Dạ Sắc Biên Duyên

Dạ Sắc Biên Duyên - Quyển 1 Chương 1: Dark Night




Dưới ánh đèn ám muội, những thanh niên trẻ tuổi đang nhảy nhót theo giai điệu nhạc nền, bọn họ tựa như đã thoát ra khỏi sự ràng buộc của hiện thực, đi vào cõi thần tiên đầy phóng túng.



Bartender đứng sau quầy bar, nhìn cả nam lẫn nữ trên sàn nhảy, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhã, cổ tay đều đều điều chế cocktail đầy màu sắc, thuận thế đẩy ly rượu qua phía cô gái quyến rũ đang dựa bên quầy trước mặt, thỉnh thoảng cũng có mấy người trẻ tuổi mặt mày không tệ đến làm quen với cô.



Công việc này tạo cho hắn môt loại ảo giác, tưa như đang sống trong hoàng cung của một vương quốc thối nát, càng thưởng thức từng loại biểu tình trầm mê như vậy, tâm hồn hắn càng mau mục rữa.



Ngay lúc Bartender đang đắm chìm trong ảo giác thì có người gõ măt bàn.



Vốn dĩ trong khung cảnh đầy tạp âm như thế này, thính giác sẽ không thể tiếp thu bất cứ loai âm thanh riêng biệt nào, thế nhưng tại quầy bar lúc này dường như cả thế giới thật im lặng, ngoại trừ tiếng tim đập không thể khống chế của hắn, hắn chỉ có thể nhìn cô gái trước mắt nhẹ nhàng ngồi xuống, sợi tóc ma sát trong không khí tạo nên âm thanh rất nhỏ, khóe môi cô mỉm cười như khóa chặt ánh mắt hắn lại.



“Chào buổi tối, tôi là Lena Spencer, đặc vụ FBI, xin nói cho tôi biết vị khách VIP tên Feldt Hassing đang ở phòng nào?”



Thanh âm cô gái như phát ra từ trong địa ngục đầy mê hoặc, bartender không thể khống chế được suy nghĩ của mình, ngay cả nguyên tắc “Bảo mật khách hàng” cũng bị hắn ném đi không sót một mảnh.



“Trền lầu… quẹo phải phòng thứ ba…”



“Cám ơn” cô gái nhất thời thu hồi nụ cười, xoay người bước đi, không gian yên tĩnh ban đầu trong khoảnh khắc lại trở nên sôi động.



Bartender ngây ngốc nhìn bóng lưng cô gái rời đi, hắn đã từng thấy qua cái gọi là vẻ đẹp tuyệt sắc nhân gian, thế nhưng cô gái kia… thật sự khác biệt.



Làn da trắng nõn mà băng lãnh, đôi mắt sâu thẳm như muốn cướp đi toàn bộ hô hấp của hắn, và quan trọng nhất là, khi cô ta nhìn vào mắt hắn… thì cả thế giới này dường như chỉ còn tồn tại cho hai người.



“Này! Này!” Một cô gái măc bộ váy theo phong cách Gothic vỗ vỗ bờ vai bartender, bởi vì cánh tay giơ cao, mà thấp thoáng lộ ra ngoài vạt áo.



Bartender khôi phục tinh thần, “Xin lỗi… cô cần gì?”



“Tequilla.”



Bartender thở dài… cô gái kia tư nhận mình là đặc vụ FBI, một điều tra viên lệ thuộc vào chính phủ, vì sao lại có khí chất cùng diện mạo như vậy?



Mà lúc này, cô gái đó vẫn giữ nụ cười trên môi, không nhanh không chậm đi tới cửa căn phòng.



Thính giác của cô ta đặc biệt nhạy bén hơn so với tất cả mọi người, mặc dù tại nơi tạp âm hỗn loạn này, thì tiếng thở dốc bên kia cánh cửa đối với cô mà nói lại rõ ràng không gì sánh được.



Vươn đầu ngón tay, giống như vô ý mà gảy nhẹ tay nắm cửa một cái, nắm tay trên cửa rơi xuống mặt đá cẩm thạch, tạo ra âm thanh tan nát cõi lòng. Do dự một lát, cô gái đẩy cửa đi vào.



Trong phòng không có bất kì vật dụng gì ngoại trừ chùm đèn thủy tinh màu sắc rực rỡ đang tỏa ra ánh sáng mờ ảo, chiếu lên chiếc giường lớn đặt giữa phòng.




Ân…. ưh…. ah…. ah…..



“Kiên nhẫn nào, cậu bé của tôi” Giọng nói ôn nhu nhưng lại giống như phát ra từ sâu trong địa ngục, mang đầy vẻ trêu chọc “Biểu tình của cậu lúc này thực sự mê người”.



Cần cổ thiếu niên ngửa về sau, từ cổ họng phát ra những thanh âm kiều mị, cậu liền bị người đàn ông bên cạnh ôm lấy, chậm rãi đặt tại dưới thân, ngón tay nhẹ nhàng gạt những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi vương trên trán.



“Lena, cô vĩnh viễn không bao giờ biết phải gõ cửa trước khi vào sao?”



“Như vậy mới có cơ hội được xem phim miễn phí chứ” Lena đi tới tùy ý ngồi bên mép giường, bắt chéo chân, “Anh cũng biết con người không có khả năng thỏa mãn những sinh vật như chúng ta, nhưng anh vẫn ngoan cố một lần lại một lần đi tìm khoái cảm trên cơ thể họ, như vậy chỉ làm anh ngày càng thất vọng mà thôi.”



“Bất kể là động vật hay người bình thường… và kể cả là chúng ta” Gã đàn ông trên giường khẽ ngẩng đầu, trên mặt toát ra biểu tình tao nhã mê người, “Luôn luôn khát cầu thứ mình không có.”



“Được rồi, sao cũng được, đặc vụ Feldt Hassing, cục đã tuyển cho anh một cộng sự mới.”



“Là con người sao?” Ngón tay Feldt nhẹ nhàng lướt qua mi tâm thiếu niên, như đang yêu thương trấn an cậu, lại giống như đang tự trấn an chính bản thân anh.



“Đương nhiên, chúng ta cần bọn họ.”




“Nếu chỉ là thức ăn, tôi thừa nhận trên đời này máu của bọn họ là ngon nhất. Thế nhưng nếu là hợp tác…. Bọn họ quá yếu đuối, như vây sẽ…” Ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng lướt qua chùm đèn trên đầu, sau một tiếng động rất nhỏ, toàn bộ chùm đèn biến thành bột phấn đỏ rơi lả tả trên nền gạch.



Lena nhún vai, “Feldt yêu quý, anh phải biết rằng thế giới này có tới 60 triệu con người, nhưng chúng ta lại chỉ có không tới 10 ngàn. Từ nhiều góc độ, chúng ta là sinh vật cường đại nhất trái đất, bởi vì chúng ta đang đứng ở đỉnh cao nhất. Thế nhưng ở một góc độ nào đó, chúng ta lại là sinh vật yếu ớt nhất, ngay cả một tia sáng mặt trời cũng có thể kết thúc tính mệnh chúng ta. Chúng ta cần hợp tác với con người, cũng giống như quy tắc tồn tại của thế giới loài người, thế giới chúng ta cũng có.”



“Nếu có một ngày sự cân bằng này bị đánh vỡ, ngập trong tai ương không phải 60 triệu người khổng lồ đó, mà là chúng ta.”



“Không sai, Feldt, nếu hiểu chuyện này, vậy anh cũng có thể hiểu trách nhiệm của mình. Lena cười cười đứng dậy, “Tin tôi đi, chúng tôi đã tìm cho anh một người cộng sự tuyệt vời.”



“Tuyệt vời thế nào? Có năng lực phục hồi nhanh, có tốc độ mà mắt thường không thể thấy, hay có thể đọc được suy nghĩ người khác?” Feldt vẫn giữ nguyên dáng vẻ tươi cười tao nhã, nhưng trong đó mơ hồ ẩn chứa một tia châm chọc xem thường.



Không trả lời hắn, Lena chỉ nhẹ giọng nói “Là Dr. D, hy vọng hai người sẽ hợp tác vui vẻ.”



“Dr. D? Là bác sĩ? Là bác sĩ cứu người hay pháp y chuyên khám nghiệm tử thi a?” Nụ cười của Feldt càng thêm sâu.



“Cũng không hẳn.” Lena bước tới cửa, trước khi rời đi thì xoay người lại gằn từng tiếng. “Hắn là Dr đã phát minh ra đạn bạc.”



Feldt đưa ngón trỏ vuốt ve cằm mình, phản chiếu trong tấm thủy tinh đen trong suốt đối diện là một khuôn mặt tuấn mĩ, khuôn mặt khiến người hít thở không thông.




“Ra là Dr.Death… Thật thú vị…”



Vươn tay lấy chiếc áo khoác trên kệ, tùy ý vắt lên vai, Feldt xoay người lại thì thấy thiếu niên trên giường đã ngủ say, hắn chậm rãi trở lại bên giường, cúi đầu hôn lên trán thiếu niên “Good night, darling.”



Đẩy cửa ra, Feldt đi xuống thang lầu, từng bước một đi qua sàn nhảy, trên môi là nụ cười bình tĩnh mà lãnh đạm, thế giới dường như đã bị ngăn cách bởi ánh trăng khi đối diện với nụ cười này. Âm nhạc vẫn như trước ồn ào cuồng loạn, thế nhưng cả trai lẫn gái trên sàn nhảy, tất cả đều như bị chế trụ, ánh mắt cứ thế đuổi theo thân ảnh người đàn ông đang rời đi kia, mãi cho đến khi hắn chìm vào bóng tối vô tận sau cánh cửa Club.



Không khí ở Washington trở nên lạnh lẽo sau một đợt tuyết nhỏ, Feldt ngẩng đầu nhìn những vì sao lấp lánh trên cao, đó là một trong số rất ít những thứ có thời gian tồn tại lâu hơn hắn.



Hơi nhắm mắt lại, Feldt giơ tay như muốn chạm vào những vì sao đã tồn tại hàng tỉ năm đang phát ra ánh sáng ở rất xa kia.



“Tôi chưa bao giờ biết “quỷ hút máu” cũng ôm ấp loại tình cảm lãng mạn như vậy.”



Theo thanh âm trong không khí truyền đến, Feldt chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu, ánh trăng chiếu xuống trên khuôn mặt hắn tạo ra một loại mỹ cảm ôn nhu.



Một người đàn ông đứng dựa vào cột đèn phía bên kia đường, ánh sáng từ ngọn đèn đường yếu ớt trong đêm như ẩn như hiện.



Nhưng thị giác của Feldt so với người bình thường tốt hơn gấp bội, từng đường nét của người đàn ông kia, từng động tác hút thuốc, thậm chí ngay cả mạch máu nhỏ đang phập phồng đập nơi cần cổ của người đàn ông đó trong mắt Feldt cũng nhất thanh nhị sở.



Hay đây cũng là nỗi bi ai của Huyết tộc, đối với Feldt mà nói, thế gian này không tồn tại thứ gọi là “mỹ cảm mông lung”.



Người đàn ông kia khẽ vẩy nhẹ điếu thuốc, tàn thuốc cũng theo đó mà nhẹ nhàng rơi xuống, tàn thuốc sắp tắt trong khoảnh khắc lại lóe lên khi một trận gió khẽ phất qua.



Feldt ngẩn người, bởi ngọn lửa yếu ớt kia đã chiếu rọi khuôn mặt của người đàn ông đó, trong nháy mắt tạo cho hắn một cảm giác ấm áp.



“Cậu là Dr. D.” Feldt nghiêng đầu đi, vài sơi tóc phía sau tai chảy xuống như ánh trăng đang rơi xuống.



“Là tôi”. Người đàn ông kia khẽ mím môi, “Anh có thể gọi Dr. Death, Dr. Danger, Dr. Disasster… miễn là anh cảm thấy thoải mái khi xưng hô.”



Feldt khẽ nhướng mày, nhìn người cộng sự mới bỏ tàn thuốc vào thùng rác ven đường, hai tay đút vào túi áo khoác, vạt áo khẽ lay động trong gió đêm.



“Cũng không phải những từ mang nghĩa tiêu cực đều bắt đầu bằng chữ D.” Feldt nhìn người thanh niên trẻ tuổi đi tới trước mặt mình, cố ý vươn tay lại gần, ngay khi chỉ còn cách chóp mũi người ấy khoảng 2cm mới dừng lại, cười như không cười, “Cậu trẻ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi.”



“Vẻ bề ngoài là thứ không thể tin tưởng nhất.” Rolin cũng nở nụ cười, không e dè chạm nhẹ vào ngón tay Feldt, “Là một “quỷ hút máu”, anh phải hiểu rõ chuyện này hơn tôi chứ.”