Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 94




Sinh nhật của Ngu Hạ rơi vào dịp tết Thiếu nhi.

Ngày tết Thiếu nhi khi cô tròn hai mươi lăm tuổi, đúng vào ngày đi làm.

Trước giờ tan tầm hôm trước, Ngu Hạ đã xin công ty cho nghỉ để hôm đó đến Cục Dân chính đăng ký kết hôn với Lý Duật. Đây là thỏa thuận lúc trước của hai người.

Ban đầu, Ngu Thanh Quân đề nghị hai người hãy đi đăng ký sau ngày sinh nhật của Ngu Hạ nhưng lời đề nghị này bị Ngu Hạ từ chối. Cô muốn gả cho Lý Duật đúng vào ngày sinh nhật của mình, tựa như buổi tối đúng ngày tốt nghiệp cấp 3, cô vội vã muốn được yêu đương với Lý Duật.

Có điều hình như mùng một tháng sáu là ngày phù hợp để cưới hỏi nên không ít người đến Cục Dân chính đăng ký kết hôn. Lý Duật và Ngu Hạ xếp hàng một lát thì mới đến lượt hai người.

Hai người cùng nhau điền vào tờ đơn đăng ký rồi chụp ảnh. Nhìn hai người trong ống kính, nhân viên Cục Dân chính kìm lòng không đậu cảm khái: “Hai anh chị chụp ảnh rất tự nhiên, ảnh chụp trông rất đẹp.”

Một nhân viên khác tiếp lời: “Tại vì họ đều đẹp chứ sao.”

Nghe vậy, khóe môi Ngu Hạ cong lên, phát kẹo cưới mà lúc trước đã chuẩn bị sẵn cho họ: “Cảm ơn các anh chị, anh chị vất vả rồi.”

Nhân viên Cục Dân chính tươi cười xán lạn: “Chúc anh chị trăm năm hạnh phúc.”

Lý Duật khẽ gật đầu: “Chúng tôi sẽ.”

Khi cầm hai cuốn sổ chứng nhận kết hôn bước ra từ Cục Dân chính, Ngu Hạ vẫn chưa thể hoàn hồn, sao chỉ chớp mắt một cái, cô và Lý Duật đã nhận được sổ kết hôn, trở thành một cặp vợ chồng rồi?

Ngu Hạ hơi cúi đầu nhìn hai cuốn sổ đỏ trên tay, lại quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh khóe môi đang nhếch lên, đường nét trên gương mặt trở nên mềm mại hơn hẳn: “Lý Duật.”

Lý Duật cúi đầu, đuôi lông mày khẽ nhướn cao nhìn cô: “Em nên gọi anh là gì?”

Ngu Hạ khựng lại, mặc dù hiểu ý anh nhưng cô vẫn nhẹ nhàng chớp mắt, giả vờ như không nghe thấy: “Anh nói gì cơ?”

“…”

Lý Duật bị chọc cười vì dáng vẻ của cô lúc này. Anh nâng tay xoa đầu cô một cái rồi nhận lấy cuốn sổ chứng nhận kết hôn trên tay cô, mở ra kiểm tra rồi ngước mắt bỡn cợt nhìn cô: “Vợ.”

Anh chợt thốt ra một câu như vậy, sau đó cúi xuống khẽ hôn lên môi cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Bây giờ nghe rõ chưa?”

Nghe thấy danh từ được thốt ra từ miệng anh, trái tim Ngu Hạ đập thình thịch loạn xạ. Hô hấp của cô bị kìm hãm, ngẩng đầu nhìn anh: “… Vâng.”

Gò má cô đỏ ửng, đôi môi mấp máy: “Chồng.”

Lần đầu tiên gọi thì hơi khó mở lời nhưng sau khi nói xong, Ngu Hạ lại kìm lòng không đậu lặp lại lần nữa: “Chồng.”

Yết hầu của Lý Duật nhúc nhích, đặt trán mình kề sát trán cô, khe khẽ đáp lại: “Anh đây.”

Hai người đối diện với nhau trong ánh mặt trời dưới tán cây, nhìn nhau nở nụ cười.

“Chúc mừng sinh nhật.” Không nhịn được, Lý Duật lại nói với cô một tiếng.

Ngu Hạ nhướn mày, lấy lại giấy chứng nhận trong tay anh, giơ lên nói: “Thế thì có phải em cũng nên nói một câu, chúc mừng kết hôn không?”

Lý Duật: “Nên chứ.”

Hai người đùa giỡn một lát trước cửa Cục Dân chính rồi mới lên xe.

Ngồi vào xe, Lý Duật đưa Ngu Hạ đến công ty đi làm.

“Có phải em nên chụp ảnh gửi cho ba mẹ không?” Ngu Hạ hỏi.

Lý Duật: “Em không gửi thì lát nữa họ cũng sẽ hỏi em.”

Ngu Thanh Quân, Nhậm Nham và Lý Cảnh Sơn, cùng với Ngu Hạ Lý Duật đã có chung một nhóm chat từ mấy năm trước. Bây giờ nghe Lý Duật nói vậy, Ngu Hạ trực tiếp chụp ảnh rồi đăng vào nhóm chat năm người bọn họ.

Gửi ảnh xong, cô suy nghĩ mấy giây, lại viết một dòng chữ đính kèm ảnh chụp đăng trong vòng bạn bè.

Lần lượt đăng bài xong, Ngu Hạ nhận được hồi âm của hai người bận trăm công nghìn việc là Ngu Thanh Quân và Lý Cảnh Sơn.

Ngu Thanh Quân: “Ảnh chụp trong giấy chứng nhận kết hôn đẹp quá!!! Buổi tối về nhà ăn cơm nhé? Ba mẹ tổ chức tiệc mừng cho hai đứa.”

Lý Cảnh Sơn kiệm lời, trực tiếp gửi bao lì xì trong nhóm chat coi như chúc mừng hai người kết hôn.

Thấy một chuỗi bao lì xì mà ông ấy phát, Ngu Hạ còn chưa hoàn hồn thì Nhậm Nham đã ngoi lên hỏi một câu: “Tôi với Thanh Quân có được nhận bao lì xì này không?”

Lý Cảnh Sơn: “… Ai cũng có phần.”

Ông ấy vừa dứt lời thì Ngu Hạ trơ mắt nhìn Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham gia nhập vào đội ngũ nhận bao lì xì. Cô cầm di động, cuối cùng không kìm nén được, ngón tay cũng bắt đầu tung bay.

Lý Cảnh Sơn phát rất nhiều bao lì xì. Sau khi nhận xong, quỹ riêng của Ngu Hạ lại có thêm một khoản tiền không nhỏ.

Nhận lì xì xong, cô nói với ba vị phụ huynh rằng mình phải đến công ty làm việc, có chuyện gì cứ chờ buổi tối về nhà rồi nói sau. Dứt lời, cô tắt nhóm chat, sau đó nhận được rất nhiều tin nhắn của nhóm bạn thân và lượt like, bình luận chúc mừng của đám bạn bè.

Ngu Hạ lựa chọn mấy người bạn thân trả lời tin nhắn, sau đó mở vòng bạn bè xem bình luận của mọi người, đồng thời chia sẻ với Lý Duật: “Lý Duật, bạn bè đồng nghiệp trong vòng bạn bè của em đều khen anh rất đẹp trai.”

Lý Duật nhướn này, bắt đầu tự luyến: “Đây là sự thật.”

Ngu Hạ liếc anh một cái: “Mới kết hôn xong đã tự luyến rồi, anh không sự em đổi ý luôn hả?”

“Hửm?” Lý Duật tranh thủ thời gian liếc nhìn cô, miệng mỉm cười: “Em sẽ không đổi ý.”

Ngu Hạ cố ý hỏi lại: “Sao em lại không đổi ý?”

Lý Duật rất bình tĩnh: “Em không nỡ.”

“…”



Nghe vậy, Ngu Hạ không thể không thừa nhận rằng mình không cãi lại câu nói này của Lý Duật được. Cô cạn lời trong chốc lát, cuối cùng đành phải thở dài: “Chủ yếu là dù bây giờ có hối hận thì cũng đã quá trễ.”

Lý Duật gật đầu: “Ừ.”

Hai người vừa nói vừa cười, đã đến dưới lầu công ty của Ngu Hạ.

Ngu Thanh Quân biết hôm nay hai người sẽ đăng ký kết hôn nên trước đó, bà đã cùng dì Dương đến siêu thị mua kẹo cưới để hai người đăng ký kết hôn xong rồi phân phát kẹo cưới cho đồng nghiệp, coi như chia sẻ niềm vui với mọi người.

“Em lên lầu đây.” Ngu Hạ xách một túi kẹo cưới: “Anh lái xe từ từ nhé.”

Lý Duật khẽ ừ, cụp mi nhìn cô: “Hôn anh một cái rồi hẵng đi.”

Mặt Ngu Hạ nóng ran, nhắc nhở anh: “Chỗ này là dưới lầu công ty của em.”

Cô vừa dứt lời thì Lý Duật đã hôn lên môi cô.

Kết thúc một nụ hôn, anh nói bằng chất giọng trầm lắng: “Hôm nay tụi mình cưới nhau, cho dù đồng nghiệp của em bắt gặp thì hẳn là sẽ thông cảm.”

“…” Ngu Hạ hoàn toàn bại trận trước logic của anh, chủ động nhón chân lên hôn anh một cái rồi mỉm cười nói: “Được, rồi buổi tối gặp lại nhé.”

Lý Duật đáp lời, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Hẹn gặp lại vào buổi tối, vợ.”

Vì tiếng kêu cuối cùng này của Lý Duật mà mãi đến khi vào công ty, gò má và vành tai của Ngu Hạ vẫn đỏ lựng.

Cô phát kẹo cưới cho các đồng nghiệp, mặt đỏ tai hồng vì từng tiếng chúc mừng của mọi người, tim đập thình thịch thật lâu mới bình tĩnh lại được.

Còn bên phía Lý Duật, sau khi nhìn Ngu Hạ vào công ty, anh không sốt ruột rời đi ngay mà lấy di động ra, bấm vào vòng bạn bè, đầu tiên là bấm like bài đăng của Ngu Hạ, sau đó lưu lại ảnh chụp của cô, đăng lên vòng bạn bè của mình.

Lát sau, một bài đăng trong vòng bạn bè khiến cả đám Tống Tri Hành im phăng phắc xuất hiện trước mắt mọi người.

Sau khi phát kẹo cưới cho các đồng nghiệp xong, Ngu Hạ mới thấy được bài đăng của Lý Duật. Cô chỉ đăng kèm caption “đã kết hôn” rất giản dị, còn Lý Duật thì khác hẳn. Caption bài đăng của Lý Duật là: [Đã có vợ.]

Thấy vậy, khóe môi Ngu Hạ cong lên. Cô kéo xuống dưới thì thấy bình luận trêu ghẹo của đám Thường Tại: [… Có ai tuyên bố tin vui như cậu không hả?]

[Chỉ có ba chữ mà sao tôi đọc kiểu gì cũng thấy như đang vênh mặt thế nhỉ?]

[Không chỉ có mình cậu thấy được đâu, ai cũng thấy hết.]

[Vãi chưởng! Đại thần Lý anh khoe khoang hơi bị lộ liễu quá đấy nhé.]

[Chúc mừng chúc mừng… Khi nào làm lễ cưới, nhớ mời tôi nhé.]



Toàn là lời trêu chọc của đám bạn bè quen thuộc, Ngu Hạ buồn cười, cũng cho Lý Duật một like.



Một ngày vừa sinh nhật vừa kết hôn, cứ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Buổi tối về nhà, dì Dương và Ngu Thanh Quân đã chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn cho cặp vợ chồng mới cưới. Lý Cảnh Sơn cũng từ Hồng Kông bay sang Bắc Kinh ăn cơm với họ.

Bởi vì hôm nay vừa chúc mừng sinh nhật Ngu Hạ, vừa ăn mừng Ngu Hạ và Lý Duật kết hôn nên đám phụ huynh đều uống rượu, về phòng ngủ nghỉ ngơi rất sớm.

Bây giờ Ngu Hạ và Lý Duật hoàn toàn có thể công khai ngủ chung phòng.

Vào phòng ngủ, Ngu Hạ đi rửa mặt. Lý Duật còn bận một số việc, chờ anh làm việc xong thì Ngu Hạ cũng rời khỏi phòng tắm.

Nghe thấy động tĩnh, Lý Duật ngước mắt nhìn chằm chằm vào cô gái mặc váy ngủ màu trắng sữa cách đó không xa. Dáng vẻ của cô khiến Lý Duật hoảng hốt trong thoáng chốc, dường như thời gian quay ngược lại lúc hai người còn xa lạ hồi mấy năm trước.

Có một đêm nọ, Ngu Hạ mặc váy ngủ gõ cửa phòng của anh, hồi đó cô cũng mặc một chiếc váy ngủ tương tự như bây giờ.

Ánh mắt Lý Duật nóng rực nhìn Ngu Hạ, khiến Ngu Hạ hơi ngượng nghịu, tự dưng lại cảm thấy hồi hộp: “Sao anh lại nhìn em kiểu đó?”

Tầm mắt của Lý Duật di chuyển từ xương quai xanh mảnh khảnh lên gương mặt xinh đẹp của cô: “Anh đi tắm đã, em chờ anh một lát được không?”

“…”

Vành tai Ngu Hạ hơi đỏ, ngượng ngùng mím môi: “Vâng.”

Nhận được câu trả lời của cô, Lý Duật đứng dậy tiến vào phòng tắm. Ngu Hạ chậm rãi bò lên giường, định chơi di động để phân tán sự chú ý nhưng chưa chơi được mấy phút thì Lý Duật đã bước ra phòng tắm, cả người dính đầy hơi nước.

Ngu Hạ há hốc miệng: “Sao anh tắm nhanh vậy?”

“Nhanh ư?” Vào thời điểm này, có vẻ như đàn ông không thể chấp nhận những từ như vậy. Lý Duật sải bước lại gần cô, giọng nói hơi trầm xuống, hơi thở nóng bỏng phả lên gò má của cô, khiến làn da cô nóng rực: “Anh nhanh chỗ nào?”

Nhịp tim của Ngu Hạ như ngừng đập, vội giải thích: “Ý em không phải là…”

Cô còn chưa nói hết câu thì Lý Duật đã sốt ruột bịt kín đôi môi của cô.

Hôm nay họ vừa đăng ký kết hôn xong, đây là đêm tân hôn của họ, anh không muốn lãng phí thời gian cho việc tranh cãi. Anh càng muốn tiến hành trao đổi bằng thân thể với cô hơn.



Đêm dài đằng đẵng.

Ngu Hạ bị Lý Duật giày vò đến nỗi vô cùng hối hận vì đã buột miệng nói chữ “nhanh”. Cô khóc không ra nước mắt, cuối cùng chỉ còn cách dỗ dành người đàn ông hẹp hòi này, kêu anh không nhanh chút nào. Tiếc rằng không mấy hiệu quả, chờ đến khi Lý Duật chịu buông tha cho cô thì đã đến rạng sáng.

Trước khi mơ màng chìm vào giấc ngủ, Ngu Hạ nghe Lý Duật kề bên tai mình nói lời âu yếm: “Vợ ơi, chúc em ngủ ngon.”

Cô nghe được, nằm gọn trong lòng anh một cách rất tự nhiên.





Cuộc sống sau khi kết hôn với Lý Duật cũng không khác hồi trước là bao.

Mỗi lần nghe người khác hỏi sự thay đổi lớn nhất sau khi kết hôn là gì, Ngu Hạ vắt hết óc suy nghĩ cũng chỉ nghĩ ra được một điều: thay đổi xưng hô.

Hồi trước, họ đều gọi thẳng tên đối phương, chỉ có lúc ở trên giường, Lý Duật mới gọi cô là Hạ Hạ, còn cô thì từ đầu đến cuối vẫn gọi đầy đủ tên Lý Duật.

Sau khi đăng ký kết hôn, câu cửa miệng của Lý Duật không còn là Ngu Hạ, Hạ Hạ, mà là vợ.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Ngu Hạ sẽ nghe được tiếng gọi “vợ”, tỉnh dậy cũng nghe được.

Lúc cãi nhau với anh, Ngu Hạ nghe tiếng kêu này sẽ thấy phiền lòng, nhưng nhiều lúc, cô luôn cảm thấy hạnh phúc, cô sẽ có cảm giác như được một người khác nhớ thương mình mỗi thời mỗi khắc.

Ngày được chọn tổ chức lễ cưới của Ngu Hạ và Lý Duật là mùa hè sang năm. Đây là sự lựa chọn của hai người.

Họ quen nhau vào mùa hè, lễ cưới cũng sẽ tổ chức ở mùa hè. Mùa hè là mùa mà họ thích nhất.

Còn rất lâu mới đến ngày tổ chức lễ cưới. Ngu Hạ cứ tưởng rằng mình sẽ không bận mấy đâu. Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, những thứ cần chuẩn bị trước lễ cưới lại nhiều đến thế.

Ngu Hạ vừa trải qua mấy tháng sống sung sướng với Lý Duật, vừa bước vào tháng chín, bà Ngu lập tức hỏi cô, cô và Lý Duật quyết định chọn mùa hè để tổ chức lễ cưới, vậy thì địa điểm đã chọn nơi nào? Định làm ở trong nước hay nước ngoài? Hay là ở Hồng Kông?

Sau khi suy nghĩ một phen, Ngu Hạ nói với Ngu Thanh Quân rằng mình muốn làm lễ cưới ở Hồng Kông.

Ngu Thanh Quân rõ ràng sửng sốt, hơi kinh ngạc vì đáp án của cô: “Sao con lại muốn làm ở Hồng Kông?”

Ngu Hạ giải thích với Ngu Thanh Quân: “Con muốn tổ chức lễ cưới ở nơi cách mẹ của Lý Duật gần một chút, vậy thì bà ấy không cần tốn sức cũng sẽ thấy bọn con.”

Ngu Thanh Quân sửng sốt, nâng tay xoa đầu cô, giọng hơi khàn: “Ừ, vậy thì tổ chức ở Hồng Kông.”

Bà nói với Ngu Hạ: “Nếu con và Tiểu Duật không muốn làm lễ cưới ở Hồng Kông thì ba của Tiểu Duật cũng nói rồi, chờ làm lễ cưới xong, ông ấy sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho các con ở Hồng Kông.”

Nhà họ Lý có quá nhiều đối tác kinh doanh, đồng thời cũng có địa vị nhất định ở Hồng Kông. Lễ cưới của họ tất nhiên có thể tổ chức ở nơi khác, chẳng qua sau khi trở về Hồng Kông thì cũng phải mời những người không thể đến dự lễ cưới đến nhà mình ăn một bữa cơm để làm quen với nhau.

Ngu Hạ kêu r3n một tiếng, hơi buồn rầu: “Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người lạ mặt à?”

Ngu Thanh Quân: “Ừ, nhưng con đừng lo.”

Bà nhìn cô một cái, cực kỳ yên tâm về Lý Duật: “Cứ giao hết cho Tiểu Duật là được, thằng bé sẽ xử lý hết mọi chuyện.”

Nghe vậy, Ngu Hạ buồn cười: “Con cũng thấy thế.”

Sau khi chọn được thời gian và địa điểm tổ chức lễ cưới, kế tiếp là những việc lặt vặt như chọn váy cưới. Sau khi hỏi Ngu Hạ thích váy cưới của nhà thiết kế nào, Lý Duật bèn mời một chuyên gia thiết kế váy cưới được mọi người khen ngợi từ Paris về nhà mình, đặt may một chiếc váy cưới dành riêng cho Ngu Hạ.

Váy cưới giao cho nhà thiết kế, điều cần Ngu Hạ suy xét chỉ còn lại kế hoạch tổ chức lễ cưới.

Cô và Lý Duật thích mùa hè, thích hoa, thích biển.

Sau khi đọc phương án mà chuyên gia tổ chức tiệc cưới đưa ra dựa theo sở thích của họ, Ngu Hạ lựa chọn lễ cưới trong rừng bên bờ biển Hồng Kông. Sân bãi sẽ được trang trí cây xanh và hoa tươi mà họ thích nhất, chế tạo bầu không khí lãng mạn, tràn đầy hạnh phúc như thế giới cổ tích.

Ngu Hạ rất thích phương án này.

Sau khi chọn xong, Ngu Hạ có một đoạn thời gian nghỉ ngơi.

Chiều tối trước ngày lễ Giáng sinh năm nay, Ngu Hạ và Lý Duật cùng nhau về Hồng Kông. Hôm sau, cô cùng hai cha con đến nghĩa địa thăm ngôi mộ của Dụ Ngữ Chi với tư cách là vợ Lý Duật.

Đặt hoa tươi xuống trước mộ, Lý Duật buông mắt nhìn người đang mỉm cười dịu dàng trên bia mộ, nói một câu: “Mẹ, con dẫn Hạ Hạ đến thăm mẹ đây.”

Một cơn gió thổi tới từ phương xa, cuốn theo tiếng xào xạc. Âm thanh ấy, cứ như thể Dụ Ngữ Chi cũng nghe được lời nói của họ nên đáp lại.

Ngu Hạ biết Lý Duật và Lý Cảnh Sơn đều có lời muốn nói với Dụ Ngữ Chi. Cô cất lời chào Dụ Ngữ Chi, nói thầm với bà ấy trong lòng rằng sau này mình sẽ đối xử tốt với Lý Duật, sẽ yêu anh thật nhiều, sau đó đi sang một bên.

Cô phải chừa lại thời gian và không gian cho hai cha con họ.

Đi xa một chút, Ngu Hạ ngoảnh đầu lại, thấy Lý Duật ngồi xổm trên mặt đất, vành mắt của cô hơi nóng lên. Nếu Dụ Ngữ Chi vẫn còn sống thì tốt biết bao, vậy thì Lý Duật và Lý Cảnh Sơn sẽ không đến nỗi cô đơn như bây giờ.

Trên đường về nhà, cảm nhận được bầu không khí yên tĩnh trong xe, Ngu Hạ im lặng ngồi nhích lại gần Lý Duật một chút. Lý Duật cũng cảm nhận được, quay sang nhìn cô, âm thầm hỏi “sao vậy”.

Ngu Hạ im lặng, ghé vào tai anh nói một câu: “Em sẽ luôn ở bên anh.”

Cô nhất định sẽ không bỏ mặc anh rời đi trước.

Lồ ng ngực Lý Duật nóng lên, cầm bàn tay cô thật chặt, giọng nói hơi trầm, lọt vào tai khiến người ta tê dại nhưng cũng rất mạnh mẽ: “Vậy thì em phải giữ lời.”

Ngu Hạ nhẹ nhàng chớp mắt: “Em hứa.”

Cô nhất định sẽ không thất hứa.

Lý Duật nở nụ cười.

Nhìn đường nét trên khuôn mặt của anh, Ngu Hạ khẽ hỏi: “Tâm trạng anh khá hơn chút nào chưa?”

“Khá hơn nhiều rồi.” Lý Duật bóp tay cô, kêu cô yên tâm.

Ở Hồng Kông hai ngày, Ngu Hạ và Lý Duật bay về Bắc Kinh.

Trong một năm qua, cặp vợ chồng trẻ mới kết hôn này đã trải qua cuộc sống dồi dào và ngọt ngào.

Chỉ thoáng chốc, lại là một năm trôi qua, mùa xuân đến rồi lại đi, nhường chỗ cho mùa hạ kéo về.

Sau tiết lập hạ, lễ cưới của Ngu Hạ và Lý Duật cũng sắp sửa được diễn ra.