Dạ Huyết

Chương 8




- Á aaaaa... anh là ai ? - Cô đột nhiên hét lớn .
Hắn giật mình trơ mắt nhìn cô. Khuôn mặt điển trai biểu lộ vẻ bối rối vì hắn chẳng hiểu cô nói gì ... vì từ trước tới giờ , hắn chỉ biết có mỗi ngôn ngữ loài sói . Hắn khua tay múa chân liên tục. Bộ dạng của hắn lúc này chả có uy phong lẫm liệt chỗ nào hết á ... Cô gái chợt bật cười . Ánh mắt hắn xao động, trái tim khẽ lệch nhịp.
( Đây được gọi là gì ? ) - Hắn chỉ tay vào miệng cô và nói . ( Đang nói dưới ngôn ngữ của loài sói ).
( Đây được gọi là "cười" ) - Cô chỉ tay vào miệng mình . Tiếp tục nhoẻn miệng cười ...
(Cười sao ? Tôi chưa bao giờ thấy ?) - Hắn lắc đầu tỏ vẻ không biết ...
( Hì , anh thật hài nhỉ ! Cười mà không biết sao ? ) - Cô cười khúc khích, khoe hàm răng trắng tăm tắp . Nụ cười cô tỏa nắng , ngân vang và nghịch ngợm như bé gió mùa xuân . Tiếng cười len lỏi qua phiến lá xanh rồi vọng ra xa xa . Hàng cây khẽ lay động như cũng muốn hòa nhịp cùng cô . Hắn đứng yên nhìn cô , trái tim cứ nhảy cẫng lên ...
(Mà cô là ai , sao lại đi vào chỗ này ?) - Hắn hỏi.
(Em là Như Quỳnh. Cái tên nghe thật đẹp phải không ? Quỳnh là một loài hoa vàng trắng kiêu sa chỉ nở trong đêm tối thôi ... Nó vừa tượng trưng cho sự nhu mì dịu dàng , và hoa quỳnh được mệnh danh là "Nữ hoàng của bóng đêm" , chỉ nở đúng một đêm hè duy nhất rồi lại khép vào chờ đến năm sau ... Bởi thế , hoa quỳnh đối với em rất đặc biệt !!! Vừa đơn giản lại vừa phức tạp!) - Cô nói một lèo . Đồng thời đưa đóa hoa quỳnh còn đang khép nụ ra trước mặt hắn . Hắn ngỡ ngàng nhìn vào bông hoa trên tay cô . Nó thật đẹp , màu vàng ấm áp nhưng lại ẩn chứa điều huyền bí bên trong nụ hoa đó . Hắn bất giác cầm lấy bông hoa trên tay cô, mân mê mãi. Cô nhìn hắn mà bật cười :
(Ha ha , anh thú vị thiệt nha. Hì anh tên gì vậy ?) - Cô nghiêng đầu hỏi hắn. Mái tóc nâu trầm như suối đổ trên bờ vai thon gầy.
(Tôi tên Phong)
( Ồ , tên anh đẹp quá ! Phong có nghĩa là gió nhỉ ?) - Cô lại nhìn hắn .

(Ừ , mẹ tôi luôn muốn tôi được tự do nên đặt cho tôi là Phong ?)
( Mẹ anh ? Là ai vậy ? Em tưởng ở đây không có ai sống chứ ?) - Cô nhìn hắn đầy thắc mắc .
( Mẹ tôi , mất rồi ...) - Đáy mắt hắn trở nên buồn bã ...
( Em .. xin lỗi !) - Cô bịt chặt họng lại . Tự nhủ mình ngu ngốc - (Hì , em vô duyên quá ha !) - Cô cốc đầu mình một cái .
( Không . Tôi không sao cả . Chuyện đã lâu rồi !) - Hắn xua tay ... Gương mặt trở lại vẻ lãnh đạm .
( Làm bạn nhá !) - Cô chìa tay ra , đôi mắt nhìn lấy anh háo hức . Hắn nhìn bàn tay cô . Đôi tay nhỏ nhắn thật xinh . Hai má hồng hồng cực kỳ dễ thương (Tác giả : Cho cắn cái coi !) . Hắn ngây người nhìn cô lần thứ n rồi ... Đôi tay bất giác chìa đến nắm tay cô . Bàn tay hắn to và vững chãi . Đôi tay cô mềm mịn và nhỏ nhắn. Cảm giác tiếp xúc với da thịt mềm mịn của cô, hắn thực thích a.
(Tay cô ấy , thật ấm!...) - Hắn nghĩ thầm .
( Hì , hôm nay trễ rồi , gặp anh sau nhá !) - Cô vẫy tay tạm biệt hắn rồi chạy mất dạng trong đám cây rừng xa bỏ lại hắn còn ngẩn ngơ nhìn đó ... Bàn tay còn vương ở trên không , hơi ấm và mùi hương dìu dịu từ tay cô truyền sang hắn. Có thứ gì đó đang len lỏi sâu vào tim hắn.
Kể từ hôm đó , Phong nhà ta cứ như người mất hồn . Cứ ngẩn ngơ ngồi trên ngọn đồi xanh mát . Mân mê đóa hoa quỳnh vàng ấm đó . Cứ thế , hắn không ăn không ngủ ... Vì cứ nhắm mắt lại , thì lại nhớ đến hình dáng tuyệt đẹp của cô . Hắn nhớ mỗi khi cô cười , đôi mắt cô xao động như thế nào . Tim hắn cứ đập thình thịch không rõ lí do .
( Thật đẹp !) - Hắn trầm ngâm.
Cứ vài ba ngày , cô lại đến chỗ của hắn chơi . Hắn dẫn cô đi tham quan khắp giang sơn của mình .

Cô cùng hắn leo lên núi cao . Đoạn đường chênh vênh nhưng lại vô cùng vui vẻ . Cô và hắn nói chuyện tíu tít . Cô kể cho hắn nghe về thế giới mà cô đang sống . Nó vui hay buồn , và cả những quan điểm của cô . Hắn luôn là người im lặng và lắng nghe cô nói . Cô cảm thấy rất tin tưởng ở hắn , một người đàn ông trưởng thành và chín chắn (theo nghĩa của loài sói ấy mà) . Và hắn cũng phải công nhận cô khỏe thật . Leo lên đỉnh núi mấy tiếng đồng hồ luôn mà không thấy mệt . Còn hắn do rèn luyện thường xuyên nên chuyện này có nhằm nhò gì với hắn .
Trên đường đi , hắn chỉ cho cô những vẻ đẹp của thiên nhiên . Cánh đồng xanh mướt mượt trải dài tít tắp nơi chân trời . Những bông hoa đồng nội thơm ngát đung đưa trong gió nhẹ . Bé gió thổi vi vu xuyên qua từng tầng lá của rừng , xào xạc , xào xạc thật bình yên . Cô tựa đầu ngồi bên cạnh hắn , nhắm mắt tận hưởng những âm thanh thật thú vị ... Hai đôi mắt nhìn ra nơi xa , lòng nao nao thấy lạ . Như Quỳnh có thể nghe được tiếng đập nhanh của con tim mình , và cả hắn nữa . Hai trái tim rộn ràng , một cảm giác ấm áp len lỏi trong cô ... Cảm xúc vỡ òa không thành lời nhưng cô cố chôn giấu . Cô không thể đánh mất tình bạn đẹp đẽ này ...
(Này, anh hỏi em nhá . Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không ? Tại sao em có thể giao tiếp với anh bằng ngôn ngữ của loài sói vậy ?) - Hắn nghiêng đầu hỏi cô.
( Hì , em quên nói với anh . Vì em học được ngôn ngữ của nhiều loài lắm cơ ! Sói , chim , gấu , khỉ ...bla...bla...bla ...) (Tác giả : Rồi ! Nữ Tác-zăng ! Chết ông rồi Tư Kỳ Phong ơi !) - Cô cười khúc khích .
( Ghê vậy , thảo nào !) - Tự dưng hắn bật cười .
( Ý a , anh cười rồi kìa ...!!!) - Cô vui mừng nhìn hắn . Đôi mắt lấp lánh ánh lên tia kinh ngạc lẫn reo hò .
( Cười ...là như vậy sao ?) - Hắn chỉ tay vào mình .
( Uhm , đúng rồi , cười là như thế đó ! Anh cảm thấy thế nào ?) - Cô nghiêng đầu hỏi hắn , ánh nắng hắt lên mái tóc cô thật đẹp .
( Ờ thì , có gì đó rất đã , rất sướng (Tác giả : Ê , "đã,sướng" là sao hả trời (=.=")???) , nơi đây nè, cứ lâng lâng không ngừng ...) - Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào nơi ngực trái của mình . Nhắm mắt lại khẽ cảm nhận dòng cảm xúc đang tuôn trào ấy ... Hắn chợt nhận ra cảm xúc của mình, hắn muốn gọi tên lên thứ cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào trong người hắn. Hắn quay sang cô, nhìn cô ngây thơ tựa vào người hắn.
(Thật ấm áp !) - Hắn thầm nghĩ . Lòng hắn vừa vui sướng vừa hoang mang lo sợ. Hắn sợ cô không có ý gì với hắn. Cô rốt cuộc, xem hắn như thế nào ?

Cô nhìn hắn mỉm cười mãn nguyện . Nụ cười của cả hai tan vào trong gió . Gió đưa đi hết khắp ngõ ngách rừng núi . Tiếng cười của cả hai người văng vẳng khắp nơi . Thiên nhiên hòa mình cùng họ , đất trời trở nên sống động hơn bao giờ hết , như muốn cùng chúc phúc cho cả hai người này ...
Thời gian thấm thoát thoi đưa , mới đây lại qua thêm một khoảng ... Rừng rậm cứ thay rồi trút lá , đổi màu sang thu . Lá cây trở nên vàng rộm , mang sắc đỏ rực rỡ của hạt cam thảo như muốn thiêu cháy cả đất trời . Một hôm , cô gặp hắn , nhưng chẳng nói năng gì . Gương mặt cô mang nét buồn bã khó nói. Ánh mắt trầm đục không còn vẻ lanh lẹ của hôm nào nữa . Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nhìn cô như vậy hắn đau lòng lắm . Hắn chỉ biết im lặng nhìn cô , sánh bước bên cô , cùng cô thưởng ngoạn phong cảnh thiên nhiên . Chợt hắn cảm thấy lạnh người , trong lòng lo sợ . Linh tính mách bảo hắn có điều gì không hay sắp xảy ra . Hắn cố trấn tĩnh mình , nói không sao đâu , không sao đâu ... Bối rối nhìn cô rồi lại nhìn xuống đất . Muốn mở lời nhưng môi cứ giữ chặt ...
(Anh Phong ...) - Cô bất chợt lên tiếng , xoa tan đi không khí im lặng đang bủa vây.
(...) - Hắn im lặng như dấu hiệu của việc đang nghe cô nói .
(Nếu mai này , em không còn ở đây , anh có buồn không ?) - Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn .
Hắn nhìn cô . Hai đôi mắt chạm nhau nhưng chứa đầy sự khó hiểu . Đôi mắt cô lúc này thật sâu , đục ngầu đau đớn . Con ngươi màu đỏ sẫm của hắn co rụt hết cỡ, ánh lên vẻ nghi hoặc khó hiểu ... Hắn theo phản xạ nắm tay thành quyền , ép chặt lòng bàn tay để không biểu lộ sự lo sợ của mình .
(Như Quỳnh, em đừng có mà nói nhảm ! Anh không thích thế đâu !) - Hắn trầm giọng . Hắn nổi giận rồi!
(Hì hì , không đâu anh ơi , em đùa thôi mừ . Làm gì mà căng dữ vậy ?) - Cô le lưỡi nhìn hắn trông cực kỳ đáng yêu . Nhưng theo hắn thấy đôi mắt cô xa xăm quá . Dường như cô đang cố che giấu nỗi đau cho riêng mình . Đôi mắt trở nên long lanh nhưng sao hắn thấy nó mong manh quá vậy. Hắn ghét cái cảm giác này. Vì hắn cảm giác như mình là 1 kẻ vô dụng không thể giúp gì được cho cô.
(A có con suối ở kia kìa !) - Cô reo lên rồi nhanh chóng quay lưng chạy về phía con suối. Cô quay lưng để cố chôn giấu những giọt nước mắt nóng hổi trên má . Cô lấy tay bịt chặt miệng mình nhưng sao tiếng nấc vô tình cứ lọt qua kẽ tay cô ...
Hắn nhìn theo bóng lưng cô. Nó run lên . Tim hắn đánh thịch một cái . Nỗi sợ mơ hồ này lại bủa vây hắn . Không thể không phủ nhận điều này , lúc này , "hắn sợ mất cô".
Nhìn hình ảnh cô nghịch ngợm dưới suối , hòa cùng ánh trăng sáng ngời đang lên , mái tóc dài óng ả bay bay cùng làn gió mát rượi . Hương hoa đồng nội thơm ngát ... Tất cả tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp , với cô là nhân vật chính của nền tranh ấy ...
Cô đang ngồi nghịch nước trên bờ đá thì cảm nhận một làn hơi ấm bao phủ lấy mình . Quay lại thì thấy gương mặt hắn sát kề mình . Hơi thở nam tính bao phủ lấy cô khiến cô phải đỏ mặt . Cô cảm nhận được lồng ngực hắn lớn và vững chắc . Từ khoảng cách này , cô nghe được tiếng tim đập của hắn . Sao mà nhanh quá ? Cứ như nó đang đập cho cô vậy ... Cô đưa tay mình lên lồng ngực hắn , làn da màu đồng khỏe khoắn thật hấp dẫn (Tác giả : Tui chảy nước dãi !!! —-> Chú thích : mê dzai hạng nặng . Mong bà con thông cảm !!! ^0^) . Tựa đầu vào ngực hắn khẽ thì thầm :

(Tim anh đập nhanh quá !)
Hắn ngây người chốc lát trước hành động của cô . Chưa bao giờ cô lại thân mật với hắn như thế . Nhưng hắn rất thích, đưa tay nâng cằm cô lên , để mặt cô đối diện với hắn . Như Quỳnh bất ngờ trước hành động này của hắn . Ánh mắt hắn sao mà nóng rực , cô không dám nhìn thẳng sợ để lộ hết tâm tư tình cảm bấy lâu này ... Nhưng hắn bá đạo ngang nhiên giữ chặt lấy cô , để mặt cô thật gần , cho cô thấy hết những cảm xúc thông qua đôi mắt đỏ sẫm này .
(Anh yêu em , Như Quỳnh !!!...) - Giọng hắn quá đỗi dịu dàng , giáng cho cô một tiếng sét ngang tai . Cô bật dậy nhìn hắn :
(Hả ? Anh nói gì cơ ?) - Cô không tin vào tai mình . Chắc hẳn cô vừa mới nghe lầm thôi. Vành tai cô đỏ lựng lên cả rồi... Cô khua tay múa chân không ngừng....
Hắn phì cười trước bộ dạng của cô . Đôi má cô trở nên đỏ gấc như quả cà chua chín . Hắn từ tốn lập lại:
(Anh - yêu - em) - Nói xong không để cô phản ứng . Hắn liền hôn cô . Nụ hôn tuy có vụng về nhưng lại thật sâu đậm , chứa đựng những tình cảm mãnh liệt của hắn . Hắn khuấy đảo khoan miệng cô như muốn tuyên bố chủ quyền của hắn . Hắn ôm chặt cô , hận một nỗi không thể đem cô hòa tan vào mình . Một tay hắn giữ chặt gáy cô , khẽ thưởng thức mái tóc như tơ của cô . Cô sững sờ .
(Phong .....) - Cô dãy giụa nhưng bất lực . Nụ hôn của hắn thật bá đạo nhưng lại ngọt ngào vô cùng . Tâm hồn cô đang lâng lâng ở trên tầng mây nào đó ... Cô dần dần thích nghi được sự mãnh liệt của hắn, cô vòng tay đáp trả....
Khung cảnh thực đẹp hơn cả tranh vẽ. Người con gái xinh đẹp, mỹ lệ như nàng tiên tử tinh nghịch giáng trần như đang muốn hòa tan trong nụ hôn nồng nàn mãnh liệt của chàng trai tuấn tú, cường tráng. Bên cạnh, cây cối hòa cùng suối đá róc rách chảy nhẹ, thanh âm trong trẻo toát lên thơ vị khó tả.
Khi Như Quỳnh gần như ngạt thở thì hắn mới buông ra . Nhìn nữ nhân trong lòng mình mà thật ấm áp, hắn ôm cô vào lòng , đặt nụ hôn trên trán thật dịu dàng . Mái tóc hắn vùi vào mặt cô , thân thể cao lớn hắn run run , hắn vươn người đến tai cô khẽ hỏi :
(Còn em ?) - Hắn thì thầm bên tai cô . Mặt Như Quỳnh bây giờ không khác gì quả cà chua . Đỏ ơi là đỏ luôn .
( Em cũng yêu anh !!!) - Cô khẽ gật đầu . Giọng nói nhỏ hết cỡ . Cô xấu hổ không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn . Hắn nhìn cô mà bật cười . Nụ cười của hắn thật đẹp. Rất chân thành và yêu thương... Hắn bế cô lên , để tay cô quàng qua cổ hắn . Hắn thấy được đôi mắt đen láy của của cô thật trẻ con và sinh động . Chúng như những ngôi sao xa lấp lánh trên bầu trời kia . Đôi má hồng hây hây đáng yêu của cô khiến hắn muốn véo mãi không thôi . Không kìm lòng được, hắn đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ , thật ngọt ngào và say đắm.