Đã Làm Mẹ Của Con Tôi Thì Em Chính Là Vợ Của Tôi

Chương 44: Cầu hôn






Sau khi Quỳnh Dao trở về nhà Phúc Khang lập tức đưa cô đi đăng ký kết hôn, ba mẹ hai bên đều vui vẻ đồng ý còn hôn lễ thì đợi em bé lớn một chút sẽ tổ chức.

Bé Minh Tuấn được 3 tháng thì hôn lễ của ba mẹ Vũ chính thức diễn ra, hai người lớn đã đình lại gần một năm rồi bây giờ cũng đến lúc cử hành bước cuối cùng sau bao nhiêu năm xa cách rồi.

Hôm nay là ngày hôn lễ được diễn ra Quỳnh Dao mặc dù là mẹ của ba con rồi, nhưng cô vẫn giữ được vóc dáng thon gọn của mình.

Cô chọn cho mình một chiếc váy màu trắng, cổ vuông, tay phồng ren ở nửa trên và nhấn nơ ở eo rất đáng yêu.

chapter content



(Váy Quỳnh Dao mặc ở hôn lễ của mẹ Vũ)

Hai bé Minh Đăng và Minh Đan cũng được ba chuẩn bị cho hai bộ đồ rất đẹp để dự hôn lễ của bà ngoại, hai bé rất thích và vui vẻ khi được dự hôn lễ của người bà đã chăm sóc hai bé từ nhỏ đến lớn.

Còn bé Minh Tuấn được bà nội để trong xe nôi em bé và đến dự hôn lễ của bà ngoại, bé còn quá nhỏ nên đa phần là ngủ và uống sữa và tiếp tục ngủ, rất may mắn là bé rất dễ nên không quấy khóc gì hết.

Quỳnh Dao nhìn mẹ Vũ cùng ba Vũ sánh bước bên nhau trên lễ đường mà cô rất hạnh phúc, cuối cùng thì mẹ cô cũng thật sự có được một hôn lễ đường đường chính chính mà không bị ai gièm pha nữa.

Ba Vũ tổ chức một hôn lễ thật lớn để bù đắp lại cho mẹ Vũ, những người đến dự hôn lễ là họ hàng của hai bên và vài người bạn thân của mẹ Vũ.

Còn khách khứa bên nhà trai cũng có cả những ông trùm lớn và ông chủ các sòng bài lớn ở Macao đến dự nữa, bởi vì bà Vũ là ông trùm ở Macao nên mọi người rất nể mặt mà đến dự.

Buổi tiệc diễn ra rất suôn sẻ đến phần tung hoa cưới, Quỳnh Dao không chịu lên cùng mọi người bởi vì cô đã có ba đứa con rồi.

Mọi người có nói thế nào cô cũng không chịu lên, thế là cô ngồi chơi với bé Minh Tuấn còn hai bé lớn đã lên sân khấu với bà ngoại rồi.

Nhưng lần tung hoa cưới này không giống với mọi khi, bởi vì tất cả mọi người đều đứng đợi hoa được tung lên thì mẹ Vũ lại không tung hoa.

Bà cầm bó hoa cưới của mình đi đến trước mặt Phúc Khang để trao tay cho anh, cúi đầu cảm ơn mẹ Vũ anh tiếng thẳng đến chỗ Quỳnh Dao đang ngồi,mặc dù vậy nhưng không có ai buồn hay giận gì hết mà ai cũng cười.

Phúc Khang quỳ xuống trước mặt Quỳnh Dao, cô vô cùng bất ngờ khi anh làm như vậy Phúc Khang đưa bó hoa cưới đến trước mặt cô nói:

- Quỳnh Dao 7 năm trước anh tình cờ cứu được em, để rồi anh lạc mất em suốt 5 năm trời, đến bây em đã sinh cho anh 3 đứa con rất đáng yêu, đã đến lúc anh cho em danh phận rõ ràng là nhị thiếu phu nhân của Lê gia rồi, em có đồng ý làm vợ anh không hãy chấp nhận anh nhé để anh được bù đắp lại tất cả cho em và con.

Mọi người ở buổi tiệc ai cũng hồi hộp đợi chờ câu trả lời của Quỳnh Dao, còn cô thì vô cùng bất ngờ hai người đã đăng ký kết hôn rồi, cô không nghĩ anh sẽ cầu hôn mình.

Phúc Khang thì vô cùng hồi hộp chờ đợi Quỳnh Dao trả lời, cô mỉm cười gật đầu đồng ý với anh, cô nói:

- Em đồng ý.

Như đã được chuẩn bị từ đầu hai bé Minh Đăng và Minh Đan từ trên sân khấu đi đến bên ba mẹ, bé Minh Đăng đưa ra một hộp nhung đỏ nói:

- Cái này là ba chuẩn bị cho mẹ ạ.

Còn bé Minh Đan thì đưa cho cô một tập hồ sơ, và nói:

- Cái này là của hồi môn ba tặng mẹ ạ.

Và khi Quỳnh Dao mở ra thì đó là giấy tờ nhà của một cửa hàng bán gấu bông và đồ chơi mà cô yêu thích, nó nằm ngay mặt tiền ở trung tâm thành phố.

Trước đây khi đi ngan qua cửa hàng đồ chơi đó cô chỉ buộc miệng nói ra “Nhìn cửa hàng đó thật thích em cũng muốn có một cái như vậy”, nhưng cô không ngờ anh lại mua nó tặng cô.

Quỳnh Dao vô cùng bất ngờ với tất cả những gì anh làm cho mình, cô nói:

- Em cảm ơn anh nhiều lắm.

Phúc Khang mỉm cười nói:

- Anh mới là người cảm ơn em vì đã sinh con cho anh và chấp nhận lấy anh, anh yêu em Quỳnh Dao.

- Em cũng yêu anh.

Cô mỉm cười để Phúc Khang đeo nhẫn vào tay mình, và hai bé Minh Đăng và Minh Đan đồng thanh nói:

- Chúng con cũng yêu ba mẹ ạ.

Mọi người ở buổi tiệc đều cười tươi với sự đáng yêu của hai bé và vỗ tay chúc mừng đôi trẻ, sau bao nhiêu sóng gió cuối cùng cũng được ở bên nhau rồi.

…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…