Đã Là Chuyện Của Hôm Qua

Chương 5: Xin lỗi và hạnh phúc




Căn phòng nhỏ tĩnh lặng. Niệm Bằng đã ngủ say trong phòng chung với Niệm Tâm.

Tiêu Khiết không biết Diệp Vũ đang nghĩ gì...Anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, từ lúc về phòng đến giờ:

-Anh xin lỗi!...

Vòng tay Diệp Vũ bỗng mở ra, ôm lấy Tiêu Khiết vào lòng, xiết chặt...Chỉ nói được một lời xin lỗi ngắn ngủi, nhưng ngoài nó ra Diệp Vũ cảm thấy những lời nói khác đều là vô nghĩa trong phút giây này, khi hối hận làm giọng hắn cũng nghẹn đi:

-Không cần phải xin lỗi em...Em gạt anh trước mà...

-Lúc đó anh còn rất trẻ...Không có kinh nghiệm...Nhưng bây giờ thậm chí còn tệ hơn trước...Chỉ biết nghĩ tới mình.Xin lỗi em...

Người đàn ông đáng yêu nhất là khi họ nhận mình sai.

Tiêu Khiết mỉm cười...

Đủ lắm rồi...

Cô không còn nhớ tới gì nữa cả. Bao đau khổ, vất vả, ủy khuất đều như một giấc mộng mới trải qua.

-Ngày mai anh đưa em về gặp ba mẹ anh...

Gặp ba mẹ anh?

Diệp Vũ nhận thấy cô đang run rẩy...

Nỗi đau từ những lời sỉ nhục, những tờ nhân dân tệ vẫn còn rành rành...Cả những lời ném vào ba mẹ cô nữa.

-Đừng sợ...Có anh đây...Anh hứa với em, anh sẽ cùng gánh với em. Nếu em không thích chốn hào môn sâu như bể đó, anh sẽ cùng em bơi tới bờ. Đừng lo!

Cha mẹ của anh chỉ có mình Diệp Vũ. Tiêu Khiết là bảo bối của ba mẹ mình, thì anh cũng là tất cả của ba mẹ, là niềm hy vọng, người mà họ yêu thương nhất. Cô không thể chỉ nghĩ đến gia đình mình được. Cũng không thể để anh vì mình mà chịu tiếng bất hiếu, làm cha mẹ Diệp Vũ phải đau lòng.

-Em sẽ cố bơi...Chỉ cần khi em mệt, anh quăng cho em một cái phao. Được không?

Cô cười thật đẹp.

Diệp Vũ ngơ ngẩn. Tay anh vén những sợi tóc mai, âu yếm:

-Được chứ...Anh làm được...Nhất định làm được...

6 năm dài xa cách khiến cho nụ hôn càng thêm nồng nhiệt. Không cần đè nén, không cần đóng kịch, Diệp Vũ và Tiêu Khiết say mê tận hưởng những phút giây chỉ có hai người...

Đêm như lắng lại...

Sâu và dài hơn...Trong ánh mắt đắm đuối của anh, Tiêu Khiết thả mình dâng hiến. Đêm nay cô không say mà đầu óc cứ lâng lâng như người say rượu...Giờ phút hai thân thể hòa làm một, nụ cười hạnh phúc rạng ngời trên môi Tiêu Khiết...Cô chỉ muốn gọi mãi cái tên đã trở thành thân thiết với mình:

-Diệp Vũ...Diệp Vũ...Anh......

...Buổi sáng, Tiêu Khiết đã thấy một cảnh nhộn nhịp hiện ra trước mắt.

Trong khi cô đang bận rộn làm bữa sáng thì Diệp Vũ và Niệm Bằng đùa giỡn phía trên nhà. Tiếng trẻ con cười khanh khách hòa cùng giọng trầm trầm của cha làm cho căn nhà bỗng trở nên vô cùng ấm áp. Mỉm cười hạnh phúc, Tiêu Khiết bỗng có chút nuối tiếc...Đã bao lâu rồi, cô không cho Niệm Bằng cái quyền được chơi đùa với cha ruột của mình:

-Chạy đi đâu?

Niệm Bằng chạy vội vào nhà bếp, đằng sau Diệp Vũ đeo một chiếc mặt nạ đuổi theo nó. Ôm chặt lấy chân mẹ, Niệm Bằng vẫn cười to:

-Mẹ...mẹ...quái vật...

-Anh đừng có hù con như vậy chứ- Tiêu Khiết liếc anh- Tối Niệm Bằng ngủ sẽ bị giật mình đó.

-Không đâu Niệm Bằng nhỉ...Niệm Bằng là chiến sĩ siêu nhân vô địch, sao lại giật mình vì quái vật được, đúng không nè?

-Yeah!

Hai bàn tay, một to lớn, một bé xíu đập mạnh vào nhau.

-Thôi...cả hai vào ăn sáng đi! Niệm Bằng còn phải đi học nữa...

-Hôm nay cô Tăng đi thử áo cưới nên sẽ có cô khác dạy thay. Con ở nhà một hôm được không mẹ?

-Không được...Con lại lười rồi...

-Ba bảo sẽ cho con đi chơi công viên mà...Đi mẹ!

Ba...

Từ lúc nào Diệp Vũ đã dụ dỗ được con trai gọi mình là ba nhỉ?

Liếc nhìn ánh mắt tỏ ra vô tội của anh, Tiêu Khiết phì cười. Được rồi...Dù sao cũng là lần đầu tiên, Niệm Bằng được sống trong tình yêu của người cha ruột.Cứ để cho con được hồn nhiên vui vẻ sống trong tình thương của những người thân.

-Thế cũng được...Hai ba con đi đi! Mẹ thì phải đi làm...

-Em đi làm à?

-Vâng....Hết hạn nghỉ phép của em rồi. Em cũng không thông báo là mình kết hôn với Cty nên không được nghỉ thêm đâu.

-Em về làm ở chỗ anh đi...Làm việc khác chỗ nhau, nhiều lúc...

-Không...- Sợ Niệm Bằng nghe thấy những lời càn rỡ anh có thể nói, Tiêu Khiết vội ngắt lời- Giám đốc Trần có ân với em, đối xử với em cũng rất tốt. Em không muốn nghỉ việc đâu...

-Rồi...rồi...Anh hiểu. Em đi làm đi, cha con anh đi chơi riêng với nhau, mua kem không để dành phần cho mẹ, đúng không Niệm Bằng?

-Mẹ ơi! Mẹđừng lo..-Niệm Bằng nhìn mẹ, nghiêm túc-.Niệm Bằng có tiền tiết kiệm, Niệm Bằng sẽ mua cho mẹ mà.

Câu nói ngây thơ con trẻ khiến Diệp Vũ và Tiêu Khiết nhìn nhau, sau đó bật cười:

-Niệm Bằng của mẹ ngoan lắm...Mẹ cám ơn Niệm Bằng nha.

-Không có gì ạ.

-Trưa cha con anh ghé công ty đón em nha...Sau đó cùng đến Cục dân chính. Anh muốn làm thủ tục đổi họ cho con và đăng ký kết hôn.

Tiêu Khiết im lặng...

Đăng ký kết hôn, chính thức là người nhà họ Diệp...Là vợ của anh. Niệm Bằng sẽ là Diệp Niệm Bằng...Nhưng lại không được ghi vào gia phả gia đình. Một mai con lớn khôn, nếu hỏi về gia thế của mình, vợ chồng họ sẽ nói sao?

Nhưng cô không muốn Diệp Vũ mất hứng.

-Được rồi...Trưa mình nói tiếp nha anh!

—————————

Đây là lần đầu tiên Niệm Bằng được đến một khu vui chơi lớn như vậy.

Mẹ đi làm thường, khi được nghỉ chỉ có thể đưa Niệm Bằng đi chơi ở công viên gần nhà. Dù cũng rất vui nhưng đến đây còn vui hơn. Tận mắt chứng kiến những trò chơi chỉ được thấy trong ti vi, cậu bé con 5 tuổi ồ lên thích thú...

-Ba ơi...Con đi cái đó được không?

-Được chứ...Nhưng tàu lượn siêu tốc thì nguy hiểm lắm...Con phải đi với ba thôi.

-Dạ...

Hàm răng sún và nụ cười rạng rỡ. Niệm Bằng ngồi trên tàu lượn siêu tốc, sợ hãi đến nỗi tay nắm chặt áo ba. Song thích thì vẫn thích. Cái miệng nhỏ hét to sảng khoái, đi một lần cứ muốn đi hoài.

Diệp Vũ ôm con trai trong vòng tay, cười không thể khép miệng được. Mua nào là kem, nào là kẹo – bánh. Tay Niệm Bằng ôm mớ bánh kẹo khư khư. Cậu bé còn lột vỏ kẹo đút cho Diệp Vũ nữa. Từ nhỏ đến giờ, hình như đây là lần đầu hắn ăn món kẹo trẻ con này.

Niệm Bằng cầm vài viên kẹo bỏ vào túi áo, bảo là để dành cho mẹ. Gương mặt trẻ con bừng sáng dưới ánh nắng rực rỡ. Diệp Vũ lại ngẩn người.

-Ba ơi!

Ba đã lỡ mất rất nhiều thời điểm. Lúc con chập chững những bước đầu tiên. Khi con bi bô tập nói...Khi con khóc quấy đòi ăn...Dù là lý do gì đi nữa...Ba cũng có lỗi với con...Càng có lỗi nhiều với mẹ con.

Khi mẹ phải sinh con một mình trong phòng sinh lạnh lẽo...Giây phút con chào đời, trong cơn đau đó, có lẽ mẹ đã cần một bàn tay nắm chặt lấy, một khung ngực rộng cho mẹ dựa vào mà đấm thật mạnh " Đau quá anh ơi!".

Lúc đó ba không hề hay biết. Lòng ba chỉ có oán hận. Ba đã để lỡ một đoạn đường dài với hai mẹ con con.

Xin lỗi vẫn không bao giờ là đủ...Bù đắp thì thế nào mới là vừa?

Dùng cả đời này nhé, hai con người quan trọng nhất trong đời Diệp Vũ. Hắn cam tâm tình nguyện dùng cả đời này chăm lo cho họ, cả một đời cũng không muốn buông tay