Hắn thật sự ngạc nhiên, không nghĩ tới người đồng tính luyến ái luôn ăn đậu hủ của hắn lại là cha của hắn. Ôi trời đất, người đó lại là hoàng thượng đương triều. Ông trời thật khéo trêu chọc cho hắn xuyên qua sống lại trong tình huống này. Tiểu nam tử mà ta đem về làm nam sủng trong hậu cung là con của ta sao? Thật bất ngờ ngoài ý muốn! Nhưng không sao nếu đã là nam sủng của ta thì cứ vậy mà làm cũng được ta không để ý.
Bản thân hắn từ trước đến giờ luôn đơn thuần và ngây thơ, luôn cho rằng sự phản bội của người thân xung quanh là chuyện không thể xảy ra hoặc là hiếm lắm mới xuất hiện. Hiếm đến mức coi như không có tồn tại. Nhưng cái sự không tồn tại ấy lại xuất hiện trước mắt hắn thật rõ ràng, một mình hắn bơ vơ trên cõi đời này, một mình hắn bị chính người thân mình phản bội đến thảm thương.
Đôi lúc hắn chỉ muốn rời khỏi nơi giam cầm, chạy ra ngoài cùng các vì sao, vui đùa dưới bầu trời đêm xinh đẹp ấy, nhưng hắn lại không còn lòng tin nữa, rốt cuộc hắn đã làm gì sai chứ?