Trong khi những nghi vấn còn đang giày vò tôi thì cuộc gọi của chị tới
"Turutu"
"Gì"
Tôi gần chị hơn gần mẹ.
Chị là đối tượng duy nhất trong nhà tôi chia sẻ nhiều chuyện.
Vì vậy, dù cho có giận mẹ không thương tôi, tôi vẫn muốn nghe chị nói.
"Mày đi đâu đấy hả? Mày có biết cả nhà đang đi tìm mày không? Mày điên hả? Mày có về không thì bảo? Mày đã biết chuyện gì mà bỏ đi như thế? Mày có biết mẹ đã bị đứa trẻ ranh nói không ra gì không? Nếu là mày, mày có chịu nổi không? Con đó ném tiền cho mẹ đó!! Nó kêu mày tránh xa thằng người yêu nó ra..."
Tôi không thể nghe hết câu của chị. Tôi không thể chịu nổi được nữa. Đầu óc tôi quay cuồng theo những giọng nói, của Từ Thanh Ngạn, của chị, của bố....
Dù hiện tại tôi đang rất giận mẹ, nhưng vẫn không thể nào chấp nhận nổi chuyện Từ Thanh Ngạn đã làm. Cô ta dám!!!
Từ Thanh Ngạn, cô thật quá lắm rồi!!
Thật nực cười, người tìm đến không phải ba mẹ anh mà là chị ta. Một đứa còn kém tuổi chị tôi mà dám hỗn xược như vậy với mẹ.
Có lẽ nhờ sự tức giận ấy mà tôi trở nên dũng cảm hơn.
Tôi lần theo tờ giấy nhỏ mà đến được nhà của Từ Thanh Ngạn.
Khi ấy, tôi thực giống một kẻ điên!! Mà có lẽ đúng là tôi điên thật! Điên cuồng hò hét chửi bới trước cửa nhà kẻ đáng ghét kia bằng những từ ngữ thô tục nhất, tôi làm náo loạn cả góc phố ấy. Nếu không phải cánh cửa kia đang đóng, tôi tin bản thân sẽ không tự chủ được mà xông vào liều mạng với cô ta mất.
Cô ta là cái thá gì mà dám lăng nhục mẹ tôi?
Cô ta là cái thá gì mà dám khiến gia đình tôi thành thế này?
Cô ta là cái thá gì mà dám hủy hoại gương mặt của tôi?
Khi bình thường, một con kiến mãi mãi là một con kiến, thế nhưng khi cơn giận bùng nổ, ta thực sự không thể biết được sức mạnh của nó sẽ lớn nhường nào
Cuối cùng, sự náo loạn của tôi cũng có hiệu quả, người nhà đó đi ra...
Chưa lúc nào tôi tự tin như khi ấy..
Và cũng chưa lúc nào tôi sụp đổ như khi ấy.
Người duy nhất tôi nghĩ là cần tôi lại đang ở trong căn nhà đó...
Đây là lời giải thích anh cho tôi sao?
Sao anh có thể đối với tôi như vậy?
Nước mắt giàn dụa nhìn anh, tôi không thể làm gì ngoài bỏ chạy, bỏ chạy sự thật...
Tôi không muốn tin!!!
Hôm đó là một ngày mưa nặng hạt... Tôi đứng đó ôm hy vọng anh sẽ đuổi theo, sẽ giải thích mọi chuyện và tôi sẽ tin...
Phải! Khi đó tôi chỉ cần niềm tin mà thôi.
Nhưng không ai cả... không ai bên tôi lúc này...
Tôi thực sự không còn ai hay sao?
Suốt cả ngày hôm đó, tôi đứng bên đường, không ăn không uống, ánh mắt rơi vào khoảng không mà cười điên loạn, mà khóc thê lương.
Và kết quả của việc đó là ý định điên dồ nảy ra trong tôi: cái chết.
Nếu tôi chết sẽ thế nào nhỉ?
Phải chăng, cái chết ấy sẽ khiến những người không tin tôi phải đau khổ?
Phải chăng, cái chết ấy sẽ khiến anh phải ân hận cả đời?
Cũng chỉ là ngừng thở, ngừng hoạt động và ngừng suy nghĩ, đâu có gì to tát...
Tôi cười chua chát, phải rồi, sự tồn tại của tôi cơ bản là không còn quan trọng nữa...
Biết đâu, chết rồi, tôi sẽ chiếm giữ mãi một phần nào đó trong lòng những người kia...
Tôi như một kẻ vô hồn cứ như vậy mà lao ra dòng đường xe cộ đang tấp nập.
"Uỳnh"