Xe chạy một mạch tới tòa cao ốc ở vùng ngoại ô này. Tôi kéo cửa kínhxe xuống, bên ngoài chẳng biết từ lúc nào mưa đã rơi tí tách rả rích,giương mắt nhìn lên, bên đường là rừng bạch dương mịt mờ trong bóng đêm, có một loại lạnh lẽo, thê lương không nói nên lời…
Tốc độ xe chậm dần, đầu xe chậm rãi quẹo vào lối rẽ chính giữa ẩntàng sau đám cành lá xum xuê. Vừa đến đây, xuyên qua kính chắn gió củaxe đã nhìn thấy một tấm bia đá tạo thành một khối màu đen nằm ven đường, trên mặt có khắc vật tổ màu trắng là một hình rồng, đó chính là con dấu của Hiên Viên gia…
Khối bia đá này tương đương với một đường ranh giới, nói cho nhữngngười tới đây biết rừng rậm và ruộng nương ở hai bên của con đường phíatrước, tất cả đều thuộc về chủ nhân của nơi này – người thừa kế của Hiên Viên gia, anh trai tôi, Hiên Viên Ngưng Vũ.
Xe đi khoảng nửa tiếng, rẽ vào một khúc ngoặt nữa cây cối xum xuê hai bên đột nhiên tách ra, đột nhiên có một luồng ánh sáng, một tòa kiếntrúc khổng lồ hoàn toàn mang phong cách Trung Quốc xuất hiện ngay trướcmặt.
Tại một quốc gia châu Âu toàn là các công trình kiến trúc theo lốiphương Tây, lại có một tòa nhà to như thế mang kiểu kiến trúc TrungQuốc, đó chính là kì tích.
Đây chính là nơi ở của các đời chủ nhân Hiên Viên gia, là sản nghiệp tổ tông để lại cho tôi và Vũ, là gốc rễ của Hiên Viên gia.
Tòa nhà này đã trải qua bao năm mưa gió vùi dập, đã được tu sửa làmmới không biết bao nhiêu lần, nhưng mà phong cách đặc trưng của nó thìvẫn y hệt như cũ.
Hiên Viên gia đã nhiều lần trải qua vinh nhục hưng suy, nó là chứngnhân tốt nhất, phảng phát giống như một bậc tiền bối kể ra câu chuyệntang thương trăm năm. Nhìn thấy nó, bạn sẽ có ảo giác dường như đất trời đang luân chuyển…
Tòa thành này, trước đây thuộc về cha tôi, còn bây giờ, nó thuộc về Vũ.
Xe chúng tôi chạy đến hết con đường trong rừng cây, dừng lại trướccánh cửa lớn của tòa nhà, một cánh cửa sắt chạm khắc hoa văn màu đen,mọi người có thể đưa tầm mắt xuyên qua đó sẽ nhìn thấy tòa kiến trúcrộng hàng hecta với phong vị cổ xưa.
Xe chờ một lát, cửa sắt mở ra lộ ra một luồng sáng laze vô hình quétqua chiếc Peugeot của chúng tôi, một phút sau cánh cửa chậm rãi mở ra,xe trượt vào trong.
Nửa phía trước của tòa nhà này là nơi lão đại xử lí mọi việc trongbang hội, gồm có Tổng đường, Hình đường, hầm giam, nhóm vũ khí… tất cảđều được đặt ở đây. Đó là cơ quan đầu não của Xích Vũ, vũ khí tối tânnhất, nhân tài ưu tú nhất đều được tập trung ở đây, ở ngoài không thểtìm được chỗ nào có thể an toàn hơn đây.
Nửa phía sau của tòa nhà mới là phòng ở. Là nơi lão đại các đời vàgia đình cùng ở, hiện nay, tôi và Vũ cùng ở đó, còn có cả Joey – tênnhóc dính lấy tôi như hình với bóng.
Xe chúng tôi chạy qua một biển hoa, hoa hồng vàng là loài hoa mẹ Vũthích nhất. Trải qua nhiều năm như vậy nhưng nơi này vẫn không hề thayđổi chút nào.
Xe đi qua vườn hoa, tới Tổng đường.
“Nguyên Húc, cám ơn anh đã tới đón em, anh về trước đi.”
Bọn Nguyên Húc có nơi ở riêng của họ, trừ khi có tình huống đặc biệtnếu không tôi sẽ không để những người khác trong Xích Vũ nhìn thấy họ.
Nguyên Húc gật gật đầu, quay đầu xe đi ra, còn tôi và Joey thì đi vào trong…
Đây là một trong những kiến trúc chủ đạo của tòa nhà, căn nhà rấtcao, đại sảnh có lập 4 cái cột cứng khắc hình rồng vàng, vừa mạnh mẽ lại vừa không mất đi tính thanh nhã.
Chúng tôi đi tới phòng nghị sự, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấygiọng nói dõng dạc hùng hồn của Đỗ Trọng Niên từ phía bên trong lọt rangoài: “Vũ thiếu gia, hiện tại cậu là lão đại của Xích Vũ, có gì mà cậukhông thể quyết định chứ? Đám người Thái Lan đó rất có thành ý mà, họđồng ý lấy thấp hơn giá thị trường hẳn 10% để bán số hàng đó cho chúngta. Hơn nữa, nếu ông nội cậu còn sống, ông ấy tuyệt đối sẽ không từ bỏcơ hội kiếm tiền dễ dàng như vậy, còn còn do dự gì nữa…”
Tôi nghe xong lắc lắc đầu, đám người này vẫn chưa từ bỏ ý định cơđấy, mây người đứng canh ngoài cửa phòng nhìn thấy tôi có chút kinhngạc: “Nhị tiểu thư”. Tôi gật gật đầu, họ mở cửa cho tôi, tôi bước vàotrong, Joey đứng lại bên ngoài cánh cửa, Đỗ Trọng Niên vừa rồi còn tranh cãi mặt đỏ tía tai, dậm tay dậm chân thoáng nhìn thấy tôi thì cứng đờ,lập tức ngồi xuống, không khí đột nhiên đông đặc lại…
Tôi hiểu rõ cười một cái, gật đầu thay lời chào với các vị trưởngbối, mấy người vừa nãy còn ầm ĩ kia lúc này sợ hãi gật đầu lại với tôi,ánh mắt nhìn tôi tràn đầy bất ngờ, sợ hãi và… khinh thường, lúc nào cũng là như thế, tôi không hề ngạc nhiên.
“Ngưng Tịch, cuối cùng em cũng về rồi.” Một giọng nói trầm ổn mà dịudàng vang lên từ vị trí lãnh đạo trong bàn nghị sự, Vũ đứng lên cườichào đón tôi. Ở đây, cũng chỉ có một mình Vũ là thực sự hy vọng tôi trởvề.
“Đã hứa là ba tháng, lần này em không thất hứa đâu nhé!” Đáp lại nụcười của tôi là cái nhíu mày của anh, vén lên một nhúm toc trên đầu tôi, anh hỏi: “Tại sao tóc lại biến thành cái màu này?”
Tooi vừa mới nhớ ra, để chui được vào “Vô Trú”, tôi phải nhuộm máitóc dài của mình thành màu rượu vang, lúc về vội quá, quên mất đi nhuộmlại, tôi mỉm cười “Cho em thắp hương rồi hãy nói!”. Trên cách tường phía nam của phòng nghị sự có khắc vật tổ là một con rồng rất lớn bằng vàng, dưới vật tổ là bài vị của các đời lão đại, bài vị thứ sáu chính là củacha tôi – Hiên Viên Khải, tôi vòng qua người Vũ đi đến trước bài vị,châm ba nén hương, cúi đầu thật sâu, sau đó đưa tay cắm hương vào bát.
Làm xong tất thảy việc này, tôi ngồi xuống chiếc ghế đầu tiên bêntrái của ghế lãnh đạo, đó là chỗ của tôi, Joey đứng im sau lưng tôi.
“Vừa nãy lúc còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy các chú các bác tranh luận rất ác liệt, cuối cùng là có chuyện gì vậy?” Tôi cười hỏi máyngười đó, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông , tất cả đều không dám lên tiếng.Sau cùng vẫn là Đỗ Trọng Niên không nhịn được: “Nhị tiểu thư, chúng tôiđang bàn bạc với đại thiếu gia chuyện hợp tác với người Thái. Đại thiếugia nói muốn trưng cầu ý kiến của cô, cô thấy chuyện này…”
“Hợp tác với người Thái ư? Đương nhiên có thể.” Tôi cười nói vậy, Vũ nhíu mày nhìn tôi, “Ngưng Tịch…”
“Tôi đã nói rồi mà, Nhị tiểu thư là người thông minh hoạt bát như thế làm sao mà thấy tiền không kiếm chứ? Vậy chúng ta tiếp tục bán hàng rathôi.” Nụ cười trên mặt Đỗ Trọng Niên rạng rỡ như hoa mới nở, “Đươngnhiên có thể tiếp tục, Xích Vũ của chúng ta có việc gì mà làm khôngđược? Buôn lậu, súng ống đạn dược, buôn người, sòng bạc ngầm… Dùng thựclực và tài chính hiện nay của Xích Vũ mà nói nếu mấy vị chú bác đây cóhứng thú, chúng ta tiến hành đảo chính cũng còn được nữa là.”
Biết tôi đang nói đùa, mọi người đều nhìn nhau cười, không khí hòahoãn đi không ít, Đỗ Trọng Niên nhìn tôi gật đầu đồng tình càng lúc càng nhiều: “Nhưng chỉ có một mặt hàng là không thể – ma túy. Cha tôi đãtừng nói, Xích Vũ không thể dính vào thuốc độc được!” Lời tôi nói quayngoắt một trăm tám mươi độ, cả căn phòng lại im lặng.
Đỗ Trọng Niên lập tức thay đổi sắc mặt, tôi dịu dàng cười nhìn thẳngvào ông ta: “Bác Đỗ, bác nói “bán”… không phải thực sự là ma túy đấychứ?”
“Nhị tiểu thư, cô đang đùa tôi sao?”
Hiểu được ý của tôi, khuôn mặt già nua của ông ta có vẻ không nhịnđược giận, ngữ khí cực kỳ bất mãn: “Là cô tự rước lấy nhục!”. Tôi dù bận nhưng vẫn ung dung theo dõi ông ta, chậm rãi nói, “Xích Vũ tuyệt đối sẽ không dính vào thuốc độc, đó là quy định lúc cha tôi còn sống đã lậpnên. Bây giờ ông bắt Vũ phải đồng ý với ông chuyện này, chính là muốnanh ấy bất hiếu mà phản lại mong muốn của cha anh ấy, anh ấy không đồng ý là đúng, ông lại còn bất mãn gì nữa, tóm lại ông có coi người nhà HiênViên ra gì không? Ông vẫn tự xưng mình là “Trưởng bối ba đời”, chẳng lẽloại đạo lý dễ hiểu đó cũng phải chờ tôi đến dạy ông hay sao?”. Mấy câunói của tôi khiến ông ta á khẩu, không nói được gì, ở trước mặt baongười như vậy, tôi hoàn toàn không nể mặt ông ta, “Hừ, cô mà cũng dám tự xưng là người nhà Hiên Viên sao? Cùng lắm chỉ là đứa con gái riêngkhông danh không phận, tả tơi đến mức ai cũng có thể lên giường.” Vừanói ra lời này, căn phòng lập tức rơi vào trạng thái đóng băng. Ngườibên cạnh kéo kéo ông ta, ra hiệu cho ông ta đừng làm loạn nữa, nhưng màbây giờ Đỗ Trọng Niên đang thẹn quá hóa giận cắn bừa.
“Sao? Chẳng lẽ tôi nói sai à? Khă năng đặc biệt nhất của Ảnh Đường là gì trong lòng mọi người chúng tôi đều hiểu rõ. Không phải là bàn chuyện ở trên giường sao? Hiên Viên Ngưng Tịch, cô kiêu ngạo cái gì chứ?” Đốidiện với cái miệng thối tha, hùng hổ doạ người của ông ta, sắc mặt Vũ đã thay đổi. Tôi lại giống như chẳng nghe thấy gì, cúi đầu nghịch móng tay mình. Để hợp với khẩu vị của Thạch Long, trên mỗi móng tay tôi đều phải vẽ một bông hồng màu đỏ, họ vẽ rát đẹp, đáng tiếc, tôi không thích…
Tôi còn đang nghĩ có nên xóa đi hay không, tiếng kêu thảm thiết củaĐỗ Trọng Niên đã vang lên, Joey… chặt đứt bốn ngón tay của ông ta, tấtcả mọi người đều cứng đờ, bao gồm cả Vũ.
Tôi nhìn Đỗ Trọng Niên quỳ trên mặt đất bàn tay đầm đìa máu, mỉm cười tao nhã, ngữ khí cực kỳ bình thản nói, “Tôi cho phép mọi người khinhthường tôi, nhưng đừng có biểu hiện ra ngoài.” Mấy người khác cuối cùngcũng khôi phục lại trạng thái, mấy ông già bình thường đều có cùng những suy nghĩ xấu xa với Đỗ Trọng Niên đập bàn đứng lên, “Nhị tiểu thư, nhưvậy có phần quá đáng. Cho dù lời nói của ông ta mạo phạm đến cô thậtnhưng dù sao ông ta cũng bán mạng cho Hiên Viên gia các người bao nămrồi, không có công lao thì cũng có khổ lao mà, tại sao lại có thể làmnhư thế?”, “Muốn phạt thì phạt, nhưng cũng phải trải qua Hình Đường đã(Hình đường: nơi tổ chức và thi hành các hình phạt của Xích Vũ), sao cóthể trước bài vị của mấy đời lão đại mà xử phạt như vậy?”, “Đúng thế,như vậy là không coi mấy vị trưởng bối như chúng tôi ra gì, cô nhất định phải đưa cho chúng tôi lời giải thích thỏa đáng.” Tiếng phản đối bắtđầu ầm ĩ, lông mày Vũ nhíu chặt, tất nhiên, anh cũng cảm thấy hơi quáđáng.
“Joey, lần này là cậu không đúng rồi.” Tôi nói vậy rồi chậm rãi nóitiếp, “Đã chặt xuống rồi, vì sao lại quẳng ở đó phung phí của trời vậy?Ném cho chó ăn!” Tất cả mọi người đều cứng đờ, chắc họ đang nghĩ sao tôi có thể hỗn xược nói ra những lời đó, Joey đưa cho tôi hai cuốn sổ màuđen, sau đó nhặt mấy ngón tay đang chảy máu đầm đìa trên bàn lên, đi rangoài. Tôi nghĩ, cậu ta thực sự ném cho chó ăn đấy, cậu ta với mệnh lệnh của tôi luôn hoàn thành triệt để.
Tôi ném hai quyển sổ lên bàn, nhìn Đỗ Trọng Niên đang quỳ trên mặtđất, đau đến sắp ngất xỉu, nói tiếp: “Có thấy quen không, đây là sổ sách của cá nhân ông. Không ngờ chỉ có hai năm, ông đã nuốt trọn số tiềnbằng bốn lần quỹ của Xích Vũ.”
“Bác Đỗ, ông cũng thông minh nhanh nhẹn quá đi. Người đi theo ông đều bị ông cắt lưỡi, chọc điếc tai, mù hai mắt, chặt đứt hai bàn tay. Ôngcũng độc ác quá đi, chỉ là trên đời này không có bức tường nào là chắnđược gió. Vì sao ông không thẳng tay giết chết họ đi? Chẳng lẽ ông không biết trên đời này chỉ có người chết mới bảo vệ được bí mật sao? À, đúng rồi. Bởi vì thầy bói đã từng nói qua, trong đời ông giết nhiều ngườiquá rồi, nếu còn tạo nghiệt sát nhân nữa, chắc chắn sẽ có tai ương đổmáu, phải không? Cậu ấy làm vậy vẫn chưa là gì, ông hôm nay chỉ bị mấtbốn ngón tay thôi sao? Ông đã đoán xem hôm nay ông có ra khỏi đây đượchay không chưa?”
Đỗ Trọng Niên nánh mắ đầy kinh sợ và hãi hùng, người khác cũng trợnmắt há mồm, “Nhị… nhị tiểu thư, niệm tình ông ấy từng đi theo ông nộicô, dù sao cũng là bậc cha chú của cô, cô không nên lấy mạng ông ấy.”Vẫn còn người muốn cầu xin cho ông ta sao? Tôi cười nói, “Ai nói muốncái mạng của ông ta? Bác Đỗ, ông không phải từng cùng ông nội tôi giànhthiên hạ sao, vậy ông ấy xử lí người biển thủ công quỹ thế nào, chắc ông còn nhớ chứ?”
Đỗ Trọng Niên đã thê thảm đến mức mặt không còn màu máu, ông nội tôi đương niên tàn nhẫn độc ác không ai sánh bằng.
“Ngưng Tịch, bỏ đi. Người cũng đã tàn phế rồi, tha cho ông ta một lần này đi.” Vũ mở miệng, tôi yên lặng lắc đầu trong lòng, Vũ, trái tim anh quá yếu mềm. Em biết anh muốn giữ lại chút tình cảm và thể diện cho ông ta, nhưng loại người như ông ta, anh càng hiền ông ta càng lấn tới.
Nhưng Vũ đã có lời, tôi không thể phớt lờ được: “Lão đại thương hạiông, hôm nay tha cái mạng già cho ông. Ông nuốt của Xích Vũ bao nhiều,toàn bộ phải phun ra hết!” Tôi lạnh lẽo rét buốt quăng lời: “Còn nữa,xích vũ không dính vào thuốc độc, đây là lệnh cấm. Đừng cậy già lên mặtmình là trưởng bối của Xích Vũ, người của Ảnh Đường chẳng có bản lĩnhgì, nhưng chuyện giết người thì có đấy!” Những lời này là nói cho ĐỗTrọng Niên cũng là nói cho mấy vị trưởng bối khác nữa.
“Được rồi, Được rồi, ông ấy không dám nữa, không dám nữa đâu!” Mấyngười khác nơm nớp lo sợ đỡ lời, nâng Đỗ Trọng Niên đã chết ngất dậy,nghiêng ngả lảo đảo đi ra…
Đuổi hết được đám người đó, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Vũ từ phía sau vỗ nhẹ vai tôi, tôi quay đầu nở một nụ cười vô cùngmệt mỏi với anh, “Ngưng Tịch, có phải anh… lại phá hỏng kết hoạch của em rồi không?” Vũ hơi ngần ngại, tôi thở dài một hơi, nói tiếp “Vũ, anhquá khoan dung, người ta sẽ cảm thấy anh yếu đuối đấy.”
“Ngưng Tịch, anh biết em làm đúng, nhưng dù sao ông ta cũng là bạcchú bác, anh… Thực sự không nhẫn tâm.” Trên mặt Vũ tràn ngập áy náy daydứt, tôi yên lặng lắc đầu, đây chính là Vũ, lúc nào cũng dịu dàng lươngthiện như vậy, trong thế giới tràn đầy máu tanh của chúng tôi, sao lạicó người như thế chứ?
“Vũ, không cần cảm thấy day dứt đâu. Mục đích giết một người để răntrăm người khác em đã đạt được rồi. Giết ông ta hay không cũng khôngquan trong, để ông ta sống cũng được, gần đây em gây nhiều mối thù quá,coi như làm việc thiện đi.” Tôi lên tiếng an ủi anh, dáng vẻ của Vũ làmtôi cảm thấy không yên tâm, “Ngưng Tịch, xin lỗi. Vì Xích Vũ, cho nên em lại biến thành mục tiêu bị công kích rồi… Trách nhiệm và áp lực đó,đúng ra là anh gánh vác.”
Tôi cười, “Vũ, đừng so đo mấy chuyện đó, chỉ cần nhanh chóng hoànthành nguyện vọng của cha, ai làm cũng thế thôi. Nếu anh tháy có lỗi,vậy đêm nay ngủ cùng em đi”. Tôi cười ôm lấy cổ anh, Vũ nhẫn nại mỉmcười, đưa tay yêu chiều bóp mũi tôi một cái: “Thật hết cách với em!”.Tôi cười chui vào ngực anh, ngửi thấy hơi thở tươi mát của Vũ, mùihương này thuọc về một mình Vũ. Loại hương vị ấy không biết tại sao lạikhiến tôi yên lòng, từ nhỏ đã là như thế.
Đêm nay, cuối cùng không bị ác mộng đe dọa nữa.
Lúc ra ngoài, nhìn thấy Joey, “Em vừa nhìn thấy Đỗ Trọng Niên bướcra, là em hoa mắt à?” Cậu ta hỏi, “cậu không hoa mắt, là tôi thả ông tađi.” “Vì sao?” Cậu ta có vẻ ngạc nhiên. “Sợ cậu đêm dài nhàm chán.” Cậuta nhìn tôi một cái, “Hiểu rồi.” Sau đó xoay người rời đi, được vài bước thì dừng lại, “Chị Ngưng Tịch, hôm nay chị không về nhà ngủ à?”. Cậu ta không thèm quay đầu. “Cậu không phải trẻ con, còn chờ tôi lừa cậu ngủrồi mới đi sao?” Vẻ u uất trong lời nói của cậu ta khiến tôi buồn cười,cậu ta đang làm nũng sao?
“Hiểu rồi” Cậu ta nói xong liền biến mất trong bóng đêm, tôi biết,ngày mai trên thế giới này sẽ không còn tồn tại người tên Đỗ Trọng Niênđó nữa.
Gây thù chuốc oán nhiều quá thì sao? Trở thành mục tiêu công kích lại thế nào? Vũ, vì anh, dù có phải nhảy xuống địa ngục, em cũng sẽ khôngmột chút nhíu mày. Cho dù phải giết hết người trên thế giới này, em cũng không tiếc…