Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 50




Ăn tối xong, Ngu Hạ và Lý Duật lên tầng làm bài tập.

Mấy ngày nay đang giảng đề thi nên bài tập cũng không nhiều lắm. Chẳng mấy chốc mà Ngu Hạ đã làm xong.

Cô ngồi trước bàn đọc sách, nhìn ra màn đêm đen kịt.

Chăm chú nhìn một lúc, Ngu Hạ nhớ đến buổi sáng nay lúc ở văn phòng về việc Trương Minh Tuyết nói rằng quý bà Ngu xin nghỉ cho cô. Nghĩ đến đó, Ngu Hạ mở điện thoại nhắn tin cho quý bà Ngu.

Nửa tiếng sau, bà Ngu mới gọi điện lại cho cô.

“Mẹ.” Ngu Hạ nhấn nghe: “Mẹ xong việc rồi ạ?”

Ngu Thanh Quân vừa mới xử lý xong một việc, bà đưa tay bóp trán rồi khẽ ừ: “Sao đột nhiên lại nhớ ra hỏi chuyện mẹ xin nghỉ vậy?”

Ngu Hạ mím môi: “Mẹ gọi điện cho cô Trương thật ạ?”

Giữa trưa, Ngu Thanh Quân nhận được điện thoại của Trương Minh Tuyết, biết được việc Ngu Hạ và Lý Duật bị chủ nhiệm giáo dục phạt nên nói khẽ: “Hạ Hạ, mẹ có gọi điện cho cô Trương hay không không phải chuyện quan trọng.” Bà suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Con và tiểu Duật nghĩ như thế nào?”

Ngu Hạ: “Nghĩ như thế nào là sao ạ?”

Ngu Thanh Quân dịu dàng nói: “Giữa trưa cô Trương gọi điện cho mẹ, nói là con và Lý Duật đến muộn bị chủ nhiệm giáo dục bắt được, đồng thời hỏi về việc hai đứa ở cùng nhà.”

Ngu Hạ còn chưa kịp mở miệng, bà đã nhẹ nhàng nói: “Con nói cho mẹ nghe, nếu con không muốn tách khỏi Tiểu Duật và vẫn muốn ngồi cùng bàn với thằng bé thì mẹ sẽ nói với cô Trương, hoặc là nói chuyện với chủ nhiệm giáo dục của các con.”

Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham đều là những bậc cha mẹ cởi mở, chưa kể hiện tại Ngu Hạ và Lý Duật chưa có bất kỳ dấu hiệu mập mờ nào, cho dù có thì tuổi dậy thì nảy sinh cũng rất bình thường.

Tuổi thanh xuân của ai mà không có ít nhất một hai người bạn khác phái thích đây? Không có bình thường mà có thì cũng bình thường.

Miễn là họ biết ranh giới ở đâu và không vượt qua nó thì không sao cả.

Hơn nữa, bà tin tưởng vào hai đứa trẻ này và chúng ở cạnh nhau bình thường cũng rất có chừng mực.

Từ khi Ngu Hạ còn bé, Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham đã cho rằng chỉ cần dành cho con cái sự tôn trọng trong nhiều chuyện thì con bé sẽ tự khắc có suy nghĩ của riêng mình, tìm được lối đi rõ ràng cho nó.

Bọn họ không sợ Ngu Hạ yêu sớm, lại càng không sợ con gái không thích ai. Con bé là con của họ, họ tin rằng dù có người thích thì con bé cũng không làm những chuyện không phù hợp trong độ tuổi này.

Vì vậy, sau khi nhận được điện thoại của Trương Minh Tuyết vào buổi trưa, Ngu Thanh Quân đã thảo luận việc này với Nhậm Nham.

Nhậm Nham có quen biết với hiệu trưởng của trường trung học trực thuộc đại học Sư phạm và có mối quan hệ khá tốt, nếu Ngu Hạ muốn tiếp tục làm bạn cùng bàn với Lý Duật thì cứ để Nhậm Nham đi tìm hiệu trưởng và nói về tình hình của hai đứa trẻ.

Hai đứa muốn ngồi cùng bàn thì cứ cho ngồi. Bọn họ không bao giờ muốn người lớn dùng thành kiến ​​và suy nghĩ để đoán tâm tư các chàng trai, cô gái vị thành niên dựa trên những chuyện chưa xảy ra.

Nghe thấy những lời này của Ngu Thanh Quân, Ngu Hạ theo bản năng mở miệng: “Đương nhiên là con muốn…”

Nói được nửa câu, cô bỗng im bặt.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Ngu Thanh Quân bật cười: “Nghĩ gì thế? Hạ Hạ, con muốn gì cứ nói thẳng, dũng cảm nói cho mẹ biết, như vậy ba mẹ mới biết cách nên xử lý chuyện này thế nào.”

“Mẹ.” Ngu Hạ chán nản gọi bà.

Ngu Thanh Quân đáp: “Mẹ đây, con muốn nói gì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ không cười con.”

Ngu Hạ tất nhiên biết Ngu Thanh Quân sẽ không cười cô, cô mím môi rồi rũ mắt nhìn chồng sách giáo khoa trước mặt: “Lý Duật nói là có thể cậu ấy sắp phải chuyển sang lớp tự nhiên rồi.”

Ngu Thanh Quân sửng sốt một chút, ngầm hiểu ra nguyên nhân mà tâm trạng của Ngu Hạ không tốt: “Con… Không muốn tiểu Duật sang lớp tự nhiên à?”

“Không phải.” Ngu Hạ không muốn Lý Duật đi sang lớp tự nhiên, nhưng cô tuyệt đối ủng hộ lựa chọn của anh. Cô biết anh thích gì và biết ước mơ của anh.

Chỉ có điều, trước đây đã nói là sang lớp mười hai mới chuyển, bây giờ lại xảy ra trước cả nửa năm mới khiến cô thấy đột ngột.

Ngu Thanh Quân đã đoán được phần nào tâm tư của con gái: “Tiểu Duật chỉ chuyển sang lớp tự nhiên thôi. Các con không học cùng lớp nhưng vẫn cùng nhau về nhà được mà.”

Ngu Hạ: “Con biết.”

Nhưng như thế tâm trạng cô cũng không khá hơn.

Ngu Thanh Quân cười, ngước mặt nhìn chồng đang đi từ bên ngoài vào phòng làm việc: “Thế có muốn nay mẹ tan làm sớm một chút để về thăm con gái cưng của ba mẹ không?”

Ngu Hạ: “Không muốn đâu.”

Cô đứng dậy đi về phía giường nằm, thả mọi sự lo âu xuống chiếc gối: “Mẹ, mẹ để con suy nghĩ một chút.”

Ngu Thanh Quân nói được.



Cúp điện thoại, Nhậm Nham đi tới bên cạnh Ngu Thanh Quân rồi ngồi xuống: “Hạ Hạ nói gì với em thế?”

“Nói về việc ngồi cùng bàn với tiểu Duật.” Ngu Thanh Quân nhìn ông: “Nếu con bé không muốn tách khỏi Lý Duật thì chắc anh phải đi ăn cơm với hiệu trưởng một bữa.”

Nhậm Nham cười nói: “Ăn cơm thì không có vấn đề, nhưng Hạ Hạ sẽ không đẩy vấn đề nan giải này cho chúng ta đâu.”

Hai người đều rất hiểu Ngu Hạ, mặc dù có phần kiêu căng song đôi khi lại rất yếu đuối. Trong một số vấn đề, Ngu Hạ rất nhạy cảm, hiếm khi gây phiền toái cho Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham, hơn nữa cô cũng biết rất rõ mình có thể làm gì và không thể làm gì.

Ngu Thanh Quân biết ý của chồng, bà khẽ thở dài: “Thật ra em lại mong lần này Hạ Hạ tùy hứng một chút.”

Nhậm Nham mỉm cười: “Là sao?” 

Ngu Thanh Quân liếc ông một cái: “Anh không nhận ra à?”

Nhậm Nham: “...”

Nhắc đến việc này, ông nhìn Ngu Thanh Quân với vẻ u oán rồi tỏ ra rất oan ức: “Anh chỉ hy vọng là mình không nhận ra mà thôi.”

Con gái ông chưa lớn đã bắt đầu có tình cảm với người đàn ông khác, nghĩ đến điều đó ông lại thấy đau lòng, mặc dù Lý Duật có thể vẫn chưa được coi là đàn ông.

Nhìn sắc mặt của Nhậm Nham có gì đó kỳ lạ, Ngu Thanh Quân vui mừng khôn xiết: “Đừng nghĩ nữa, hai đứa nó tự biết chừng mực thôi.”

Bà đưa tay xoa bả vai: “Tối nay chắc em về trước, xem hai đứa nó thế nào.”

Nhậm Nham đáp: “Được, về đến nhà nhớ báo anh.”

Hai vợ chồng trò chuyện xong, sau khi Ngu Thanh Quân bận bịu một lúc nữa mới xong thì bà mới quay về nhà.

Không may là khi bà về đến nhà thì phòng của Ngu Hạ đã tắt đèn rồi. Tâm trạng cô không tốt, sau khi tắm rửa xong thì cũng lên giường từ sớm, nằm trong chăn ngẩn ngơ.



Buổi sáng hôm sau, khi Ngu Hạ và Lý Duật cùng xuống lầu đã thấy Ngu Thanh Quân và dì Dương đang loay hoay trong bếp.

Nghe thấy tiếng động, Ngu Thanh Quân cao giọng: “Hai đứa ngồi một lúc chờ mẹ, bữa sáng sắp xong rồi.”

Ngu Hạ: “Vâng ạ.”

Chỉ trong thoáng chốc, Ngu Thanh Quân đã đặt món bữa sáng yêu thích của cả hai lên bàn: “Mau ăn đi, mẹ đưa hai đứa tới trường.”

Ngu Hạ chớp mắt: “Chú Trần đâu ạ?”

Ngu Thanh Quân liếc cô: “Sao hả, không muốn mẹ đưa đi học à?”

Ngu Hạ: “Con đâu có.”

Cô cứ nghi ngờ nhìn Ngu Thanh Quân chằm chằm, cảm thấy không phải tự dưng mà bà lại đưa hai người đến trường như thế.

Sự thật cũng đúng như vậy.

Ngu Thanh Quân chở hai người đến trường, đến ngã tư trước trường, bà không dừng lại cho bọn họ xuống xe mà lái thẳng tới cổng trường mới dừng xe lại, hai người cùng xuống xe.

Tầm giờ này buổi sáng ngoài cổng trường chỉ toàn học sinh đi lại.

Ngu Hạ và Lý Duật đều được coi là nhân vật có tiếng ở trường, thấy hai người cùng xuất hiện một lúc mà những người biết họ không khỏi ngạc nhiên: “Ngu Hạ.”

Ngu Hạ quay đầu, là một bạn nữ cùng lớp: “Ơ, chào buổi sáng.”

Bạn nữ đó nhìn cô và Lý Duật mà không khỏi giật mình: “Hai cậu… Sao lại cùng tới trường?”

Những lời hôm qua Ngu Hạ và Lý Duật nói trên văn phòng không bị đồn ra ngoài.

Nghe thế, Ngu Hạ và Lý Duật cùng nhìn nhau, bỗng không biết phải nói gì.

Trong lúc cô còn do dự, Lý Duật hỏi cô: “Có ngại mọi người biết không?”

Ngu Hạ lắc đầu theo bản năng.

Một giây sau, cô nghe Lý Duật nói: “Tôi ở nhờ nhà cậu ấy.”

“...”

Ngu Hạ và Lý Duật còn chưa vào lớp, đại đa số các bạn đã biết chuyện hai người ở cùng một nhà.

Ngu Thanh Quân đi tìm Trương Minh Tuyết, để hai người lên phòng học trước.

Vừa mới bước vào lớp từ cửa sau, cả lớp đã đồng loạt ngẩng đầu và nhìn thẳng vào bọn họ.

Ngu Hạ: “...”

Lý Duật: “...”

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hai người về chỗ của mình.

Vừa mới ngồi xuống, bạn học ngồi trước không nhịn được bèn quay lại hỏi: “Ngu Hạ, Lý Duật, hai cậu… Ở cùng nhà à?”

Lý Duật ngước nhìn: “Có vấn đề gì sao?”

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Bạn học đó nghẹn lời: “Đương nhiên là không có, chỉ là bọn tớ thấy bất ngờ thôi.”

“Đúng vậy đúng vậy, hai cậu giấu cũng giỏi quá đi mất.” Các bạn khác cùng nói.

“Khó trách thành tích của Ngu Hạ tiến bộ nhanh như thế, ra là có học sinh giỏi dạy thêm cho. Bạn Lý Duật, chừng nào thì cậu mới dạy thêm cho bọn tớ đây.”

“Đúng rồi đúng rồi.”

“...”

Các bạn cùng lớp nói liên tục, Ngu Hạ nghe vậy bỗng cảm thấy nỗi áp lực vô hình trong lòng đã biến mất rồi.

Cô nghe thấy mọi người nịnh nọt Lý Duật thì không khỏi cất tiếng: “Thôi xin, bản thân thành tích của tớ cũng đâu có quá kém đâu.”

“Nhưng môn toán của cậu chỉ ở mức đạt tiêu chuẩn thôi, thi giữa kỳ lần này điểm cao hẳn lên.”

“Đúng thế, hơn nữa lão Phùng còn cố tình nói là bài thi toán lần này khó hơn đợt thi tháng nhiều.”

“Đây chắc là công lao của Lý Duật rồi.”

“Thế cũng không phải tất cả công lao của Lý Duật chứ.” Thích Hy Nguyệt vẫn đứng về phía của Ngu Hạ, cô ấy nở nụ cười nhẹ nhàng: “Tự bản thân Ngu Hạ cũng phải cố gắng mà.”

Ngu Hạ nghiêm túc gật đầu: “Vẫn là Hy Nguyệt hiểu tớ.”

Mọi người ầm ĩ suốt, nói đi nói lại thì trọng điểm cũng chỉ có một ý là khi nào Lý Duật mới rảnh rỗi dạy thêm cho họ.

Lý Duật không còn cách, chỉ có thể đồng ý: “Có vấn đề thì lúc nào tới hỏi tôi cũng được.”

Dứt lời, anh lại nghĩ tới gì đó rồi nói thêm: “Không tính thời gian bạn cùng bàn tôi ngủ.”

Ngu Hạ có thói quen ngủ trưa, lúc cô ngủ thì không muốn bị làm phiền.

Nghe vậy, trong lớp lập tức vang lên tiếng ồ, giống hệt như đàn ếch xanh đang ngồi họp.

Ngu Hạ có thể cảm nhận được ý tứ sâu xa trong ánh mắt của các bạn cùng lớp khi nhìn cô và Lý Duật. Rõ ràng là bọn họ đã hiểu nhầm gì đó, song cô cũng cảm nhận được mọi người không hề có ác ý.

“Lý Duật, thế này thì quá đáng quá đi mất. Ngu Hạ đi ngủ là không được hỏi sao? Lỡ cậu ấy cứ ngủ thì sao đây?” 

Chưa chờ Lý Duật đáp lại, Ngu Hạ đã không thể chịu nổi nữa: “Các cậu sao thế, tớ là heo chắc? Sao mà ngủ mãi được?”

Thích Hy Nguyệt: “Đúng rồi, cùng lắm Hạ Hạ chỉ ngủ trưa nửa tiếng thôi.”

Nghe vậy có bạn cùng lớp khẽ cất tiếng trêu chọc: “Bạn Lý Duật, cậu bảo vệ Ngu Hạ quá đấy.”

“Này này này.” Thích Hy Nguyệt nhớ trước đó mình đã nói với Thẩm Nhạc Chanh, phải bảo vệ vững vàng cho thủ lĩnh CP của họ bèn vội nói: “Có ý gì đó? Bây giờ Lý Duật đang ở nhà Ngu Hạ, cậu ấy không bảo vệ Ngu Hạ thì bảo vệ ai đây?”

Không ít bạn bè cùng lớp tán thành câu nói đó: “Nói cũng đúng, nếu mà tớ ở nhà Ngu Hạ thì chắc chắn tớ cũng phải bảo vệ cậu ấy mới được.”

“Cậu nằm mơ giữa ban ngày đấy à.” Một bạn nam khác hứ một tiếng: “Cậu muốn ở nhà Ngu Hạ, thế đã hỏi ý Ngu Hạ chưa?”

Nghe được câu hỏi này, bạn nam nói muốn ở nhà Ngu Hạ phản ứng rất nhanh, vội nói: “Ngu Hạ, tớ có thể đến nhà cậu ở được không?”

Ngu Hạ: “... Nhà tớ hết phòng rồi.”

Bạn nam đó bật cười: “Thôi được, xem ra là tớ hỏi muộn rồi.”

“...”

Mọi người ồn ào một lúc, chuông vào học cũng vang lên.

Sau buổi sáng, gần như toàn trường đều biết Ngu Hạ và Lý Duật ở chung một nhà.

Đối với chuyện này, mọi người cũng không bàn tán gì nhiều.

Tất nhiên cũng có những suy nghĩ bẩn thỉu, cảm thấy hai người chắc chắn yêu sớm.

Tuy nhiên cả Ngu Hạ và Lý Duật đều không trực tiếp nghe thấy những lời đó nên tự nhiên họ cũng coi như không biết.

Điều đáng ăn mừng là vị trí chỗ ngồi của Ngu Hạ và Lý Duật tạm thời không có gì thay đổi.

Ngu Hạ không muốn phải để Nhậm Nham đi nhờ vả quan hệ mà chính Trương Minh Tuyết đã tự mình đi tìm chủ nhiệm giáo dục để cam đoan. Bà cam kết rằng Ngu Hạ và Lý Duật ngồi cùng bàn sẽ không xảy ra chuyện yêu sớm, thậm chí còn chắc chắn thành tích thi cuối kỳ của Ngu Hạ nhất định sẽ có tiến bộ.

Vì có Trương Minh Tuyết cam kết nên một thời gian sau đó, việc học của Ngu Hạ vô cùng áp lực.

Nhưng mà, cô rất tình nguyện chịu đựng sự áp lực này.