Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 39




Nghe Lý Duật hỏi vậy, Ngu Hạ sửng sốt ngẩn người: "Hả?"

Vẻ mặt Lý Duật nghiêm túc, anh đặt cây bút đang xoay trên tay xuống: "Hả cái gì?"

"..."

Ngu Hạ liếc mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt như được chạm khắc trước mặt, nhất thời không hiểu câu hỏi của anh có ý gì.

Ngu Hạ im lặng vài giây rồi do dự nói: "Chắc là cũng tốt?"

Lý Duật ngước mắt lên: "Cũng tốt?"

Ngữ điệu của anh không khác mấy so với ngày thường, nhưng Ngu Hạ nghe vậy lại mơ hồ cảm giác như có một con dao lạnh lẽo đang kề vào cổ mình.

Hầu hết các tình huống tốc độ phản ứng của cô rất đáng tin cậy. Vì vậy, cô cũng không suy nghĩ nhiều, nhìn Lý Duật rồi buột miệng nói: "Cũng đâu có tốt bằng với cậu?"

Lời vừa dứt, Ngu Hạ ngơ ngác... Cô đang nói cái gì vậy?

Dưới cái nhìn chăm chú của Lý Duật, cô bấm bụng giải thích: "Ý tôi là, tôi và cậu ấy, đâu có liên quan gì đến cậu đâu..." 

Nói Lúc này, giọng nói của Ngu Hạ bỗng nhỏ xíu, sợ Lý Duật không thấy vậy: "Cậu nghĩ sao?"

Lý Duật không lộ rõ biểu cảm gì, chỉ nhìn cô chằm chằm, lông mi Ngu Hạ khẽ run lên, cô cẩn thận phỏng đoán suy nghĩ của anh.

Nhìn cô như vậy, cảm xúc khó chịu trong lòng Lý Duật chợt biến mất. Anh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, sau đó cầm bút gõ lên đầu cô: "Tự suy nghĩ đi."

Ngu Hạ: "?"

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Cô tự nghĩ gì cơ? Lý Duật không thể trực tiếp nói cho cô biết à?

Lý Duật như nhìn thấu được sự oán giận trong mắt cô, anh đứng dậy nói: "Cậu làm bài tập đi, lát nữa là đến giờ ăn cơm rồi."

Ngu Hạ bĩu môi: "Còn cậu thì sao?" Lý Duật: "Tôi xuống lầu giúp dì Dương."

Ngu Hạ nói “À” đáp lại, dưới sự cưỡng ép của Lý Duật, cô không thể không quay trở về phòng, chiến đấu với đống bài tập.

-

Ba mẹ của Ngu Hạ đang bận ở khách sạn, ba người ăn tối xong thì ăn ý về phòng làm bài tập.

Dì Dương thấy vậy, thì điều chỉnh đồng hồ báo thức, để chuẩn bị hai tiếng sau thì lên tầng đưa hoa quả và sữa cho bọn họ. Học sinh cấp 3 đang phải chịu rất nhiều áp lực, vì vậy chuyện ăn uống cũng không thể bắt tội bọn trẻ.

Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh làm hết những bài biết làm, rồi nhờ Lý Duật dạy bù cho bọn họ, cố ý dời chiến trường học tập đến nhà ăn.

Ba người học đến mười giờ mới làm xong bài tập cuối tuần được giao rồi về phòng ngủ.

Sau khi đánh răng rửa mặt, Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh nằm trên giường trò chuyện.

Hai người đã lâu không ngủ với nhau nên bây giờ vẫn còn thấy hào hứng.

“Hôm nay cậu làm thế nào mà dỗ được Lý Duật thế?” Thẩm Nhạc Tranh chợt nhớ tới nên hỏi.

Ngu Hạ chớp mắt: "Dỗ dành?"

Thẩm Nhạc Tranh: "Cậu không dỗ cậu ấy à?"

Không phải chứ?

Chẳng lẽ Lý Duật không hề tức giận hay là ghen tị khi nhìn thấy Lăng Ngạn?

Ngu Hạ bình tĩnh gật đầu: "Đâu có đâu, tại sao tớ phải dỗ cậu ấy?"

"..." Thẩm Nhạc Tranh nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, nhất thời không biết nên thấy đồng cảm với ai, cô ấy im lặng rồi quyết định hỏi bằng cách khác: "Sau khi Lăng Ngạn rời đi, cậu đi tìm Lý Duật, tâm trạng của cậu  ấy có tốt không?"

Ngu Hạ: "Không tốt lắm."

Thẩm Nhạc Tranh: "... Nhưng lúc ăn tối, tâm trạng của cậu ấy rất tốt đó."

Nói đến đây, cô ấy nhìn chằm chằm vào Ngu Hạ: "Lúc cậu đi tìm cậu ấy, hai người đã nói chuyện gì vậy?"

"À..." Ngu Hạ nhìn dáng vẻ hóng chuyện của cô ấy, thì đảo mắt, nghiêng đầu trêu chọc cô ấy: "Cậu đoán xem?" 

Thẩm Nhạc Tranh ôm lấy cô, ấn cô vào chăn: "Tớ đoán? Cậu đoán xem tớ có đoán được hay không."

"..."

Ngu Hạ định hét to có người muốn mưu sát để trêu lại, nhưng sau khi nghĩ lại, cô cảm thấy cũng chẳng có gì không thể nói với cô ấy cả, vậy nên, cô nói thật: "Cậu ấy hỏi quan hệ giữa  tớ với Lăng Ngạn là như thế nào."

Đôi mắt của Thẩm Nhạc Tranh ngay lập tức sáng lên: "Rồi cậu nói sao?"

Ngu Hạ: "Tớ bảo cũng khá tốt."

Thẩm Nhạc Tranh nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao cậu lại…"

Cô ấy còn chưa nói xong mấy chữ “chậm tiêu” thì Ngu Hạ lại nói thêm: "Nhưng không tốt bằng chúng ta."

"?"

Nghe câu trả lời của Ngu Hạ, Thẩm Nhạc Tranh không thể tin được nhìn cô: "Chúng ta ở đây là đang nói về cậu và Lý Duật hả?”

Ngu Hạ tự hào: “Tất nhiên rồi.”

Thẩm Nhạc Tranh tính táo lại, “Òa” lên một cách đầy khoa trương: "Hạ Hạ, cậu đúng là giấu nghề hơi bị kỹ rồi đó."

Ngu Hạ hơi xấu hổ: "Cậu đang nói gì vậy."

Thẩm Nhạc Tranh giơ tay lên, x0a nắn khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của cô như một tên lưu manh, trong lòng tràn đầy cảm xúc: "Thế nên vừa rồi cậu cố ý trêu tớ phải không?"

Ngu Hạ chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ: "Làm gì trêu đâu?"

"Còn nói không?" Thẩm Nhạc Tranh nhéo mặt cô: "Quá đáng rồi đó, uổng công tớ còn lo lắng cho hai người."

Ngu Hạ biết sai nên sửa: "Tớ xin lỗi."

Thẩm Nhạc Tranh không nổi giận thật với cô, nhưng cô ấy hơi tò mò, không biết Ngu Hạ ngộ ra từ khi nào.

"Hạ Hạ..."

Ngu Hạ vừa nghe thấy cô ấy dài giọng gọi mình, thì biết là có chuyện.

Đối mặt với đôi mắt to đầy vẻ buôn chuyện của Thẩm Nhạc Tranh, cô vội vàng nói: "Đừng hỏi tớ, tớ cũng không biết."

Thẩm Nhạc Tranh nói “Ồ”, nhưng lại không ngừng thăm dò: "Vậy là cậu bây giờ cậu thừa nhận… mình cũng hơi thích Lý Duật?"

Ngu Hạ rúc vào trong chăn, khi Thẩm Nhạc Tranh tưởng rằng cô sẽ không thừa nhận, thì cô lại mở chăn ra, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Ừm."

Ngu Hạ không phải là người chậm tiêu trong chuyện tình cảm, cô có thể không phát hiện ra người khác đối xử tốt với cô, là vì họ thích cô hay chỉ đơn giản là muốn làm bạn với cô.

Nhưng cô biết tình cảm của mình dành cho người khác.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Câu trả lời này khiến Thẩm Nhạc Tranh có chút bất ngờ: "Thật sao?"

Ngu Hạ liếc nhìn cô ấy: "Các cậu đều nhìn ra rồi mà còn hỏi tớ là thật hay giả?"

Thẩm Nhạc Tranh nghẹn họng, đột nhiên cười lớn: "Vậy tớ thật sự có thể đổi tên nhóm rồi sao?"

"Không nhanh như vậy đâu." Ngu Hạ bình tĩnh nói: "Còn chưa đâu vào đâu mà."

"Thành một bên rồi còn gì." Thẩm Nhạc Tranh trợn mắt nhìn cô: "He he."

Ngu Hạ tê dại trong lòng vì tiếng cười của cô ấy, hơi hối hận khi thừa nhận sự thật này với Thẩm Nhạc Tranh.

Hai người quậy một hồi, Thẩm Nhạc Tranh nghiêm túc hỏi: "Vậy cậu có tính tỏ tình với Lý Duật không?"

"... Chắc chắn không phải bây giờ." Ngu Hạ nói: "Nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là học."

Nói đến việc học, Thẩm Nhạc Tranh bỗng ỉu xìu. Cô ấy thở dài một hơi, giơ tay ra tính: "Còn hơn một năm nữa, vất vả quá."

Ngu Hạ mỉm cười, đến gần cô ấy, cùng ngắm nhìn chiếc đèn chùm hình cánh hoa trên trần nhà, nói: “Đúng là hơi lâu một chút.”

Cô không biết mình có thể kìm nén được hay không.

-

Sáng hôm sau, lúc Ngu Hạ tỉnh dậy, Thẩm Nhạc Tranh vẫn còn thức.

Tối qua họ nói chuyện đến tận khuya, cuối cùng không biết thiếp đi từ lúc nào.

Ngu Hạ khẽ khàng dậy đánh răng rửa mặt xong, chuẩn bị xuống lầu ăn sáng.

Cô vừa mở cửa phòng ra, cánh cửa phòng bên cạnh cũng mở.

Có lẽ là vì đêm qua cô thừa nhận tình cảm của mình dành cho Lý Duật với Thẩm Nhạc Tranh nên bây giờ nhìn thấy anh, Ngu Hạ thấy hơi căng thẳng.

Hai người nhìn nhau, cô vội vàng nhìn sang chỗ khác: "Cậu mới dậy à?"

Lý Duật: "Ừ."

Ngu Hạ nhướng mày, cảm thấy hơi kỳ lạ.

Cô có thói quen ngủ nướng vào cuối tuần, nhưng Lý Duật lại không bao giờ như vậy. Mọi khi đến  mười một, mười hai giờ Ngu Hạ mới ngủ dậy, dì Dương sẽ nói với cô mấy lời kiểu như, mới bảy giờ Tiểu Duật đã dậy rồi, Tiểu Duật dậy sớm thật đấy, Tiểu Duật chẳng ngủ nướng bao giờ.

Nghĩ đến đây, Ngu Hạ nghi ngờ liếc nhìn người bên cạnh đang song vai xuống lầu cùng mình: "Tối qua cậu đi  ngủ muộn lắm à?"

Lý Duật gật đầu: "Cũng bình thường."

Ngu Hạ không nói nên lời, cũng bình thường là kiểu trả lời gì vậy?

Cô chưa kịp hỏi lại thì giọng nói của dì Dương đã vang lên: "Hạ Hạ, Tiểu Duật dậy rồi đấy à? Để dì đi hâm nóng bữa sáng."

Ngu Hạ đáp: "Được ạ."

Hai người ngồi vào bàn ăn, uống một cốc nước, dì Dương nhanh chóng bưng bữa sáng nóng hổi ra bàn.

Ngu Hạ cầm cốc sữa đang định uống thì đột nhiên nghe dì Dương ngạc nhiên nói: "Sao quầng thâm dưới mắt Tiểu Duật lại rõ như vậy? Tối qua cháu ngủ không ngon à?"

"..."

Ngu Hạ cầm sữa ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen sáng của Lý Duật. Dưới hàng lông mi đúng là có dấu hiệu rõ ràng cho thấy anh ngủ không ngon.

"Tối qua cậu đã làm gì?" Ngu Hạ kinh ngạc: "Mất ngủ?"

Giọng Lý Duật hơi trầm, giống như phản ứng dây chuyền của việc ngủ không ngon giấc: "Không phải."

Ngu Hạ đang định gặng hỏi tiếp, Lý Duật đã liếc nhìn cô: "Ăn sáng trước, lát nữa học phụ đạo."

Ngu Hạ: "... Ồ."

Cô bĩu môi, thấp giọng lẩm bẩm: "Không thể để tôi vui vẻ ăn cho xong bữa sáng rồi nói chuyện học phụ đạo sao?"

Lý Duật cong môi, không để ý đến lời kêu than của cô.

-

Hai người vừa ăn sáng xong thì Thẩm Nhạc Tranh cũng tỉnh dậy.

Sau khi Thẩm Nhạc Tranh ăn sáng xong, Lý Duật dạy bù cho hai ‘học sinh đội sổ’ trong phòng khách.

Vốn dĩ Ngu Hạ không đặt nhiều hy vọng vào buổi học phụ đạo này.

Cô vẫn có thể nghe giảng khi học giờ toán trên lớp, nhưng còn lý, sinh và hóa, từ khi biết không phải thi đại học ba môn này, mỗi lần đến tiết học, cô đều để hồn trên mây.

Vì vậy, cô đã hoàn toàn quên sạch những kiến thức được nói đến trong sách giáo khoa của mấy môn này.

Nhưng điều cô không ngờ tới là Lý Duật còn có một cuốn sổ ghi đặc biệt.

Ngu Hạ nhận lấy cuốn sổ mà Lý Duật đưa cho, bối rối trong giây lát: "Đây là..."

Lý Duật nói với hai người: "Những kiến thức chính trong môn sinh học, trong hai ngày này, các cậu phải học thuộc những thứ bên trong bên sổ này, nếu vậy muốn qua môn chắc sẽ không có vấn đề gì."

Anh đã tổng hợp kiến ​​thức chính của môn sinh học trong chương trình trung học phổ thông rồi khoanh tròn tất cả các phần sẽ có trong kỳ thi cho đám Ngu Hạ. Chỉ cần hai người đọc hết, và học thuộc phân nửa, thì kỳ thi giữa kỳ hoàn toàn không có gì khó khăn.

Thẩm Nhạc Tranh và Ngu Hạ đều sửng sốt: "Đây chính là học sinh xuất sắc ư?"

Cô ngạc nhiên: "Lý Duật, cậu chuyên văn mà sao ghi chép môn sinh học cũng cẩn thận đến như vậy?"

Cô vừa dứt lời, trong phòng khách rơi vào yên tĩnh mấy giây.

Ngu Hạ vô thức nhìn Lý Duật, nhưng Lý Duật lại không để ý, anh nhẹ nhàng nói: "Môn sinh không có gì để giảng cả, lát nữa hai người photo quyển sổ này, trước khi thi học thuộc là được."

Nói xong, anh bắt đầu dạy phụ đạo môn Vật lý cho hai người.

Cả ngày chủ nhật, Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh đều nghe thầy Lý giảng, sáng thì vật lý, đến buổi chiều thì học môn hóa.

Sau khóa học, Ngu Hạ nằm trên bàn nghĩ thầm, may là cô không học khối tự nhiên, nếu không có thể cô sẽ chẳng đỗ nổi đại học.

Ba mẹ Thẩm Nhạc Tranh đã đi du lịch về, nên đã đón cô ấy rồi.

Lý Duật vào phòng tắm rửa mặt, khi bước ra anh nhìn thấy cô đang nằm hấp hối trên bàn. Anh nhìn cô từ xa, sau đó lại gần gõ vào đầu cô: "Cậu mệt à?"

Ngu Hạ ngoan ngoãn gật đầu, ôm đầu nhìn anh: "Cậu không mệt à?"

Lý Duật: "Không sao đâu."

Ngu Hạ không nói nên lời, nhìn thẳng vào anh bằng đôi mắt rực lửa: "Lý Duật."

Lý Duật cúi đầu nhìn lại cô: "Cái gì?"

Ngu Hạ cảm thán nói: "Đám con trai các cậu đều có tinh thần tốt vậy à?"

"?"