Tà dương như máu, thần bí đến kì lạ…
Một người cô đơn ngồi trên ghế dựa bằng da màu đen, xuyênqua cửa sổ sát đất rộng lớn nhìn ánh tà dương đỏ như máu…
Ánh mặt trời hoàng hôn chiếu lên người hắn, mái tóc đen tuyềnbị nhuộm lên một lớp vàng nhạt.
Hắn im lặng ngồi yên ở đó, ngồi dưới ánh nắng mặt trời ấmáp, dáng vẻ tuấn lãng, độc nhất vô nhị…
Haiz, hắn nhìm ngắm hoàng hôn nặng nề thở dài, xung quanh rấtấm áp nhưng vẻ âm trầm trong đáy mắt còn tăm tối hơi cả bóng đêm…
“Minh chủ?” Người đứng cạnh do dự mở miệng.
Hắn vẫn không phản ứng lại, vẫn chỉ phóng tầm mắt nhìn ngắmánh hoàng hôn ở phía chân trời xa, mãi cho đến khi mặt trời hoàn toàn lặn dướiđường chân trời.
“Nói đi.” Rất lâu sau hắn mới mở miệng.
“Tất cả đều được chuẩn bị rất tốt rồi, ngày mai chúng ta mớihành động sao?”
Cúi đầu suy nghĩ một lúc, hắn hỏi: “Chắc chắn không có chútsơ hở nào chứ?”
“Vâng” Người bên cạnh nói rất chắc chắn
“Ngày mai bắt đầu hành động!”
“Vâng, thuộc hạ lập tức đi xử lý!”
“Na la” Hắn gọi cô lại
“Nói với họ, phải cẩn thận một chút, cô ta rất thông mình,ngàn vạn lần đừng để cô ta nắm được sơ hở của chúng ta. Nếu không một ngườicũng đừng mong còn sống mà trở về!”
Cô hơi chấn động một chút, lập tức lễ độ cung kính nói:“Vâng, thuộc hạ biết rồi.”
Cô quay người lại nhìn hắn, cả người hắn đã hoàn toàn nhậpvào màn đêm đen kịt, trong đêm tối, hơi thở lạnh lẽo khiến vẻ âm trầm vốn có củahắn càng nồng đậm hơn…
Cô yên lặng lắc đầu, cô biết hắn lại đang nhớ người đó. Mỗilần nhìn thấy cảnh này, cô đều cảm thấy… hắn thật cô đơn.
Haiz, thở dài một hơi, cố gắng bỏ qua nỗi đau đớn giằng xétrong lòng, đứng thẳng người đi ra ngoài.
Hắn vẫn ngồi đó, trong tay chẳng biết từ lúc nào đã có một sợidây chuyền ngọc thạch. Dây chuyền bằng bạc, trên mặt dây chuyền bằng ngọc thạchkhông hề có hoa văn gì, chỉ khắc một chữ “Tịch” duy nhất và một vết cắt rấtsâu. Sợi dây này chẳng đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng hắn biết, cái này là cáicô ấy thích nhất…
Vừa nghĩ đến đó, ánh mắt hắn càng thêm tăm tối, nắm chặt sợidây chuyền trong tay. Dường như, thứ hắn cầm trong tay không phải chỉ là mộtchiếc dây chuyền…
“Cái gì? Ngày mai đi, sao lại nhanh như vậy? Em vừa mới vềmà” Vũ ngạc nhiên nhìn tôi “Xin lỗi, Vũ. Em cũng muốn ở với anh thêm mấy ngày nữa,nhưng chuyện bên kia em phải trực tiếp xử lý. Quan hệ với mấy bang xã hội đenbên châu Á vốn đã cực kỳ phức tạp, mấy năm gần đây lại còn hình thành thêm mộthệ thống toàn vẹn, các bang đều phân định rõ ranh giới với nhau. Lực lượng mớixuất hiện của chúng ta chắc chắn đã phá vỡ sự thăng bằng của họ, sợ rằng đã tạothành một nỗi hoang mang với họ. Nếu như họ liên kết lại để chiến đấu với chúngta thì quả thực sẽ rất khó chống đỡ, cho nên em nhất định phải sang đó càng sớmcàng tốt.”
“Lần này phải đi trong bao lâu?” Vũ cúi đầu nghĩ ngợi mộtchút mới hỏi.
“Không biết, có lẽ sẽ lâu hơn mọi khi.”
Nghe thấy tôi nói vậy, Vũ thở dài một hơi, nói: “Lần nàocũng vậy, chúng ta gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Từ lúc em về đây đếngiờ, thời gian chúng ta thực sự ở bên nhau được bao nhiêu chứ?”
“Vũ, đừng như vậy. chờ đến khi chúng ta vững vàng đứng trênthị trường châu Á, thì sẽ có thể hoàn toàn lấy được Tổng đường. Đó không phải vẫnluôn là hy vọng của chúng ta sao? Đến lúc đó, chúng ta sẽ không phải xa nhau nữa.”Tôi nhẹ nhàng an ủi anh
“Ngưng Tịch, điều đó không quan trọng. Anh lo cho em, em làmviệc lúc nào cũng chỉ quan trọng tốc độ, em ra tay trước giờ đều không lưutình, chẳng bao giờ cho người ta một con đường sống. Maays năm nay gây thù chuốcoán với không ít người, anh biết, có mấy bang phái đã ra lệnh đuổi giết em, emnhư vậy sao anh có thể yên tâm được?”
Tôi cười, “Vũ, anh đừng lo, mấy người đó em cũng chẳng quantâm đâu.”
Nếu nói về kỹ thuật giết người, Ảnh Đường mà nhận thứ hai,thì chẳng có ai dám nhận thứ nhất.
Vũ nghe xong lắc lắc đầu, “Ngưng Tịch, anh sợ em “cây to đóngió. Dù sao thì đó cũng là địa bàn của người ta, hoàn cảnh nơi đó em không quenthuộc, mọi chuyện đều cần phải lưu ý.”
“Vũ, yên tâm đi. Bọn em đâu phải chỉ biết giết người, emcũng biết suy mưu tính kế mà, anh biết đấy, em rất thích những người chưa đánhmà đã đầu hàng”
“Biết là em lợi hại rồi, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút.”Vũ cười nói
“Còn nữa, đừng quên, em đã đồng ý với anh điều gì nhé.” Anhthu nụ cười lại, nghiêm túc nhìn tôi. Dưới ánh mắt chăm chú của anh, tôi lại cảmthấy có một loại áp lực không tên.
“Em biết, chuyện đã đồng ý với anh, em sẽ không nuốt lờiđâu.”
Anh gật đầu.
“Vũ, lần này em sẽ để Joey ở đâu, chỉ có Nguyên Húc, NguyễnLinh và Đằng Tuấn đi thôi.” Tôi đã thông báo cho Đằng Tuấn và Nguyễn Linh rồi,ngày mai họ sẽ quay lại.
“Tại sao? Trước giờ hai người chưa từng tách ra mà.” Vũ hơingạc nhiên.
“Nó cần học hỏi thêm nữa, em đã nhờ Nhược Băng dạy nó kỹ thuậtchiến đấu áp sát rồi. Bây giờ đang loạn lạc, có hai người họ bảo vệ anh, emcũng yên tâm hơn.”
Vũ gật gật đầu “Em quyết định thì được rồi. À, tiền trợ cấpcho Tĩnh Ảnh em đã đưa chưa?”
“Rồi, anh ta không có người thân, cho nên đành phải giao chobạn gái của anh ta, Nguyên Húc và anh ta quan hệ rất tốt, đã giao cho anh ấy xửlý rồi.”
Vũ nhìn tôi, ý vị sâu xa nói “Một người giỏi giang như thế,sao nói chết là chết vậy, thật không thể tin nổi.”
“Đúng vậy, thật không thể tin nổi. Nhưng anh cũng không cầnáy náy quá, cái chết cũng có ý nghĩa nhất định của nó, có lẽ đó mới chính là mộtkhởi đầu mới,đúng không?” Tôi như cười như không nhìn anh.
“Đúng!” Anh mỉm cười nhìn tôi
“Cho nên chúng ta cũng không nên buồn quá!”
Chỉ cần một câu như vậy, chúng tôi nhìn nhau hiểu ý mỉm cười…