Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 86




Sau khi lên năm hai, Ngu Hạ và Lý Duật không còn bối rối, mờ mịt như hồi mới vào đại học năm nhất. Hai ngày chỉ mất hai ba ngày để điều chỉnh trạng thái của bản thân từ kỳ nghỉ sang vào học, thế là mọi chuyện vẫn tiếp diễn như ngày thường.

Lý Duật và Ngu Hạ đều chuẩn bị theo học bằng kép, thế nên không lâu sau khi khai giảng, hai người đã nộp đơn xin theo học chuyên ngành thứ hai.

Đối với chuyện đơn xin học chuyên ngành thứ hai có được phê duyệt hay không, hai người đều có thái độ “vạn sự tùy duyên”. Nhưng Ngu Hạ cảm thấy Lý Duật chắc chắn sẽ được phê duyệt. Đại học P có rất nhiều sinh viên xuất sắc, song Lý Duật vẫn là người nổi bật trong số đó, còn cô thì chính bản thân cô cũng cảm thấy vấn đề không lớn, biểu hiện và thành tích học tập của cô năm nhất đều thuộc loại nổi trội xuất sắc, tuy nhiên cô cũng sợ sẽ gặp lý do bất khả kháng nào đó khiến đơn xin của mình bị bác bỏ. Thế nên Ngu Hạ không hy vọng quá lớn vào bản thân, cô sợ mình sẽ thất vọng.

May mắn thay, đơn xin của Ngu Hạ và Lý Duật đều nhất trí được phê duyệt. Tuy nhiên chuyên ngành thứ hai của hai người cũng vẫn khác nhau, nên theo lẽ dĩ nhiên, thời gian gặp mặt của hai người giảm bớt rất nhiều. Cũng may cả hai đều là người lý trí, biết rõ điều gì mới là quan trọng nhất lúc này.

Tất nhiên, thi thoảng cặp tình nhân trẻ này cũng sẽ nảy sinh một số xích mích nho nhỏ.

Học kỳ 1 của năm hai vừa bắt đầu không lâu, Ngu Hạ và Lý Duật đều tập trung vào việc học của mình, hầu như chỉ được gặp nhau vào dịp cuối tuần. Đôi khi, Lý Duật phải vào phòng thí nghiệm nên đến cuối tuần họ cũng chưa chắc được gặp nhau một lần.

Thứ sáu cuối tháng mười một, Ngu Hạ và Lý Duật đã hẹn trước sẽ cùng nhau ăn bữa tối. Gần trường học mới khai trương một nhà hàng lẩu Hồng Kông, Ngu Hạ đã thèm rất lâu, vẫn muốn được ăn thử một bữa. Hai người hẹn gặp nhau trước cửa nhà hàng nhưng đã sáu giờ rồi mà Lý Duật vẫn chưa xuất hiện.

Bắc Kinh cuối tháng mười một rất lạnh, cơn gió cuối thu thổi tới khiến người ta rét buốt thấu xương.

Ngu Hạ sợ lạnh nên đã sớm mặc một chiếc áo khoác thật dày, đứng trước cửa nhà hàng chờ bạn trai. Cô xem đồng hồ, sau đó chạm vào màn hình di động, gửi tin nhắn cho Lý Duật hỏi có phải anh quên mất cuộc hẹn của họ hay không?

Tin nhắn đã gửi hồi lâu mà không ai trả lời.

Ngu Hạ bĩu môi, sang cửa hàng trà sữa bên cạnh mua hai ly trà sữa nóng.

Xếp hàng mua trà sữa xong, cô khui một ly vừa uống vừa sưởi ấm tay. Đang uống thì bỗng một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc truyền đến từ cách đó không xa: “Ngu Hạ, sao cậu lại đứng đây một mình?”

Ngu Hạ ngẩng đầu, thấy Lưu Kỳ Dật – lớp trưởng lớp họ, anh ta và mấy bạn học khác cùng lớp đang đứng chung một chỗ, đồng loạt nhìn về phía mình.

Sửng sốt trong chốc lát, Ngu Hạ lịch sự trả lời: “Tôi đang chờ bạn.”

Lưu Kỳ Dật nói một tiếng với các bạn học, kêu mọi người vào nhà hàng trước, sau đó đến gần Ngu Hạ, hỏi: “Cậu chờ bạn mà sao lại đứng ven đường? Không lạnh à?” Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị lạnh cóng đến mức trắng bệch của Ngu Hạ.

Ngu Hạ cười giả lả: “Tôi không sao. Các cậu đến đây ăn cơm hả?”

Lưu Kỳ Dật ừ một tiếng, dừng lại trong chốc lát rồi hỏi: “Cậu có muốn ăn cùng chúng tôi không?”

Nhóm bạn cùng nhau đi ăn của họ có nam có nữ, trong đó có hai người là một cặp đôi nổi tiếng của lớp.

Ngu Hạ mỉm cười trả lời: “Không cần đâu, tôi đã hẹn trước với người khác rồi.”

Ngây người trong chốc lát, Lưu Kỳ Dật nghi ngờ nhìn cô: “Cậu đang chờ bạn trai của cậu à?”

Anh ta biết Ngu Hạ đã có bạn trai, cũng từng thấy mấy lần từ xa, chẳng qua chưa từng chạm mặt nhau lần nào.

Ngu Hạ: “Ừ.”

Lưu Kỳ Dật nhíu mày xem đồng hồ: “Hai cậu hẹn nhau lúc mấy giờ? Bây giờ anh ta vẫn chưa đến à?”

Ngu Hạ không trả lời anh ta mà chỉ nói: “Anh ấy bận chút việc nên đến trễ.”

Nghe vậy, Lưu Kỳ Dật càng không tán thành: “Thế thì khi nào anh ta mới đến đây?” Dứt lời, thấy sắc mặt của Ngu Hạ hơi khó coi, Lưu Kỳ Dật vội bù lại: “Ý tôi là, nếu cậu còn phải chờ rất lâu thì chi bằng vào cửa hàng chờ, dù sao bên ngoài rất lạnh.”

“Không cần.” Ngu Hạ lắc đầu, thái độ kiên quyết: “Lớp trưởng, cậu vào trong trước đi, đừng để các bạn học khác chờ lâu.”

Thấy cô không bị thuyết phục, Lưu Kỳ Dật cũng không còn cách nào khác: “Thế được rồi, cậu đừng để bị cảm.”

Ngu Hạ cười nói: “Không có chuyện đó đâu, cảm ơn cậu.”

“…”

Lưu Kỳ Dật vẫn không yên tâm, lúc bước vào nhà hàng, anh ta vẫn ngoảnh đầu nhìn cô theo từng bước chân. Ngu Hạ có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú của anh ta nhưng cô giả vờ như không biết gì hết, không ngoảnh đầu đáp lại anh ta.

Ngu Hạ đứng chờ thêm một lát, bên phía Lý Duật vẫn không có tin tức.

Di động của Ngu Hạ rung lên, cô mở lên xem thì thấy là tin nhắn mà Lưu Kỳ Dật gửi tới, lại lần nữa hỏi cô: “Ngu Hạ, nếu bây giờ bạn trai cậu vẫn chưa đến thì hay là tối nay cậu ăn cơm với chúng tôi luôn cho rồi. Chúng ta đều là bạn cùng lớp, cùng ăn một bữa cơm thì có vấn đề gì đâu?”

Ngu Hạ mím môi, suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Lớp trưởng, thật sự rất cảm ơn ý tốt của các cậu nhưng thật sự không cần đâu. Bạn trai tôi mới gửi tin nhắn cho tôi, phòng thí nghiệm của anh ấy có chút việc gấp nên tạm thời không đến được, tôi đang định về ký túc xá luôn bây giờ.”

Trả lời tin nhắn của Lưu Kỳ Dật xong, Ngu Hạ vứt ly trà sữa đã uống hết vào thùng rác rồi xoay người về trường.



Ngu Hạ vừa đến dưới lầu khu ký túc xá thì điện thoại của Lý Duật gọi tới. Ngu Hạ nhìn lướt qua màn hình điện thoại, muốn từ chối nhưng lại không thể nhẫn tâm. Cuối cùng cô bấm nghe máy, trả lời bằng giọng điệu miễn cưỡng: “Sao nào?”

Lời xin lỗi của Lý Duật truyền đến: “Xin lỗi em, anh mới rời khỏi phòng thí nghiệm.”

Anh và giảng viên hướng dẫn ở trong phòng thí nghiệm, vốn dĩ thí nghiệm có thể hoàn thành đúng hạn rồi ra về nhưng lại lâm thời xảy ra vấn đề, Lý Duật bận xử lý nên mới chậm trễ thời gian. Đến tận bây giờ anh mới rời khỏi phòng thí nghiệm, được cầm di động trên tay.

Anh vừa cầm điện thoại ra ngoài vừa sốt ruột hỏi Ngu Hạ: “Bây giờ anh đang ở đâu? Anh đến đó tìm em.”

“Ở ký túc xá.” Ngu Hạ cụp mi mắt, giọng nói nặng nề: “Đừng đến đây tìm em.” Cô mím môi, chán nản nói: “Anh ăn tối rồi nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Lý Duật: “Anh sắp đến rồi.”

Ngu Hạ: “… Em đang ở trong ký túc xá, ngoài trời rất lạnh, em không muốn xuống lầu.”

“Vậy thì đừng xuống lầu.” Nghe cô nói vậy, Lý Duật cũng không giận: “Anh đi dạo một vòng dưới lầu khu ký túc xá nữ là được.”

Ngu Hạ cạn lời, không nhịn được hỏi: “Em không xuống lầu thì anh đi lòng vòng làm gì?”

“Làm quen đường đi.” Lý Duật nghiêm túc trả lời: “Đã lâu không đến đây tìm bạn gái, anh sợ không đi nhiều mấy lần thì một ngày nào đó sẽ quên mất đường đến nơi này.”

Ngu Hạ câm nín, không ngờ anh lại trả lời mình như vậy. Thái độ của anh ngược lại khiến Ngu Hạ không nỡ giận anh nữa.



Im lặng trong chốc lát, Ngu Hạ đe dọa anh nhẹ như lông hồng: “Em thật sự không xuống lầu đâu, anh đến đây cũng chỉ thổi gió lạnh thôi.”

Lý Duật cười khẽ: “Không sao, vừa lúc làm cho đầu óc tỉnh táo một chút.”

Ngu Hạ cạn lời, đành phải tức giận nói: “Vậy thì em cúp máy đây. Em còn bài tập chưa làm xong.”

“Khoan đã.” Lý Duật kêu lên, khẽ hỏi: “Có phải em còn chưa ăn tối không?”

Anh biết, anh không đi thì Ngu Hạ sẽ không ăn cơm một mình.

Ngu Hạ: “… Ăn rồi, lúc nãy em mua cơm tối về ký túc xá.”

“Ừ.” Lý Duật dặn dò: “Nhớ ăn tối nhé.”

Ngu Hạ: “Cúp đây.”

Nhìn điện thoại bị cúp máy, Lý Duật cũng không giận. Tất nhiên, anh tạm thời không có tư cách giận dỗi, dù sao cũng là anh lỡ hẹn trước.

Gió ban đêm rất lạnh, anh sải bước đến dưới lầu khu ký túc xá của Ngu Hạ, ngẩng đầu nhìn về phía phòng ký túc xá của cô.

Hành lang không một bóng người, Lý Duật cũng không thể thấy rõ thứ gì. Anh dời tầm mắt, đứng sang một bên.

Bên trái cổng khu ký túc xá của Ngu Hạ có một cây cổ thụ rất già, cũng rất khổng lồ, trên thân cây được treo rất nhiều ngọn đèn mà buổi tối sẽ phát sáng, thường xuyên thấy các nam sinh đứng chờ nữ sinh dưới tán cây.

Có những cặp đôi đang yêu, cũng có đối tượng mập mờ.

Lý Duật đứng một mình trong góc, lơ đễnh nhìn thoáng qua tự dưng lại cho người ta cảm giác cô đơn.

Ngu Hạ tính toán thời gian, đoán chắc lúc này Lý Duật đã đến rồi. Cô lén lút đứng trên hành lang nhìn xuống, lập tức thấy người đang đứng dưới tàng cây, cái bóng bị kéo thật dài trên mặt đất. Anh mặc áo khoác màu đen, rất giống chiếc áo mà lần trước cô và anh đi dạo phố rồi mua cho anh, vóc dáng cao lớn, chỉ tùy ý đứng đó nhưng lại khiến người khác không thể bỏ qua.

Dường như nhận thấy điều gì đó, Lý Duật chợt ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ Ngu Hạ. Ngu Hạ nhanh tay nhanh mắt, lập tức ngồi xổm xuống.

Hứa Mộng bước ra từ ký túc xá, đúng lúc thấy hành động này của cô. Cô ấy sững sờ, thắc mắc: “Hạ Hạ, cậu đang làm gì vậy?”

Ngu Hạ giơ ngón trỏ ra dấu cho cô ấy: “Suỵt.”

Hứa Mộng chớp mắt mấy cái, mặc dù không hiểu vì sao cô lại làm như vậy nhưng lại vô thức ngồi xổm xuống theo cô, khẽ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Ngu Hạ: “… Không có chuyện gì hết.”

Hứa Mộng nhìn vẻ mặt của cô: “Hình như tâm trạng của cậu khá hơn một chút rồi đấy. Có phải lúc nãy trước khi trở về cậu gặp được chuyện gì không?”

Lúc nãy Ngu Hạ từ bên ngoài trở về ký túc xá, sắc mặt trông rất tệ. Đám Hứa Mộng biết hôm nay cô có cuộc hẹn ăn tối với Lý Duật, nghĩ rằng chắc hai người cãi nhau nên đều không dám hỏi nhiều. Chuyện của mấy đứa đang yêu, người ngoài không tiện nhúng tay chen mồm vào. Thế nên Thiện Vi và Hứa Mộng chỉ hùa nhau kể mấy câu chuyện cười thiếu muối để trêu đùa cho Ngu Hạ vui lên một chút.

Nghe Hứa Mộng nói vậy, Ngu Hạ sững sờ, giơ tay vuốt v e mặt mình: “Rõ ràng lắm à?”

“Thực ra cũng bình thường thôi.” Hứa Mộng cười hỏi: “Cậu với Lý Duật giận nhau hả?”

Ngu Hạ bĩu môi: “Cũng coi là giận nhau, chỉ có mình tớ giận dỗi thôi.”

Hứa Mộng chớp mắt mấy cái, còn chưa kịp hỏi nhiều thì Thiện Vi đã thò đầu ra: “Thế là thế nào? Cậu ấy làm chuyện gì chọc giận cậu hả? Cậu kể cho bọn tớ đi, bọn tớ sẽ đòi lại công bằng cho cậu.”

Ngu Hạ bật cười: “Không nghiêm trọng đến mức đó đâu.”

Hứa Mộng kêu một tiếng ôi chao: “Thế thì cậu kể cho bọn tớ nghe đi. Mấy người cùng giận thì đỡ hơn là giận dỗi một mình chứ.”

Thiện Vi: “Đúng đấy! Cùng lắm thì mắng cậu ấy mấy câu cho hả giận, con gái tụi mình không nên bực bội, bực bội sẽ ảnh hưởng tới nhan sắc.”

Ba người chen chúc một chỗ trên hành lang, Ngu Hạ bật cười: “Được rồi, vào ký túc xá rồi tớ kể cho các cậu nghe. Ngoài này lạnh quá.”



Trước khi vào ký túc xá, cô nhìn xuống lầu một lần, Lý Duật vẫn đang đứng đó. Trong lòng cô hơi luyến tiếc, khẽ mím môi rồi gửi tin nhắn cho Lý Duật kêu anh mau đi ăn cơm trước khi kể cho đám Thiện Vi nghe chuyện Lý Duật trễ hẹn với mình.

Tin nhắn được gửi đi, lần này người kia trả lời rất nhanh: “Anh chưa đói.”

Ngu Hạ không để ý tới anh.

Cô ngẩng đầu, sau đó kể lại cho hai cô bạn cùng phòng nghe chuyện Lý Duật chọc giận mình. Kể xong, cô lại chán nản hỏi: “Có phải tớ hơi kỳ quặc, hơi nhỏ nhen quá mức không? Tớ biết rõ anh ấy đến trễ là vì gặp chuyện đột xuất nhưng vẫn không thể kìm nén được, trong lòng vẫn oán trách anh ấy.”

Thiện Vi và Hứa Mộng đưa mắt nhìn nhau rồi nghiêm túc nói: “Không thể trách cậu sinh lòng oán trách được, cho dù Lý Duật có nguyên nhân chính đáng như chuyện cậu ấy đến trễ vẫn là sự thật không thể chối cãi.”

“Đúng thế, nếu cậu ấy không thể bảo đảm sẽ đến đúng hẹn thì đừng có hứa với cậu. Cậu ấy đã hứa mà lại nuốt lời thì sao có thể trách cậu giận cậu ấy được.”

Hai người cùng chung mối thù, mỗi người một câu phê bình Lý Duật.

Phê bình xong, Thiện Vi nhìn Ngu Hạ: “Cơ mà ấy, chúng ta có thể nể tình cậu ấy lần đầu phạm phải lỗi lầm này, chỉ trừng phạt nhẹ thôi rồi tha thứ cho cậu ấy.”

Ngu Hạ: “Trừng phạt nhẹ kiểu gì?”

Hứa Mộng: “… Còn phải xem cậu thấy thế nào. Hay là lần sau các cậu hẹn hò với nhau, cậu cũng cho cậu ấy leo cây một lần?”

Ngu Hạ: “Bọn tớ vốn rất ít khi có dịp hẹn hò.”

Cho Lý Duật leo cây thì không giống như đang trừng phạt Lý Duật, ngược lại giống như tự trừng phạt chính mình.

Nghe vậy, Hứa Mộng và Thiện Vi nhìn nhau dở khóc dở cười: “Nếu không thể cho cậu ấy leo cây thì cậu định làm thế nào?”

Ngu Hạ: “Tớ không biết.”

Im lặng một lát, cô ấy lại hỏi hai người: “Tớ giận dỗi anh ấy thật sự không quá quắt hả?”

“Đã là người yêu thì thi thoảng phải cãi cọ xích mích với nhau một chút, tình cảm mới càng sâu đậm hơn.” Thiện Vi nói: “Cậu từng nghe câu nói đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa rồi mà nhỉ?”



Ngu Hạ nghẹn họng: “… Bọn tớ đâu thể coi là cãi nhau.”

Hứa Mộng liếc cô một cái: “Có khác gì đâu.”

Ký túc xá lâm vào yên tĩnh trong chốc lát, bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài. Dư Tư Na đã trở về, tay còn xách theo hai cái túi: “Hạ Hạ, cậu chưa ăn tối đúng không?” Cô ấy đặt một chiếc túi lên bàn, nói với cô: “Đây là bữa tối mà bạn trai cậu mua cho cậu, kèm theo ít trái cây nữa.”

Ngu Hạ sửng sốt, cúi đầu nhìn hộp cơm trong túi nilon. Sau đó cô quay sang nhìn Dư Tư Na: “Cậu thấy anh ấy dưới lầu hả?”

Dư Tư Na gật đầu: “Đúng rồi.”

Nhận thấy bầu không khí kỳ lạ trong ký túc xá, Dư Tư Na chớp mắt mấy cái: “Sao thế?”

Thiện Vi: “Tớ kể cho Na Na có được không?”

Ngu Hạ: “Ừ được.”

Thiện Vi vội vàng kể cho Dư Tư Na biết chuyện Lý Duật chọc giận Ngu Hạ. Nghe xong, Dư Tư Na ồ một tiếng: “Hóa ra là thế, chẳng trách cậu ấy lại đứng cô đơn một mình dưới lầu.” Dứt lời, cô ấy lại nói thêm: “Cơ mà Hạ Hạ này, bạn trai cậu hiểu cậu ghê. Chắc chắn cậu ấy đoán được cậu không ăn tối nên đã gọi đồ ăn ngoài cho cậu trước.”

“… Tớ biết rồi.” Chính vì thế nên Ngu Hạ mới cảm thấy mình không có đủ tự tin để giận Lý Duật.

Cô thở dài, nằm sấp xuống bàn hỏi Dư Tư Na: “Lúc cậu nhận đồ ăn, anh ấy đã rời đi chưa?”

Dư Tư Na lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Cả nhóm đưa mắt nhìn nhau, Thiện Vi mím môi rồi hỏi: “Hạ Hạ, hay là cậu xuống dưới xem cậu ấy thế nào?”

Hứa Mộng cũng gật đầu: “Mặc dù trong chuyện này Lý Duật đã phạm sai lầm nhưng thật lòng mà nói, chuyện này cũng không phải quá to tát. Lúc nãy cậu chờ cậu ấy một giờ, bây giờ xuống lầu thì cũng chừng đó thời gian. Hay là cậu ăn cơm xong rồi mới xuống lầu?”

Ngu Hạ chỉ xoắn xuýt chưa đầy ba giây rồi đứng dậy: “Mấy thứ này các cậu ăn đi, tớ xuống lầu đây.”

Ba người không hề kinh ngạc, đồng loạt xua tay chào cô, chớp mắt mấy cái rồi nói: “Đi đi đi đi, đêm nay cậu không về ký túc xá cũng được.”

Gò má Ngu Hạ nóng ran: “Tớ chỉ xuống lầu nói mấy câu với anh ấy thôi.”

Dư Tư Na đã sớm nhìn thấu mọi chuyện: “Nói mấy câu rồi không quay về được đâu.”

“…”



Khi Ngu Hạ xuống dưới lầu khu ký túc xá, quả nhiên Lý Duật vẫn chưa rời đi.

Ngu Hạ đứng trước cửa nhìn bóng dáng cô đơn cách đó không xa, phụng phịu tiến lại gần anh.

Cô còn chưa đến gần thì Lý Duật đã quay sang nhìn về phía cô.

“Sao em lại xuống đây?” Anh hỏi.

Ngu Hạ liếc anh: “Biết rõ còn hỏi.” Rõ ràng anh đã đoán chắc cô sẽ mềm lòng.

Lý Duật mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Anh xin lỗi.”

“…” Trong lòng Ngu Hạ hơi ấm áp, lườm anh một cái: “Cho dù anh xin lỗi em thì em cũng sẽ không tha thứ cho anh nhanh như vậy đâu.”

Nghe vậy, Lý Duật cũng không giận mà ôn tồn đồng ý: “Ừ.”

Anh không sốt ruột xin Ngu Hạ tha thứ, vươn tay nhéo má cô, khẽ hỏi: “Em có lạnh không?”

“Có.” Ngu Hạ cúi đầu: “Còn anh?”

Lý Duật: “Tạm được.”

Anh vươn tay ôm cô vào lòng, nghiêng đầu hôn lên má cô, chỉ nói với cô lời ít ý nhiều: “Thí nghiệm xảy ra chút vấn đề nên anh đến trễ.”

Ngu Hạ vào đầu vào lòng, dụi lên ngực anh: “Em đoán được nhưng lần sau trước khi vào phòng thí nghiệm, anh đừng dễ dàng đồng ý hẹn ăn cơm với em được không?”

Lý Duật: “Hửm?” Anh không hiểu ý Ngu Hạ ngay lập tức.

Ngu Hạ: “Em không muốn đang đầy ắp hy vọng rồi sau đó lại thất vọng.”

Cô quyết định phải giao kèo trước với Lý Duật, sau này trước khi anh vào phòng thí nghiệm, họ nhất định sẽ không hẹn gặp nhau lúc mấy giờ. Trong quá trình làm thí nghiệm rất dễ xảy ra tình huống đột xuất cần xử lý, hoàn toàn không thể khống chế thời gian. Cô không muốn gây áp lực của Lý Duật, cũng không muốn mình sẽ bị hụt hẫng.

Nghe vậy, Lý Duật gật đầu đồng ý: “Ừ.”

Nhìn người con gái trước mắt, anh xoa đầu cô: “Lần này là lỗi của anh.”

Ngu Hạ khẽ hừ một tiếng: “Vốn là thế.”

Cô nâng tay đánh Lý Duật một phát, trừng anh với vẻ ngang ngược: “Quá tam ba bận, em chỉ cho anh thêm hai lần được trễ hẹn thôi. Nếu vượt quá ba lần thì em đã chờ anh bao lâu, sau này anh sẽ phải chờ em bấy lâu.”

Lý Duật mỉm cười, nắm tay cô hứa hẹn: “Anh xin hứa.”

Sau khi đã nói chuyện rõ ràng về vấn đề xích mích này, Lý Duật hỏi cô: “Tụi mình đi ăn cơm trước nhé?”

Hai người đều chưa ăn cơm.

Ngu Hạ: “… Ừm.”

Hai người nắm tay nhau, mười ngón đan vào nhau ra ngoài. Đón cơn gió đêm, Ngu Hạ lại không cảm thấy lạnh lẽo.

Ăn cơm xong, hai người không quay về trường học. Đúng như dự đoán của mấy cô bạn cùng phòng, đêm nay Ngu Hạ và Lý Duật quay về nhà trọ bên ngoài của hai người.