thể bảo vệ tốt cho đồng đội của mình.” Rolin vươn tay, vỗ vỗ lên vai Feldt, “Anh không làm sai gì cả.”



“Vì vậy Rolin, cậu phải bảo vệ bản thân cho tốt. Tôi không muốn có một ngày nào đó, tôi phải trải qua cảm giác hối hận.” Feldt quay mặt qua, cười một tiếng, trên đó đã không còn vẻ u buồn mới rồi, mà lại là bộ dạng bí hiểm như trước.




Xe dừng ở lối vào tòa biệt thự, Feldt và Rolin cùng đi vào.



Cả tòa biệt thự được thiết kế không giống trong phim hay như những tòa thành kiểu Gothic như trong tiểu thuyết, mà là phong cách được ưa chuộng nhất hiện nay. Trên hoa viên và đường mòn là những vị khách với ly rượu trong tay, Rolin biết, bọn họ đều là huyết tộc. Cũng không phải do bề ngoài tuấn tú của họ hay những ly rượu đầy máu, mà là do thời tiết. Sẽ không có người bình thường nào giữa trời đông lạnh giá này lại mặc lễ phục hay tây trang mỏng manh mà đứng giữa hoa viên uống rượu – sẽ biến thành cây băng mất.



Nhưng điều làm Rolin kinh ngạc hơn là, cùng Feldt bước vào buổi lễ, nhiều huyết tộc luôn nhìn họ với ánh mắt tôn kính, thậm chí còn có người gật đầu chào Feldt.



“Không thể tưởng tượng được Huyết tộc thuần chủng lại được tôn kính như vậy,” Rolin dùng bả vai huých nhẹ Feldt.



“Sai rồi, phải là trưởng bối và là Huyết tộc thuần chủng mới có được sự tôn kinh đó.” Feldt dùng nụ cười nho nhã đáp lại từng ánh mắt.



Rolin còn chưa tiến vào biệt thự, thì đã đụng phải một người cộng sự.



“Tiến sĩ D sao giờ mới đến a! Boss nói lần này mà anh tiếp tục thả bồ câu thì sếp sẽ đào phòng thí nghiệm của anh lên đấy!”



“Không phải tôi đến rồi sao! Chỉ là trên đường gặp chút trục trặc thôi…” Rolin còn chưa nói xong, đã bị đối phương kéo vào trong.



Thẩm phán chính là thẩm phán, lại còn là huyết tộc đã sống rất lâu, phòng khách biệt thự mà cũng rộng như đại sảnh khách sạn năm sao.



Hai bên phòng khách là dãy bàn thức ăn, chính giữa là đường đi được tạo thành bởi hai hàng hoa tươi trang trí hai bên, đoán chừng cô dâu sẽ đến với chú rể bằng đường này.



Boss thấy Rolin xuất hiện, vẻ mặt nghiêm trọng suốt nãy giờ cuối cùng cũng có một nụ cười, “Đến rồi?”



“Vâng.” Rolin bĩu môi, nếu không phải sợ tiền trợ cấp của phòng thí nghiệm bị cắt giảm, không chừng bây giờ tôi đã thong dong tự tại ở nơi nào rồi ấy. Nhìn ra xung quanh, Feldt đã bị nhóm mỹ nam mỹ nữ bao vây, người này chỉ vì sống lâu mà đã được xem trọng, thật là làm người ta khó chịu a!



“Muốn một ly Brandy không?” Một giọng nói dễ nghe kéo suy nghĩ của Rolin quay lại, khi anh quay sang, liền thấy một cô gái hoạt bát đứng bên cạnh, trong tay là một ly rượu, bên trong là chất lỏng màu đỏ tươi.



“Cám ơn.” Rolin nhận lấy ly rượu, tinh tế đánh giá cô gái trước mặt. Cô là Huyết tộc, có thể nhìn ra qua làn da trắng nõn kia. Nhưng cô lại không giống với những cô gái trong hoa viên có dáng người mê hoặc lòng người kia, trái lại nhìn còn có vẻ gầy yếu.



Mái tóc màu hạt dẻ thả dài sau gáy, vài sợi thỉnh thoảng bị gió thổi bay làm tăng vẻ hoạt bát của cô.



“Cô… sao không ở cùng với nhóm bạn?”



“Tôi?” Cô gái nở nụ cười, nhìn Rolin, màu mắt của cô giống như màu xanh thuần khiết của viên kim cương xanh, “Trong giới Huyết tộc cũng ít khi có buỗi lễ lớn như này, bất quá bọn họ chỉ muốn qua buổi hôn lễ này, tìm kiếm bạn đời thôi.”



“Vậy còn cô?” Rolin nhấp chút rượu Brandy trong ly, nhẹ giọng hỏi.



“Tôi sao? Tôi chỉ thấy hiếu kỳ thôi, nhiều đặc vụ FBI như vậy, mà tôi lại chỉ không đọc được suy nghĩ của anh, tiến sĩ D.” Cô gái chớp chớp mắt vài cái, lộ vẻ ngây ngô hồn nhiên của trẻ con.



Ngón trỏ Rolin ma sát miệng ly rượu, “Có nhiều thứ, không đọc được sẽ tốt hơn.”