Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 47




Mười hai giờ đêm, Ngu Hạ nằm trên giường, đầu gác lên chiếc gối mềm mại nhưng vẫn có cảm giác lâng lâng kỳ lạ.

Khóe môi cô nhếch lên, không kìm được nụ cười trên môi. Bên tai cứ mãi vang lên câu nói của Lý Duật… Cô cả của chúng ta.

Nghĩ đến đó, trong lòng Ngu Hạ không khỏi cảm khái rằng Lý Duật cũng rất biết lấy lòng người khác.

Ai lại nói anh không biết nói lời hay ý đẹp chứ?

Rõ ràng là rất giỏi.

Không biết vui vẻ được bao lâu, Ngu Hạ chợt nhớ ra ngày hôm sau cô còn phải đến trường.

Cô buộc mình phải quên đi câu nói khiến não bộ bị k1ch thích và ép bản thân chìm vào giấc ngủ. Nhưng dù như vậy, đến khi Ngu Hạ ngủ được thì đã là một hai giờ sáng rồi.

Không có gì ngạc nhiên khi sáng hôm sau cô lại dậy muộn.

Có tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, Ngu Hạ cuộn chăn đang nghĩ hay là đến trễ cũng được thì nghe thấy tiếng Lý Duật ngoài cửa: “Ngu Hạ?”

Ngu Hạ: “...”

Không muốn trả lời.

Dáng người cao ráo mảnh khảnh của Lý Duật đứng bên cửa, anh cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ màu đen rồi đếm thời gian: “Tỉnh rồi à?”

Mí mắt Ngu Hạ hơi nhúc nhích, muốn tỉnh nhưng không tỉnh được.

Đang lúc cô do dự có nên đáp lại lời của Lý Duật không thì bên ngoài lại vang lên giọng bà Ngu: “Hạ Hạ vẫn chưa tỉnh ngủ sao?”

Hôm nay Ngu Thanh Quân cũng không vội tới khách sạn, vốn dĩ bà định ăn sáng với Ngu Hạ xong rồi hai mẹ con cùng ra ngoài, không ngờ sau khi bà tỉnh thì Ngu Hạ vẫn lề mề chưa xuống nhà.

Lý Duật đáp vâng: “Chắc hôm qua bạn ấy ngủ muộn ạ.”

Ngu Thanh Quân lại không thấy có gì lạ, bà ngẫm nghĩ: “Trời lạnh rồi, trước giờ con bé vẫn thế.”

Bà nhìn về phía Lý Duật: “Tiểu Duật, hay là để chú Trần đưa cháu tới tới trường trước? Hạ Hạ muốn ngủ thì cho nó ngủ thêm nửa tiếng nữa vậy. Tiết đầu hôm nay của các cháu là tiết Tiếng Anh, muộn tí nữa dì đưa nó đi cũng được.”

Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham tương đối thoải mái trong việc kiểm soát Ngu Hạ về mặt này.

Khi trời trở lạnh, kiểu gì bọn họ cũng bất đắc dĩ đồng ý cho Ngu Hạ đi học muộn, cho con bé nằm trên giường một lúc nữa. Đối với vợ chồng bà, chỉ cần Ngu Hạ vui vẻ thì cô muốn làm gì cũng được, hai người sẽ không quá ngăn cấm và can thiệp.

Trước đây, Ngu Hạ không muốn đi học, Ngu Thanh Quân thậm chí còn đi xin nghỉ một ngày rưỡi cho cô.

Nhưng số lần Ngu Hạ không muốn đi học cũng không quá nhiều, có khi cô chỉ muốn trải nghiệm thời gian được ở nhà khi phải đi học nên bọn họ cũng sẽ chiều chuộng cô.

Mặc dù điều này không tốt, nhưng sự mong đợi và yêu cầu của họ đối với Ngu Hạ khác hẳn với những gia đình khác, vì thế yêu cầu của họ với cô đương nhiên cũng khác.

Nghe thấy Ngu Thanh Quân nói vậy Lý Duật cũng không bất ngờ.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Trong khoảng thời gian này sống ở nhà họ Ngu, Lý Duật đã biết Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham chiều chuộng Ngu Hạ như thế nào.

Nhưng mà, anh thực sự không muốn đến trường sớm như thế.

Sau vài giây im lặng, Lý Duật đáp: “Dì Quân, không cần đâu ạ.”

Anh nói: “Hôm qua mới phát bài thi giữa kỳ, mấy hôm nay giáo viên cũng chỉ giảng về bài thi nên cháu đến muộn cũng được ạ.”

Ngu Thanh Quân sửng sốt một lát mới phản ứng: “Trước đây Tiểu Duật cũng từng đi học muộn sao?”

Lý Duật: “Vâng ạ.”

Ngu Thanh Quân cười nói: “Được rồi, chỉ cần không ảnh hưởng tới việc học của cháu là được. Còn Hạ Hạ thì cứ để nó ngủ thêm nửa tiếng nữa, sau đó bảo dì Dương vào phòng gọi nó dậy đi học.”

Lý Duật cúi đầu bật cười, đồng ý với bà: “Vâng ạ.”

Hai người xuống nhà ăn bữa sáng, không hề giục Ngu Hạ nữa.

Mười mấy phút sau, Ngu Thanh Quân ra cửa đi tới công ty. Bà vừa đi thì Ngu Hạ cũng rời giường.

Thật ra lúc nãy Lý Duật đứng ngoài cửa gọi cô thì cô đã tỉnh rồi, nhưng không hiểu tại sao lại mơ màng chìm vào giấc ngủ tiếp.

Ngu Hạ vội vàng chạy xuống nhà, khi thấy người ngồi trên ghế sô pha thì không khỏi sửng sốt: “Sao cậu còn chưa đến trường?”

Lý Duật ngẩng đầu, nhìn người đang đứng đầu cầu thang: “Chờ cậu.”

“?”

Ngu Hạ ồ một tiếng, bỗng phản ứng lại: “Nhưng mà muộn rồi.”

Lý Duật: “Tôi biết.”

Anh nhìn dáng vẻ của Ngu Hạ lúc này, hơi buồn cười: “Đánh răng rửa mặt rồi à?”

Ngu Hạ ngơ ngác gật đầu: “Ừm.”

Lý Duật: “Còn chưa chải đầu kìa.” Anh bình tĩnh thản nhiên nói: “Cậu về phòng chải đầu đi, đằng nào cũng muộn rồi, muộn mười phút là muộn mà bốn mươi phút thì cũng thế thôi, không cần phải vội.”

“...”

Ngu Hạ nghe Lý Duật nói, không hiểu sao lại cảm thấy có lý.

Cô bối rối hoàn hồn, vịn tay lên lan can màu đen rồi nghiêm túc gật đầu: “Cậu nói đúng.”

Nói xong, Ngu Hạ quay người trở về phòng chải tóc, thậm chí còn ung dung thoa kem dưỡng ẩm lên mặt. Gần tới mùa đông, da đã bắt đầu khô rồi.



Lớp 11/2.

Tiếng chuông vào lớp reo lên, không ít học sinh trong lớp nhận thấy Ngu Hạ và Lý Duật đều không có ở đây.

Thẩm Nhạc Tranh đi vào phòng học, Giang Phồn ngồi sau cô ấy khẽ gọi một tiếng: “Thẩm Nhạc Tranh.”

Thẩm Nhạc Tranh quay đầu lại: “Sao thế?”

Giang Phồn bắt gặp đôi mắt tròn xoe của cô ấy, ánh mắt lóe lên sau tròng kính rồi chậm rãi hỏi: “Ngu Hạ không đến trường với cậu à?”

Thẩm Nhạc Tranh à một tiếng, nhìn về phía Ngu Hạ: “... Ừm, chắc là cậu ấy đến muộn rồi.”

Giang Phồn gật đầu, nhỏ giọng nói: “Cậu nhắn hỏi cậu ấy thử xem đi.”

Mối quan hệ của hai cô rất tốt, cả lớp ai cũng biết.

Thẩm Nhạc Tranh đáp: “Ok, để tôi hỏi luôn.”

Giang Phồn ừm một tiếng, có phần buồn bực: “Cậu có biết Lý Duật ở đâu không?”

“...” Nghe thấy câu hỏi này, tim của Thẩm Nhạc Tranh chợt căng thẳng: “Cậu hỏi… Để làm gì thế?”

Giang Phồn cảm thấy phản ứng của Thẩm Nhạc Tranh có phần kỳ lạ, cậu ấy hơi hé miệng, mấy giây sau mới thốt ra một câu: “Cậu ấy cũng tới trễ.”

Thẩm Nhạc Tranh: “Ồ.”

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Cô ấy thầm yên lòng, đôi mắt di chuyển rồi cố nghĩ ra một lý do đến muộn cho hai người: “Chắc là đợt trước ôn thi mệt quá chăng? Vất vả lắm mới thi xong, tâm trí được thả lỏng nên ngủ quên cũng là chuyện bình thường mà nhỉ?”

Giang Phồn cảm thấy lời Thẩm Nhạc Tranh nói rất có lý, nhưng mà dù sao cậu ấy cũng là lớp trưởng, cậu ấy phải gánh vác trách nhiệm của mình bởi vì hôm nay giáo viên chủ nhiệm có việc nên đã xin nghỉ, 

“Như thế chăng?” Giang Phồn nửa tin nửa ngờ.

Thẩm Nhạc Tranh: “Đúng rồi, không như thế thì còn như nào nữa.”

Không đợi Giang Phồn mở miệng, bạn cùng bàn của cậu ấy nói thầm: “Hai cậu ấy không hổ là bạn cùng bàn, đến muộn cũng đến cùng nhau.”

Thẩm Nhạc Tranh: “... Lần trước cậu với Giang Phồn cũng cùng nhau đến muộn đấy.”

Giang Phồn: “?”

Cậu ấy nhìn về phía Thẩm Nhạc Tranh rồi nghi ngờ hỏi: “Tớ đến muộn lúc nào chứ?”

Thẩm Nhạc Tranh lườm cậu ấy một cái: “Cậu chưa từng đến muộn chắc?”

Giọng nói của cô ấy quá chắc chắn nên Giang Phồn bỗng không tự tin lắm. Cậu đến trễ lúc nào vậy, chẳng lẽ cậu quên sao?

Ba người nhìn nhau, giáo viên Tiếng Anh đi vào lớp.

Thẩm Nhạc Tranh quay đầu về bàn sau đó nhỏ giọng nói: “Lát nữa chắc chắn sẽ tới thôi, nếu sau giờ học mà chưa tới thì cậu gọi lại nhé.”

Giang Phồn: “Ừm.”



Tranh thủ lúc giáo viên Tiếng Anh nhắc lại bài thi, Thẩm Nhạc Tranh trộm nhắn tin cho Ngu Hạ: [Bạn Ngu Hạ này, bạn đến thi Toán muộn à?]

Một Quả Chanh Nhỏ: [Lại còn kéo theo cả học sinh đầu bảng nữa, cậu mau đến trường đi, không là lát nữa Giang Phồn gọi điện cho các cậu đấy.]

Một Quả Chanh Nhỏ: [Với cả, lát nữa đến lớp thì nhớ đừng đi cùng Lý Duật đấy. Nếu không thì tha hồ mà giải thích với các bạn cùng lớp nhá!]



Nhắn xong mấy tin này, Thẩm Nhạc Tranh đợi một lúc mà không thấy Ngu Hạ trả lời.

Tâm trí cô ấy không tập trung, không biết là Ngu Hạ chưa tỉnh ngủ hay không nhận được tin nhắn của cô ấy nữa.

Hắt xì một cái, Lý Duật lập tức đóng lại cửa sổ bên chỗ Ngu Hạ, giọng nói có chút lạnh lùng: “Không lạnh à?”

Ngu Hạ xoa xoa cánh mũi, tủi thân đáp: “Buổi sáng tôi muốn hít thở chút không khí trong lành thôi mà.”

Chú Trần nghe thấy câu trả lời của cô mà buồn cười, nhẹ nhàng nói: “Tránh gió đi, bây giờ trời hơi lạnh, Hạ Hạ đừng để bị cảm.”

Ngu Hạ ngoan ngoãn đáp vâng rồi quay đầu nhìn người ngồi cạnh, cơ thể nghiêng về phía đó và ghé sát vào bên tai anh: “Cậu sợ không?”

Cô đang ám chỉ về việc tới lớp muộn.

Lý Duật khựng lại, dường như bị giật mình trong mấy giây.

Lúc Ngu Hạ nói câu này thì ngồi rất gần anh, gần tới mức toàn bộ hơi thở ấm áp đều phả vào tai của anh, vừa tê vừa dại, lại thêm cả chút ngứa ngáy.

Nhận thấy thế, trái cổ anh hơi lăn, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Ngu Hạ, ánh mắt hơi động đậy, nhỏ giọng đáp lại cô: “Sợ cái gì?”

Ngu Hạ: “Đến muộn ấy.”

Lý Duật cụp mắt, cũng học theo dáng vẻ của cô rồi dán sát vào tai cô nói: “Không sợ.”

Hơi thở nóng hổi của chàng trai phả vào tai cô. Không nhẹ cũng không nặng, giống như làn gió.

Ngu Hạ ngơ ngẩn, mơ hồ cảm giác lỗ tai gần Lý Duật hơi nóng lên. Cô căng thẳng mím môi, muốn đưa tay chạm vào tai mình nhưng lại cảm thấy thế quá rõ ràng.

Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung, Lý Duật lại nói vào tai cô điều gì đó: “Cậu sợ à?”

“Tôi không…” Ngu Hạ nghiêng đầu, gương mặt lướt qua khóe môi Lý Duật.

Sự cố xảy ra quá bất ngờ, cả hai đều không kịp chuẩn bị.

Lý Duật không ngờ Ngu Hạ sẽ quay đầu, mà Ngu Hạ lại không ngờ Lý Duật tới gần cô như vậy, gần tới mức khi cô quay đầu là môi của anh có thể chạm vào má cô.

Hai người ngạc nhiên nhìn nhau.

Nhiệt độ trong xe tăng cao, bầu không khí tĩnh mịch bao trùm.

Chú Trần đang mải quan sát đèn xanh đèn đỏ nên không để ý tới tình huống bất ngờ này của cả hai. Sau khi đi qua đoạn có đèn giao thông, ông ấy mới nhận ra hàng ghế sau lưng rất yên tĩnh nên mới lơ đãng liếc qua, hỏi: “Hạ Hạ ăn sáng chưa?”

Trái tim Ngu Hạ bỗng thót lên, vội dịch người sang bên cạnh rồi cúi đầu nói lắp bắp: “Ăn… Ăn rồi ạ.”

Chú Trần cười nói: “Sao tự dưng lại nói lắp thế?”

“Không có gì đâu ạ.” Ngu Hạ vội dời tầm mắt nhìn ra ngoài, nói ú ớ không rõ: “Vừa rồi cháu đang mải nghĩ một chuyện nên không kịp phản ứng ạ.”

Chú Trần nghe vậy cũng không hỏi thêm nữa.

Trong toa xe lại rơi vào yên lặng. Lý Duật vẫn còn giữ nguyên tư thế ban nãy, anh hơi ngước mắt nhìn người ngồi bên cạnh cửa sổ. Ở giữa ghế trống một khoảng lớn, Lý Duật định gọi cô nhưng khi nhìn thấy bên tai cô đỏ ửng thì khựng lại, lời nói định thốt ra khỏi miệng cũng nuốt vào, quyết định giữ yên lặng cùng cô.

Hai người không nói gì suốt quãng đường còn lại, chú Trần chỉ nghĩ cả hai đang lo lắng vì đến muộn nên cũng không nhận thấy có gì kỳ lạ.



Vào trường, Ngu Hạ và Lý Duật lập tức cách xa nhau.

Hai người đi một đoạn ngắn, Lý Duật đi tới bên cạnh cô: “Sao không nói gì?”

Ngu Hạ nghiêng đầu nhìn anh một cái, cảm giác trên má vẫn còn nóng bừng, nhiệt độ trên môi Lý Duật vẫn đọng lại trên đó: “Nói… Nói gì chứ?”

Cô mất tự nhiên dùng tay xoa má, muốn đánh tan cái nóng trên mặt.

Nhận thấy động thái của cô, bước chân Lý Duật bỗng chậm lại rồi dời mắt đi chỗ khác: “Muốn khăn giấy không?”

Ngu Hạ: “Hả?”

Lý Duật trầm giọng nói: “Xin lỗi.”

Ngu Hạ ngơ ngác, bất giác hiểu ra: “Cậu xin lỗi gì chứ…” Cô ngượng ngùng quay mặt đi, lẩm bẩm: “Cũng không phải cậu cố ý.”

Lý Duật không nói gì.

Hai người đang rối rắm, chủ nhiệm giáo dục thấy hai người vẫn đang lảng vảng trên đường trong giờ học bèn nhanh chóng gọi to: “Hai bạn kia? Học lớp nào, đang giờ học còn ở đây làm gì?”

Nghe thấy tiếng của chủ nhiệm giáo dục, Ngu Hạ lập tức kéo cánh tay Lý Duật mà không chút suy nghĩ: “Chạy mau.”

Hai người không chạy thì không sao, vừa mới chạy chủ nhiệm giáo dục đã nghĩ bắt được hai học sinh yêu sớm nên cũng nhanh chóng đuổi theo.

“Các em chạy cái gì?” Ông ấy vừa đuổi theo vừa gọi: “Đứng lại cho tôi.”

Ngu Hạ không thèm nghe, hồi lớp mười cô đến muộn bị ông ấy bắt được rồi bị gọi lên văn phòng để phê bình một tràng.

Cô bị phê bình cũng không sao, quan trọng là Lý Duật.

Bởi thế, cô chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ biết rằng cô và Lý Duật không thể bị chủ nhiệm giáo dục bắt được.

Hai người chạy rất nhanh.