Sau khi mọi chuyện đã rõ ràng rồi thì mẹ Vũ quyết định đợi Quỳnh Dao sinh xong mới tổ chức hôn lễ, dù gì đám cưới của ba mẹ Vũ cũng đã dời lại 6 tháng rồi.
Bây giờ đợi thêm một hai tháng nữa khi Quỳnh Dao sinh xong rồi tổ chức hôn lễ cũng được, ba Vũ cũng đã mua một biệt thự ở gần Lê gia để cho mẹ Vũ tiện tới lui chăm sóc cô.
Phúc Khang rất vui mừng vì đã về kịp để cùng Quỳnh Dao đón chào thành viên mới của gia đình, nếu như anh bỏ lỡ lần này chắc anh sẽ hối hận suốt đời.
Anh lên mạng tìm sách đọc, tìm hiểu về mọi thứ cần thiết cho mẹ bầu thức ăn dinh dưỡng, hay đến từng món đồ cho bé như: bình sữa, ti giả cho bé cưng, máy tuyệt trùng…tất tần tật về mọi thứ.
Tuy đứa bé này là đứa con thứ ba của Phúc Khang rồi, nhưng mà với anh y như lần đầu tiên có con bởi vì hai bé trước anh không có cơ hội chăm sóc, nên lần này anh chuẩn bị thật chu đáo mới được.
Hôm nay Phúc Khang đưa cô đến trung tâm thương mại để mua thêm đồ cho bé con, hai người đang lựa đồ thì tự nhiên bụng của Quỳnh Dao đau quá, cô nhíu mày kéo tay Phúc Khang nói:
- Anh bụng của em…bụng của em đau quá…á…
Anh hết hồn ôm cô nói:
- Chắc em đến lúc sinh rồi.
Quỳnh Dao đau đớn nhưng vẫn không quên trả lời anh:
- Nhưng mà em còn 1 tuần nữa mới sinh mà…Á…
- Anh không biết nhưng không sao anh lập tức đưa em đến bệnh.
Dứt câu Phúc Khang lập tức ẩm Quỳnh Dao lên chạy đến thang máy để đưa cô đến nhà xe vào bệnh viện kiểm tra.
Khi đến nơi bác sĩ lập tức thăm khám cho cô, Phúc Khang lo lắng đi tới đi lui ngoài phòng khám, 5 phút sau bác sĩ đi ra báo tin cho anh:
- Cho hỏi anh có phải là chồng của cô Vũ Quỳnh Dao không?
Phúc Khang lập gật đầu và trả lời bác sĩ:
- Phải chính là tôi thưa bác sĩ có chuyện gì xảy ra với mẹ con cô ấy không?
Vị bác sĩ lắc đầu nói:
- Cô ấy có dấu sinh rồi nhưng mà chưa vỡ ối nên người nhà không hay, tôi ra ngoài này để thông báo người nhà làm thủ tục cho cô ấy sinh con.
Anh vô cùng mừng rỡ nắm tay vị bác sĩ ấy nói:
- Không sao cả tôi cảm ơn bác sĩ, tôi lập tức làm thủ tục liền.
Rồi thì anh chạy đi lo thủ tục đăng ký sinh và sẵn đó gọi điện cho ba mẹ hai bên biết tin để vào bệnh viện, bây giờ anh mới biết trải qua cảm giác hồi hợp là như thế nào.
Ở trong phòng sinh anh ngồi ở phía trên Quỳnh Dao, nắm lấy tay cô anh nói:
- Bé cưng em cố gắng lên có anh bên cạnh em đây.
Quỳnh Dao vì quá đau nên không trả lời anh, cô chỉ gật đầu với anh mà thôi Phúc Khang nhìn thấy cô đau đớn mà anh sốt hết cả ruột.
Bây giờ anh mới hiểu được sự cực khổ và đau đớn của Quỳnh Dao nhiều như thế nào, khi cô một mình sinh hai bé Minh Đăng và Minh Đan.
Cho dù có vào phòng sinh cùng với Quỳnh Dao đi nữa thì anh cũng không thể chịu đựng thay cô được, nhìn thấy cô đau đớn mà khoé mắt anh cay.
Qua 15 phút thì cuối cùng Quỳnh Dao cũng sinh xong, lần này cô sinh con tính ra là dễ hơn lần trước rất nhiều, và vì có kinh nghiệm nên cô làm theo bác sĩ rất giỏi.
Khi vừa nghe thấy tiếng em bé khóc Phúc Khang liền run rẩy mà cuối xuống, anh gục đầu lên vai cô nói:
- Bé cưng anh cảm ơn em nhiều lắm, cực khổ cho em rồi mình sinh lần này rồi thôi không sinh nữa em nhé!
Sau khi cơn đau đớn vì sinh con đã qua Quỳnh Dao mỉm cười trả lời anh:
- Em không sợ mà anh sợ à? Sau này nếu anh muốn thì bao nhiêu đứa em cũng sinh cho anh hết.
Phúc Khang mỉm cười cúi xuống hôn lên trán cô một cái nói:
- Nhưng anh không muốn em đau đớn nữa, chúng ta cũng đã có ba đứa con rồi.
Quỳnh Dao mỉm cười gật đầu với anh, cô không sợ khổ chỉ cần gia đình nhỏ của cô hạnh phúc là được rồi.