Quỳnh Dao đau lòng mà đứng khóc trong im lặng, cô không còn màn đến bất cứ thứ gì xung quanh hết, cuộc đời của cô đã quá bất hạnh rồi.
Nhìn thấy bờ vai nhỏ bé cô đơn run rẩy mà ai cũng muốn được đến bên cạnh để bảo vệ, trong lúc cô đang khóc có một giọng nói quen thuộc cất lên:
- Em đừng khóc nữa sẽ ảnh hưởng đến con.
Nghe thấy giọng nói đó Quỳnh Dao đứng hình, có phải cô đang mơ không? Hay là do bản thân đã tưởng tượng ra? Cô không dám quay đầu lại mà đứng im như tượng.
Cuối cùng thì có một vòng tay ấm áp quen thuộc đã ôm lấy Quỳnh Dao từ phía sau, anh đưa tay ra phía trước xoa nhẹ bụng của cô nói:
- Anh xin lỗi anh về trễ rồi, con có quấy em không?
Cảm nhận rõ ràng hơi ấm của Phúc Khang giọng nói của anh và vòng tay ấm áp dành cho cô, Quỳnh Dao xoay người lại thì thật sự là anh bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt cô.
Quỳnh Dao không nói nên lời mà chỉ có thể khóc thật to, Phúc Khang sợ cô khóc nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến em bé, anh ôm cô vào lòng nói:
- Ngoan đừng khóc nữa anh thương, anh xin lỗi đã trở về trễ em đừng khóc nữa được không? Anh xin lỗi em bé cưng anh đã trở về rồi đừng khóc nữa.
Cô đánh vào ngực anh uất ức nói:
- Anh…hic… anh đã ở đâu…hic…có biết em lo lắng lắm không…anh xấu xa…huhu…
Phúc Khang ôm cô vào lòng tay vươn lên vuốt tóc Quỳnh Dao, anh đặt lên trán cô một nụ hôn thăm tình rồi mỉm cười nói với cô:
- Anh xin lỗi, giờ anh đã trở về rồi chúng ta về nhà được không? Em bầu bì đừng có đứng ở đây lâu quá, anh thật may mắn khi trở về kịp trước lúc em sinh, anh yêu em bé cưng.
Quỳnh Dao mừng rỡ mà không nói được lời nào, chỉ có thể gật đầu đồng ý với anh và cùng anh trở về khách sạn.
Mọi người khi hay tin anh trở về ai cũng vui mừng, mà mọi người mừng nhất là anh đã về kịp trước lúc Quỳnh Dao sinh con, bởi vì thời gian qua không có anh.
Quỳnh Dao đã rất buồn lo lắng và được bác sĩ chuẩn đoán là cô bị trầm cảm nhẹ, nếu anh vẫn không về sợ khi cô sinh con xong, sẽ bị trầm cảm sau sinh nhưng rất may mắn anh đã trở về kịp giúp tâm trạng của cô tốt lên.
Hai bé Minh Đăng và Minh Đan khi nghe người lớn nói anh đã trở về, hai bé liền gọi cho mẹ để nói với mẹ mình, Minh Đan nói:
“Mẹ ơi, con nghe ông nội nói là ba đã trở về rồi mẹ đừng buồn nữa nhé!”
Minh Đăng cũng không thua kém gì em gái mình, cậu bé cũng nói vào điện thoại:
“Con biết ba nhất định không bỏ rơi chúng ta, nên mẹ đừng buồn nhé khi ba về con sẽ nói với ba đến khách sạn rước mẹ về nhà ạ.”
Hai đứa bé vô tư nói chuyện mà không biết rằng Quỳnh Dao chính là người đầu tiên gặp lại anh, cô mỉm cười nói với các con:
- Mẹ biết rồi mẹ đã gặp ba rồi ngày mai ba mẹ sẽ trở về hai con ở nhà với ông bà nội thật ngoan có biết không?
Minh Đan tỏ ra bất ngờ nói:
“Wow, thì ra ba đến tìm mẹ trước khi gặp chúng con nữa, ba thương mẹ hơn chúng con rồi.”
Còn Minh Đăng thì tỏ ra hiểu biết hơn nói:
“Đương nhiên rồi ba phải thương mẹ hơn chứ, nếu không thì làm sao chúng ta được sinh ra.”
Phúc Khang đang ôm Quỳnh Dao mà không khỏi bật cười khi nghe hai đứa nhỏ nói chuyện, anh liền nói vào điện thoại với hai bé:
- Ba thương con gái và anh hai nữa, nhưng vì mẹ có em bé nên ba đến gặp mẹ trước, khi trở về ba bù lại cho hai con nhé!
Minh Đan cười khúc khích trả lời lại ba mình:
“Dạ, vậy con sẽ thật ngoan ngày mai đợi ba mẹ về nhà ạ!”
Minh Đăng cũng lên tiếng:
“Con sẽ kêu bà nội chuẩn bị nhiều món ngon để đón ba mẹ về ạ.”
- Ừm, con gái và con trai của ba rất ngoan vậy bây giờ hai con ngủ sớm đi ngày mai ba mẹ về với các con nhé!
“Dạ Minh Đan chúc ba mẹ ngủ ngon ạ!”
“Minh Đăng cũng chúc ba mẹ ngủ ngon ạ!”
- Giỏi hai đứa ngủ ngon nha, ba mẹ yêu các con.
Sau khi cúp điện thoại của hai con Phúc Khang để điện thoại qua bàn cạnh giường ngủ, sau đó anh quay qua Quỳnh Dao ôm cô vào lòng nói:
- Quỳnh Dao anh xin lỗi vì trở về trễ đã khiến em lo lắng, em tha lỗi cho anh nhé!
- Chỉ cần anh bình an mọi thứ em đều có thể bỏ qua hết cho anh, em cũng xin lỗi vì trước đây đã không dám đối diện với tình cảm của anh, Phúc Khang em yêu anh.
Anh vô cùng bất ngờ khi nghe Quỳnh Dao nói như vậy? Bởi vì anh nghĩ cô sẽ không tha thứ cho anh, cúi xuống hôn lên môi cô một cái anh nói:
- Anh hứa từ nay về sau anh sẽ làm chỗ dựa cho em và các con, anh cũng mừng vì mình hồi phục kịp quay về trước khi em sinh.
Hôn lên trán cô một nụ hôn trân trọng anh nói:
- Lần này anh sẽ cùng em vượt cạn và chăm sóc con, anh yêu em Quỳnh Dao.
- Em cũng vậy.
Cả hai người ôm nhau và ngủ một giấc thật ngon, qua bao nhiêu sóng gió và những khuất mắt được tháo gỡ, cuối cùng hạnh phúc cũng thật sự đến với gia đình nhỏ Quỳnh Dao và Phúc Khang.