Đã Lỡ Trót Yêu Anh

Chương 55: 55: Nỗi Đau Anh Từng Gánh Chịu 1




Ung thư máu giai đoạn cuối.

- ...

- Là do bà ấy tự làm tự chịu. Em yên tâm đi, anh không thấy quá đau lòng đâu

- Bà ấy có nói gì với anh không?

- Bà ấy bảo rằng, bà ấy không sống được bao lâu nên lúc này phải tranh thủ chơi bài đến chết, không thì lúc ra đi sẽ nuối tiếc.

Cô không thể ngờ bà Tôn dù đang cận kề với cái chết nhưng lại bài bạc đến thế. Bà không nghĩ đến đứa con trai yêu thương bà. Bà bị thế cũng coi như là trừng phạt cho sự ích kỉ và tàn ác mà bà gây ra

- Anh khỏe hơn chưa? Anh đỡ ho chưa?

- Anh đỡ rồi!

- Sao giọng anh lạ thế? Anh đang say à?

- Anh không say, anh chỉ uống một ít rượu thôi

- Anh đừng uống nữa, uống nhiều quá không tốt đâu

- Em có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?

- Sao đột nhiên anh lại hỏi vậy?



- Em không muốn trả lời anh sao?

- Nhớ, em nhớ rất rõ luôn mới là đằng khác

- Nếu anh nói lúc đó anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên em tin không Tĩnh Thanh?

- Em..... tin

- Lúc đó anh đã nghĩ anh điên rồi mới dám tư tưởng đến em. Thật sự con gái nhà giàu anh đã gặp qua rất nhiều nhưng rất ít ai được như em lắm

- Anh có biết anh đang nói gì không?

- Anh biết, anh biết rất rõ

Đầu dây bên này, Diệp Tĩnh Thanh nghe rất tõ được tiếng sụt sùi. Không kìm được cô hỏi nhưng giọng đã bắt đầu rung rẫy, khóe mắt ương ướt

- Anh.... đã chịu những nổi đau thế nào trong khoảng thời gian anh sống ở Anh?

- Tại sao em lại hỏi anh câu hỏi này?

- Tại sao anh lại dấu em những chuyện anh đã đối mặt trong 5 năm anh sống ở Anh Quốc?

- Những chuyện đó không đáng để em phải bận tâm đến đâu

- Một trong những nỗi đau đó có một là do em đúng không anh?

Nghe được sự sụt sùi bên đầu dây, Tôn Thất Thiên gần như ngạt thở:



- Là do anh, em không làm sai việc gì cả. anh là người hủy hoại tất cả, em không có lỗi.

- …………

Lúc này Diệp Tĩnh Thanh không thể ngờ được bên tai mình lại là tiếng khóc quá đỗi đau thương. Anh khóc thật sao? Đây là lần thứ 3 anh khóc, nhưng 2 lần trước anh không hề khóc như này. Lần này, tiếng khóc của nỗi đau khó hàn gắn, của sự ân hận đến tột cùng.

- Nếu anh tìm hiểu rõ hơn, nếu anh tin em, có lẽ….. em sẽ không phải gánh những nổi đau về cả thể xác lẫn tinh thần, anh…. rất muốn chết đi, anh thực sự rất muốn chết đi để giảm bớt sự tổn thương mà anh gây ra cho em. Để anh nhẹ lòng hơn vì không phải sống trong tội lỗi và ân hận

Lúc này giọng Tôn Thất Thiên nghẹn đến nỗi không thể diễn đạt:

- Con …. của chúng ta…là anh đã giết nó…. Là anh

Tiếng người đàn ông như hét lên trong tuyệt vọng, gương mặt nước mắt không ngừng rơi, tay chạm lên vòm ngực để kìm nén nỗi đau khó diễn tả, nỗi đau ấy thà chết còn hơn.

Diệp Tĩnh Thanh cũng không kìm được rơi lệ không ngừng:

- Đợi em, em sẽ về thăm anh! Anh nhất định phải đợi em, không được quá đau lòng. Trách nhiệm không thuộc về hoàn toàn anh. Mà là do…. Ông trời trời đùa chúng ta, ông trời không thương xót cho chúng ta. Thất Thiên, anh hãy nhớ một điều rằng dù thế nào đi nữa em cũng sẽ không bỏ rơi anh. Anh hãy mạnh mẽ lên, chờ em về

- Anh không xứng! anh không xứng để em làm thế!

- ……………..

- Em đã quên anh đã đối xử với em thế nào sao? Anh đã nhẫn tâm lấy dây thừng đánh vào em, khiến em trên người đầy thương tích, anh đã ép em uống thuốc tránh thai, anh đã khốn nạn tới mức ép em vào nơi ở của kiều nữ, anh đã làm mất đi đứa con của em và anh, anh đã không tin tưởng em, anh đã sỉ nhục , lăng mạ em. Sao em không hận anh? Thà rằng em hận anh, còn đỡ hơn là tha thứ khiến anh thống khổ thế này!

Tôn Thất Thiên gần như điên lên khi thốt ra những lời đó, anh đau đớn vô cùng, hối hận vô cực. Lúc này anh chỉ hận không thể chết đi để bù đắp những tội lỗi của bản thân.....