Dạ Hi - Mặt Trời Trong Đêm

Chương 29: Bài hát của Tiểu Dạ




Trầm mẫu lôi kéo Dạ Bạch Vũ ngồi xuống sô pha, hỏi

“Dạ tiểu thư trước kia có hay không kết giao với bạn trai?”

Dạ Bạch Vũ lắc lắc đầu.

“Cháu đừng giấu bá mẫu, Việt hi là con gái của bác, bác làm mẫu thân hy vọng nàng cũng có thể hạnh phúc. Cháu còn trẻ, còn có nhiều thanh xuân để tiêu xài, mà Việt hi lại bất đồng, nàng đã ba mươi mấy, không có bao nhiêu thanh xuân dùng để tiêu hao nữa.”

Dạ Bạch Vũ đem ánh mắt nhìn Trầm càng hi, trong mắt dấu không được là nồng đậm thâm tình, mặc kệ nàng là ba mươi mấy hoặc là bốn năm mươi tuổi, bảy mươi tám mươi, chỉ cần nàng là Việt Hi là được. Nàng lại nhìn về phía Trầm mẫu, lẳng lặng nghe bà nói tiếp.

“Cháu có hay không nghĩ tới hai nữ nhân sẽ sống với nhau như thế nào? Tương lai làm sao bây giờ? Không thể sinh con, tương lai già đi ai chiếu cố?”

Trầm Việt Hi bật cười

“Mẹ, mấy vấn đề mẹ nói đều có thể giải quyết, chúng con có thể nhận nuôi tiểu hài tử, hơn nữa hiện tại trong nhà còn có sẵn hai tiểu quỷ, còn thực đáng yêu nữa.”

Lập tức hướng tới Trầm mẫu giới thiệu Thích nhạc cùng Thích phong.

Trầm mẫu không nói cái gì nữa, nhìn ra được hai người cái gì đều đã tính tốt lắm, chính là đối với Dạ Bạch Vũ còn không yên tâm. Trầm phụ gặp Trầm mẫu hỏi xong, chạy nhanh lôi kéo Dạ Bạch Vũ đến một bên cùng nàng thảo luận công phu võ nghệ, Dạ Bạch Vũ nghe Trầm phụ đàm luận cảm thấy được lợi không phải là ít, đối với võ thuật truyền thống cũng có thêm nhiều nhận thức. Mà Trầm phụ cũng rất bội phục công phu của Dạ Bạch Vũ, sạch sẽ lưu loát, tuyệt không phải là chiêu thức đơn giản, chiêu thức khi xuất ra lại rất dứt khoát. Ông khoa tay múa chân rất nhiều chiêu thức, đều bị Dạ Bạch Vũ phá giải phản kích. Trầm phụ cười ha ha, vỗ vai Dạ Bạch Vũ

“Tiểu dạ, công phu của cháu bá phụ rất bội phục, cháu học với ai vậy?”

Dạ Bạch Vũ có chút không yên nói:“Không có ai dạy cháu, chính mình tự học ạ.”

Trên mặt lại lộ vẻ tự nhiên, nói chính mình tự học, như là chính mình là võ lâm cao thủ, thiên tài à.

“Chính mình học? Có bản lĩnh a.” Trầm phụ cười nói.

Dạ Bạch Vũ gật đầu nói:“Thường cùng người ta đánh nhau, đều là ở lúc đánh nhau ngộ ra được.”

Trầm phụ càng vui vẻ, nguyên lai nha đầu kia cũng không phải im lặng nhu nhược, ông thích, liền thích sự nghịch ngợm yêu nháo của nàng. Ông quay đầu về phía Trầm Việt Hi nói

“Hi nha đầu a, Dạ nha đầu ba thực thích, quyết định thu nàng làm con gái nuôi.”

“Khó mà làm được.” Trầm Việt Hi chạy nhanh từ phía Trầm mẫu đến bên cạnh Dạ Bạch Vũ

“Ba, liền đem nàng làm con rể tốt hơn nhiều à.” Nàng nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má Dạ Bạch Vũ

“Tiểu dạ, chúng ta ăn cơm đi, đừng để ý lão nhân này, ba là võ si (người si mê võ thuật), em muốn bàn luận với ba là tự chuốc phiền phức đó.”

Quay đầu làm như dặn dò Trầm phụ

“Ba, ngài đừng có chủ ý muốn luyện tập cùng Tiểu dạ, muốn tìm người luyện tập tìm Tần hoan đi, hai người là bạn nối khố, luyện thuận tay hơn.”

“Hoan tiểu tử kia có mấy phần công phu, ba đều nhìn hơn hai mươi năm, không gì mới mẻ. Nói sau, công phu của nàng, thế nào so với được với Tiểu dạ, nàng hôm nay phải luyệ tập với ta, đánh cho đến đã nghiền mới thôi nha.”

Trầm Việt Hi đem Dạ Bạch Vũ kéo đến bàn ăn, không để ý tới Trầm phụ.

Đồ ăn đã chuẩn bị tốt, Trầm mẫu tiếp đón mọi người ăn cơm. Dạ Bạch Vũ trước thực câu nệ, sau đó Trầm Việt Hi nói muốn ăn này ăn kia, Dạ Bạch Vũ liền giúp nàng gắp, ăn tôm giúp nàng lột vỏ, Dạ Bạch Vũ là một tình nhân hoàn hảo, một bên chiếu cố Trầm việt hi, một bên chính mình tự ăn. Nàng vội vàng vội vàng, chợt nghe đến Trầm mẫu ở bên tai Trầm phụ nhỏ giọng nói

“Lão công, ông xem Tiểu dạ săn sóc Việt hi kìa, Hi nha đầu thực sự phúc khí.”

“Bà cũng có phúc khí mà.” Trầm phụ cười nói, Gắp cho Trầm mẫu thức ăn.

Cơm nước xong, Trầm mẫu hẹn bạn bè đến chơi mạt chược. Trầm phụ hướng Dạ Bạch Vũ ngoắc, muốn kéo nàng luyện công bàn mấy chiêu, kết quả Trầm Việt Hi xuống tay trước, kéo Dạ Bạch Vũ chạy đi, nói muốn dẫn nàng đi gặp bằng hữu.

Dạ Bạch Vũ đi theo Trầm Việt Hi vào hội quán cao cấp, đi vào đều nhìn thấy bên trong ngồi cả trai lẫn gái, nhóm người này tuy nói không phải người người đều tuấn nam mỹ nữ, nhưng đều thực đặc sắc. Bọn họ nhìn đến Dạ Bạch Vũ, đều cười nói

“Tiểu trầm, này tiểu hài tử là ai a?”

“Lão công của ta à.” Trầm Việt Hi thoải mái nói. Nàng đối với Dạ Bạch Vũ nói:“Này đều là bằng hữu của chị.”

Dạ Bạch Vũ nhìn quét một vòng chung quanh, nhìn thấy Tần hoan cùng Lam thấm đã ở đây, hai người đang ở nơi đó hát tình ca.

Đột nhiên, thấy hoa mắt, một cỗ mùi xông vào mũi, nàng đã bị một người ôm

“Oa, hảo tuấn tiểu cô nương.” Đem nàng ôm thật chặt, hận không thể đem nàng để vào trong thân thể.

Mùi này tự nhiên không phải từ trên người Trầm Việt Hi, Dạ Bạch Vũ chạy nhanh tránh đi, trốn ra phía sau Trầm Việt Hi. Nàng quét một vòng người chung quanh, phát hiện bọn họ đều rất hứng thú nhìn mình, ánh mắt quả thực giống như là đại hôi lang gặp được tiểu bạch thỏ.

Bọn họ nhưng là đã sớm nghe nói Trầm đại mỹ nhân vì một nữ hài tử ngay cả vị hôn phu tám năm cũng không cần, đã sớm muốn gặp nàng ta, xem có phải hay không có ba đầu sáu tay. Không nghĩ tới vừa nhìn thấy, phát hiện là một tiểu cô nương thanh thuần, đặc biệt là ánh mắt, quả thực như là tiểu bạch thỏ, làm cho người ta vừa thấy đã nghĩ muốn khi dễ. (Tiểu dạ chị làm chị hai xã đoàn thật thất bại mà =))))))

Trầm Việt Hi kêu lên:“Uy uy, đừng nhúc nhích, vật phẩm này là của mình chớ động vào nha.”

Lời của nàng cũng chưa nói hoàn, bên cạnh liền ồn áo một trận??? Nói thế nào cũng phải làm cho nàng đem Dạ Bạch Vũ cho mọi người xem mặt chứ, còn có người trực tiếp động thủ muốn nhìn Dạ bạch vũ.

Dạ bạch vũ lắc mình tránh đi, vài cái xuyên qua, lẻn đến một bên, đỏ mặt nói

“Mọi người hảo, ta gọi là Dạ Bạch Vũ.” Tay nàng đổ mồ hôi, nhóm người này thật sự là như lang như hổ a, mà chính mình còn không thể tránh né.

“Lại đây lại đây, còn sợ mọi người ăn thịt sao?” Một vị nữ nhân hơn ba mươi tuổi, hướng Dạ Bạch Vũ vẫy tay nói.

Dạ Bạch Vũ nghĩ rằng, thật đúng là sợ bị các ngươi ăn.

Trầm Việt Hi đi qua đi, nắm tay Dạ Bạch Vũ nói với mọi người

“Tốt lắm, các cậu cũng đừng khi dễ nàng.” Rồi kéo Dạ Bạch Vũ ra ghế sô pha lớn ngồi.

Mọi người không động thủ nữa, lại cười hì hì đánh giá Dạ Bạch Vũ, sau đó có người hướng nàng kính rượu. Lam thấm quay đầu lại, nói

“Dạ Bạch Vũ, hát một bài đi nha.”

“Hảo.” Mọi người phụ họa theo.

Trầm Việt Hi xem xét Dạ Bạch Vũ, nàng giống như chưa từng nghe qua Tiểu dạ ca hát.

“Tôi sẽ không hát đâu.” Dạ Bạch Vũ nói, nàng trừng mắt nhìn Lam thấm liếc mắt một cái,rảnh rỗi không có việc gì làm sao?

Lam thấm rụt cổ, dùng miệng nói nhỏ

“Ta rất sợ đó.” Nàng chui vào trong lòng Tần hoan,“Khanh khách” Cười duyên, cười đến không có sợ hãi.

Trầm Việt Hi nhìn thấy Lam thấm, ném cho nàng ta cái nhìn xem thường.

Dạ Bạch Vũ nhấp hé miệng, nói:“Tôi sẽ không hát.”

“Không sao đâu, tùy tiện hừ hừ vài câu là tốt rồi. Bằng không, cùng Tiểu trầm biểu diễn một cái hôn thâm tình là được.” Bên cạnh có người kêu lên.

Trầm Việt Hi cười yếu ớt nhìn về phía Dạ Bạch Vũ, muốn làm cho nàng trước mặt mọi người hôn môi, nàng chỉ sợ không có lá gan lớn như vậy. Quả nhiên, Dạ Bạch Vũ rụt cổ

“Tôi, tôi sẽ hát.”

“Vậy hát đi thôi.”

Mọi người đem micrô cho nàng, ai cũng muốn nghe nàng hát. Dạ Bạch Vũ cầm lấy microphone, nhìn Trầm Việt Hi, xoay người sang chỗ khác, nhìn lời bài hát, thở sâu, theo làn điệu xướng lên.

"Không sợ công tác đến mức mồ hôi chảy ròng

Không sợ cuộc sống thiếu mật vàng

Quay đầu chỉ có một khoảng trống, mà tưởng niệm chỉ có lúm đồng tiền của người

Thả thiệt tình ở trước ngực, hy vọng một ngày người sẽ thấy

Ta là thật sự thay đổi, nhưng không có mặt đến yêu cầu người chờ đợi ta

Chỉ hận chính mình yêu cuồng nhiệt, sóng gió không sợ, bị thương tâm đến ngày đó mới có thể phục hồi như cũ

Ta không làm đại ca nhiều năm, ta không lạnh lẽo như băng

Không nên ép ta, không nên ép ta rơi lệ

Ta sẽ trở mặt, ta không làm đại ca nhiều năm, ta chỉ muốn hảo hảo yêu ngươi một hồi

Thời gian không thể quay lại, nhân sinh không thể hối hận yêu người tiếp tục vào ngày mai……"

Lời ca bên trong tha thiết, thê lương, lại triền miên, trong lúc đó lại hỗn loạn sầu não cùng thâm tình. Hát xong rồi nàng quay đầu lại nhìn Trầm việt hi, ánh mắt nhìn chăm chú vào dung nhan xinh đẹp của nàng, lẳng lặng nhìn, tình nguyện cứ như vậy vừa nhìn vừa ngắm nàng đến vạn năm.

Trầm Việt Hi nhìn Dạ Bạch Vũ, ca khúc này không phải dành cho chính nàng sao. Đi qua đem Dạ Bạch Vũ gắt gao ôm vào trong ngực, thật gắt gao.

Trong không khí tản ra một loại hương vị, một phòng tất cả mọi người nhìn các nàng, hai người trong lúc đó toát ra sự triền miên cùng thâm tình mà ở đây mỗi một người đều có thể cảm nhận được.

Hồi lâu, Trầm Việt Hi mới cùng Dạ Bạch Vũ tách ra, nàng nắm tay Dạ Bạch Vũ thật chặt

“Tốt lắm, ca xong rồi, ai cũng phải hứa không được khi dễ Tiểu Dạ nhà mình, bằng không thì cũng như đang khi dễ mình.”

Một đám người lại bắt đầu nháo nhào, ca hát vung quyền đến mười giờ đêm, sau đó lại bắt đầu kính rượu nhau. Trầm Việt Hi nhìn mọi người bắt đầu nháo đến điên rồi, chạy nhanh mang theo Dạ Bạch Vũ rời khỏi đây.

Về nhà, Trầm mẫu vẫn còn đánh bài, vận may không thế nào kém hơn nữa, thua rất nhiều. Nhìn thấy hai người về nhà, Trầm mẫu đem Trầm Việt Hi gọi đến bên người, bắt nàng giúp đỡ xem bài.

Trầm Việt Hi nhìn nhìn, nói:“Để Tiểu dạ giúp mẹ xem bài, con đi về phòng đổi quần áo một chút đã.”

Dạ Bạch Vũ theo lời Trầm mẫu xem bài. Ngồi ở cạnh Trầm mẫu, mới phát hiện bà thật sự thua rất nhiều, đã thua hai ba mươi vạn. Mà ba người kia tựa hồ liên thủ nhau đánh bại một mình Trầm mẫu.

Dạ Bạch Vũ ở một bên làm quân sư, chỉ huy mấy cái, làm cho Trầm mẫu không thua như trước nữa, nhưng không khởi sắc là bao. Nàng xem thời gian đã không còn sớm, phỏng chừng mấy người cũng mau tan cuộc, liền nói

“Bá mẫu, con giúp bác chơi được không?”

Trầm mẫu suy nghĩ một chút, đứng dậy nhường chỗ cho Dạ Bạch Vũ.

Dạ Bạch Vũ tay chân lanh lẹ bắt bài, sát khí mười phần.

“Cửu bính.” Đánh một hồi, nhà trên mới hé ra bài, thở phì phì ném ra.

“Ngượng ngùng, cùng một màu rồi.” Dạ Bạch Vũ cười cười, lật bài.

Tiếp theo, nàng thắng liên tục còn là thắng lớn, ba người sắc mặt trở nên có điểm khó coi, nàng phỏng chừng ba người kia đang muốn đuổi nàng ra khỏi bàn chơi. Lập tức nói

“Ngượng ngùng, tôi đánh thêm một phen nữa, một phen cuối cùng.”

Động tác Dạ bạch vũ nhanh nhẹn xào bài, ánh mắt cũng chưa xem ở trên bàn. Quăng con súc sắc, hai khỏa quay tròn ở trên bàn dạo qua một vòng, dừng ở trước mặt nàng. Vừa vặn, nàng lấy bài của chính mình trước.

Dạ Bạch Vũ nhẹ nhàng mà nhép khóe miệng, cầm lấy bài chính là đông phong, nam phong, gió tây, bắc phong các tam trương, hé ra bạch bản cùng đông phong.

“Ngượng ngùng, ám giang rồi.” Tay lại đi bốc bài, hé ra nam phong

“Thực ngượng ngùng, lại ám giang.” Lại hé ra Bắc Phong

“Ách, hôm nay vận may giống như không sai, lại ám giang.”

“Ách, ta chỉ bốc được ám giang.”

Nàng thật không tốt ý tứ đem bài nói

“Bá mẫu, bác tới bốc bài đi.” Mặt xám xịt chạy đến một bên mang vẻ như ta vô tội. =))

Trầm mẫu nửa tin nửa ngờ đem bài mở ra, lập tức liền mừng rỡ cười như điên

“Hồ, mười tám vị La Hán, đại tứ hỉ, đan điếu……” Lập tức liền lấy sổ tính tiền thắng được, chờ Trầm mẫu tính xong, ba người kia đem tiền thanh toán, trên người tiền toàn bộ thua sạch.

“Lại đây, Tiểu dạ, giúp ta xem bài.” Trầm mẫu cười đến mức đều hiện ra nếp nhăn nơi khoé mắt.

“Đừng tới bốc nữa, chúng ta không còn tiền đâu, chúng ta xin cáo từ.” Ba người nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, chạy trối chết.

Dạ Bạch Vũ phi thường khách khí đem bọn họ tống tiễn ra cửa, vừa quay đầu lại, phát hiện Trầm Việt Hi tựa ở cửa cười như không cười nhìn nàng.

Mặt nàng đỏ lên, cúi đầu xuống.

PS: Còn 1 chương nữa, H nha:"> Mau chuẩn bị khăn giấy bông băng lau máo mũi các Bách nhân:"> Cảnh H của Tuyệt Ca viết thì khỏi bài:)) rất đến nơi đến chốn.

Đọc chương này lúc Tiểu Dạ hát thật muốn khóc, cả cuộc đời chỉ từ nhỏ đến lớn đều là một màu đen u tối, chỉ đến khi gặp Việt Hi mới tràn ngập ánh mặt trời. Tên của truyện ngoại trừ ghép tên từ Dạ Hi thì còn có nghĩa là Ánh mặt trời trong đêm, cũng giống như cuộc đời của Tiểu Dạ, toả nắng khi gặp được Việt Hi ^_^

Hôm nay mình bắt đầu re-up từ từ bộ Xuân thiên lai liễu của Diệp sáp, mỗi ngày vài chương sau đó sẽ từ từ post các chương mới sau nha ^_^