Thích nhạc ngẩng đầu hướng hai người cười tươi như hoa, cười đến đáng giận, làm cho người ta vừa tức lại vừa bất lực không nỡ mắng mỏ.
Lam thấm tức giận đánh vào tay Tần hoan
“Đều tại ngươi làm bậy, làm cho tiểu hài tử chế giễu ta.”
Tần hoan chạy nhanh lại nói
“Tiểu hài tử không hiểu chuyện, thấy cũng không sao mà.”
“Xí, hiện tại tiểu hài tử tinh quái lắm.” Lam thấm bĩu môi nói. (Nhạc nhạc chỉ phá hoại, Nhạc nhạc không xấu xa như hai người đâu:">)
Trầm Việt Hi nghe được động tĩnh bên ngoài, từ trong phòng đi ra, nhìn hai người đã tái hợp lại, cười cười đi qua, đem Thích nhạc ôm vào trong ngực, nói
“Đến đây, Nhạc Nhạc, kêu Hoan Ca ca.” Tần hoan là T (T là công:”>), mọi người đều thói quen kêu nàng là Hoan thiếu, Trầm Việt Hi cảm thấy cho Nhạc Nhạc kêu nàng tỷ tỷ không được tự nhiên, liền hướng nàng gọi là Ca ca luôn từ bây giờ.
“Nàng là tỷ tỷ mà.” Thích nhạc nghiêm trang nói. (Nhỏ mà khó lừa ghê:">)
Tần hoan vui cười, không cùng tiểu hài tử so đo.
Lam thấm cùng Trầm Việt Hi rất giống nhau, đều thích tiểu hài tử, hai người vây quanh Thích nhạc chơi đùa.
Tần hoan gọi Dạ Bạch Vũ ra ban công, hai người đứng song song nhau, nhìn ra phía xa. Dạ Bạch Vũ mặc đồ ở nhà lẳng lặng đứng ở nơi đó, vẻ mặt đạm mạc, trên người tản mát ra lãnh khí, nhìn đến đều cảm thấy lạnh lẽo. Lúc nàng ôn nhu ngóng nhìn Trầm Việt Hi thì như hai người trái ngược nhau. (Sức mạnh của tềnh yêu)
“Nói thật, Dạ Bạch Vũ, ta nhìn hoài cũng không thích cô.”
Dạ Bạch Vũ nhẹ nhàng nhéch khóe miệng, nàng biết. Nàng cũng không cần quan tâm.
“Có cái gì nói nói thẳng đi.” Nàng ta sẽ không nhàm chán đến đơn thuần kéo mình đến phơi nắng ngoài này à.
Tần hoan sờ sờ cái mũi, nói thêm
“Bất quá, nữ nhân nhà ta không cho ta làm khó cô.” Nàng quay đầu ngắm nhìn Lam thấm, Lam thấm cùng Trầm Việt Hi cũng thường chú ý tới bên này.
Dạ Bạch Vũ liếc mắt một cái, nghĩ rằng, đâu có chuyện gì liên quan tới ta! Xoay người muốn đi, muốn cùng nàng ta chấm dứt màn nói chuyện nhàm chán này.
Tần hoan đến gần Dạ Bạch Vũ
“Cô không muốn thân cận thân cận ta sao? Ta ở Trầm gia thực được yêu thích nha. Nghe nói cuối tuần cô cùng với Tiểu trầm trở về.” Ngụ ý là cô nên lấy lòng ta, cuối tuần đi gặp ba mẹ Trầm Việt Hi tôi sẽ chiếu cố cô.
Dạ Bạch Vũ ngắm nàng, cô ở Trầm gia được yêu thích thì đâu có chuyện gì liên quan tới tôi! Muốn khoe với tôi hả? Không có gì mới lạ. Ngây thơ!
Tần hoan bị mất mặt, hướng về phía Dạ Bạch Vũ trợn trắng con mắt, sau đó hướng Lam thấm dùng nói không ra tiếng động
“Không phải ta không nghĩ cùng nàng hảo hảo ở chung, là nàng này gây khó khăn khi ở chung với ta nha!”
Lam thấm không tiếng động “Hừ!” một tiếng, quay đầu đi chỗ khác. Không xử lý tốt chính là không xử lý tốt, nói nhiều như vậy làm cái gì.
Trầm Việt Hi liếc Dạ Bạch Vũ một cái, nhìn nhìn lại Tần hoan, quay đầu lại đưa tiểu hài tử đi.
Dạ Bạch Vũ bị Trầm Việt Hi liếc mắt một cái liền chột dạ, nàng sờ sờ chóp mũi, thầm nghĩ, các nàng là bạn tốt, nếu chính mình tiếp tục cùng Tần hoan không hoà nhập, Việt hi khẳng định sẽ khổ, vừa xem nàng có điểm mất hứng, chắc phải cùng Tần hoan giảng hòa quá? Nhưng nghĩ đến tên kia liền cảm thấy trong lòng khó chịu, lại nhìn đến nàng kia đang vênh mặt, Dạ Bạch Vũ trong lòng vẫn không được tự nhiên.
Tần hoan xem Dạ Bạch Vũ cũng không thích, nhưng lại sợ cùng Lam thấm cãi nhau. Vì thế, tiến lên hai bước, hạ giọng nói
“Chúng ta như vậy không phải làm cho các nàng khó xử sao? Như vậy đi, ở ngoài này nắm tay một chút dả lả cho các nàng xem đi.”
Dạ Bạch Vũ khinh bỉ nhỏ giọng nói hai chữ “Dối trá!” Nhưng vẫn vươn tay ra, nàng cũng đi theo dối trá cho lành.
Tần hoan một bên cùng Dạ Bạch Vũ bắt tay, một bên hướng Lam thấm giơ tay làm thành động tác OK.
Hai người nắm tay càng nắm càng chặt, bắt đầu phân cao thấp. Lúc đầu, hai người còn thoải mái, càng đến sau vẻ mặt càng ngưng trọng, trên trán đều toát ra mồ hôi. Nhìn nhau, hai người cùng nhau buông tay, cũng không dấu vết xoa ta của chính mình, đều suy nghĩ người này công phu không kém, khó gặp được.
Cuối tuần, Trầm Việt Hi đem hai tiểu hài tử nhốt trong nhà, Thích phong chiếu cố muội muội, nàng cùng Dạ Bạch Vũ tới Hongkong.
Dạ Bạch Vũ cố ý mặc đồ nhã nhặn, làm cho chính mình thoạt nhìn nhu hòa một ít. Trầm Việt Hi lái xe, khóe mắt không ngừng ngắm Dạ Bạch Vũ, nha đầu kia quả nhiên là trời sinh mỹ nhân, thoáng nhìn một chút cũng làm cho người ta đui mù. Tươi mát, tự nhiên, lạnh lùng, thanh thuần mang theo hơi thở kiêu ngạo, như băng như lan, tao nhã, nếu diễn vai Tiểu long nữ cũng không cần hoá trang (Việt Hi em đề cử chị đóng vai Hoàng Dung đi gạt Tiểu long nữ:">). Khẽ nhéch miệng, trên mặt cười như nở hoa, nàng thật tài tình như thế nào nhặt được bảo bối như vậy chứ.
Dạ Bạch Vũ bị nàng nhìn thấy không được tự nhiên, nhìn lại trên người lần nữa, hơn nữa đang đi gặp cha mẹ Trầm Việt Hi liền khẩn trương, hỏi:
“Em mặc đồ như thế này có phải hay không xấu quá? Em trên người có phải hay không không được tao nhã?” Khẩn trương đến mức tay đều đổ mồ hôi. So với lần đầu tiên đi ra ngoài cùng người ta đàm phán còn khẩn trương hơn.
“Không hề, thích hợp lắm, tốt lắm, thật sự tốt lắm. Chính là rất đẹp.” Trầm Việt Hi nói.
Cố ý đi chọn lựa mấy lễ vật, Dạ bạch vũ cùng Trầm Việt Hi cùng nhau vào cửa chính Trầm gia. Nhìn nhà Trầm Việt Hi vừa to vừa đẹp, Dạ Bạch Vũ trong lòng bàn tay đến chóp mũi đều đổ mồ hôi. Ở Hongkong tấc đất tấc vàng, nhà bọn họ có thể mua một mảnh lớn như vậy, xây lớn như vậy, xem ra cũng không phải bình thường nha. Lập tức liền càng thêm khẩn trương, cho dù chính mình không phải nữ, bọn họ cũng sẽ chướng mắt mình, hơn nữa mình là thân phận này, nếu là mình cũng không nguyện ý đem nữ nhi phó thác cho người như vậy a. Dạ Bạch Vũ đã nghĩ trốn mau, khẩn trương muốn bỏ chạy, lắp bắp nói
“Việt hi, em…… Chúng ta không……” Nói còn chưa dứt lời, Trầm Việt Hi “Xì” Cười, đem xe quẹo vào gara, rút ra khăn tay thay Dạ Bạch Vũ lau đi mồ hôi lạnh
“Đừng khẩn trương, không có việc gì, sẽ không đem em ăn đâu.”
“Ân.” Dạ Bạch Vũ nuốt nuốt nước miếng, gật gật đầu, không khẩn trương mới là lạ. Nàng thở sâu, ổn định tình hình.
Trầm Việt Hi xuống xe, cho Dạ Bạch Vũ cầm quà tặng, nàng kéo Dạ Bạch Vũ vô cùng thân thiết cọ ở Dạ Bạch Vũ đi vào phòng khách.
Một tiểu hài tử tám chín tuổi cùng tiểu hài tử năm sáu tuổi cùng nhau ở một chỗ đùa giỡn, một nam tử cao lớn hơn 50 tuổi ngồi ở sô pha xem báo.
“Ba, con đã trở về.” Trầm Việt Hi kêu lên.
Nam tử kia đầu cũng không ngẩng lên, liền đáp “Ân.”
Dạ Bạch Vũ kiên trì, kêu một tiếng
“Bá phụ.”
Trầm phụ ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Bạch Vũ, đem nàng từ đầu đến chân đánh giá kĩ càng, sau đó xem xét Việt hi, đáy lòng dâng lên cỗ tức giận. Này không hồ nháo sao? Lừa con gái người ta không hiểu chuyện! Đây là lừa gạt nữ sinh mà =)) (Ý là Việt Hi gạt nữ sinh ko hiểu chuyện là Tiểu Dạ, do chỉ mặc đồ làm trẻ quá)
Trầm Việt Hi bị Trầm phụ nén ánh mắt tức giận liền rụt cổ, lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười, nói
“Ba, xem con mua cái gì này.”
Gói to mở ra, là một bộ trang phục khéo léo, ngay cả cổ tay, đai lưng tất cả đều tỉ mỉ, là nàng nhờ quan hệ mới mua được từ Vân Nam mang về cho phụ thân.
Trầm phụ vẻ mặt hơi chút dịu đi một ít, nhưng sắc mặt vẫn là khó coi. Hắn chỉ vào sô pha nói
“Ngồi đi.” Lại phân phó bảo mẫu châm trà.
Trầm Việt Hi kéo Dạ Bạch Vũ tới ngồi trên sô pha, Dạ Bạch Vũ không yên bất an ngồi, nàng nhìn ra lão gia tử vừa thấy nàng sắc mặt liền nóng giận, phỏng chừng là đè ép dữ dội lắm.
“Dạ tiểu thư làm ở công ty của Việt Hi sao?” Trầm phụ hỏi.
“Ân.” Dạ Bạch Vũ gật gật đầu.
“Phụ trách cái gì?”
Trầm Việt Hi cười nói
“Ba, ngài không biết sao? Nàng là nhà đầu tư, công ty có một nửa cổ phần là của nàng, đương nhiên là làm chủ.”
“Trong nhà làm cái gì?” Trầm phụ hỏi. Còn trẻ như vậy, hẳn là không phải tiền của chính mình kiếm được. Với Dạ Bạch Vũ hiểu biết không nhiều lắm, Tần hoan cùng Lam thấm và Trầm Việt Hi chưa bao giờ nguyện ý nhiều nói về gia cảnh Dạ Bạch Vũ. Ông cũng thỉnh người kiểm tra qua tư liệu về Dạ Bạch Vũ, nhưng nha đầu kia tư liệu sớm bị mất đi, cái gì cũng chưa điều tra ra.
“Ba, cũng nói rồi mà, mở công ty cùng con đó.”
Trầm phụ hướng Trầm Việt Hi trừng mắt, nói:“Ta là hỏi cha mẹ của nàng.”
“Đã mất.” Dạ Bạch Vũ âm thầm nắm chặt tay, áp chế khẩn trương, ngẩng đầu, sắc mặt thong thả đáp. Nàng đối với chính mình nói, không cần sợ không cần sợ, Trầm ba ba cũng sẽ không ăn thịt người, nhiều nhất chính là nghi ngờ về nàng thôi.
Trầm phụ “À” một tiếng, không có hỏi lại.
Bảo mẫu đem trà bưng lên, Trầm phụ đưa cho Dạ Bạch Vũ uống trà.
Dạ Bạch Vũ thật cẩn thận mang trà lên chậm rãi uống, trong lòng thầm than, bởi vì nàng cảm thấy Trầm phụ nhìn chằm chằm chính mình.
“Cô đừng khẩn trương, coi như là ở nhà mình đi.” Trầm phụ vẻ mặt nhu hòa đi không ít. Nhìn đến nàng khẩn trương ngay cả chén trà đều run run, suy nghĩ có phải hay không chính mình rất hung dữ đem người ta dọa.
“Ân.” Dạ Bạch Vũ nhỏ nhẹ nói.
“Ca ca con hôm nay công ty có khách, phỏng chừng tối nay trở về. Mẹ con có một cái dự án lớn phải làm, mấy ngày nay buổi tối đều tăng ca.”
Trầm Việt Hi bất mãn
“Mẹ cũng thật là, đều đã sáu mươi, còn không về hưu, làm mấy chục năm rồi cũng không ngại mệt a.”
Điện thoại vang lên, Trầm phụ ra nghe điện thoại, nghe xong vài tiếng, đứng lên nói
“Hiệp hội có chút việc, ta phải đi xem.”
“Chuyện gì a?” Trầm Việt Hi tâm tình thực khó chịu
“Tiểu Dạ lần đầu tiên đến nhà chúng ta, các người tất cả đều không ở……”
Trầm phụ nói:“Kim long võ thuật cho người đến hiệp hội luận võ, ta là hội trưởng đương nhiên phải đi một chuyến.”
Ngừng một chút còn nói thêm:“Nếu các ngươi ngại trong nhà không có ai, có thể cùng đi.”
Trầm Việt Hi nắm nắm tay Dạ Bạch Vũ, lôi kéo nàng cùng Trầm phụ tiến lên xe hướng Võ thuật hiệp hội.
Ở trên xe, Trầm Việt Hi nói:“Ba chị rất mê võ thuật, bọn họ thành lập một cái võ thuật hiệp hội, cùng một chỗ nghiên cứu võ học. Ba chị là hội trưởng, Hoan thiếu là trên danh nghĩa là phó hội trưởng.”
“Tần hoan cũng biết võ thuật?” Dạ Bạch Vũ hỏi. Nhớ tới lần kia nắm tay, lực đạo cũng không nhỏ.
“Đúng vậy,hơn nữa còn là cao thủ võ thuật của hiệp hội.” Trầm phụ nói
“Tần tiểu tử cũng thật là, từ khi đến đại lục, cũng không thường cùng ta so chiêu.”
“Con gọi điện thoại kêu nàng đến.” Trầm Việt Hi nói. Nàng biết Tần hoan cùng Lam thấm cũng đến Hongkong.
Thông qua điện thoại, mới biết được Tần hoan cùng Lam thấm đã đến hiệp hội.
“Kim long võ thuật trung tâm vì cái gì muốn tới luận võ?” Ở trong suy nghĩ của Dạ Bạch Vũ, tìm đến người ta gậy phiền toái chính là có ân oán, muốn biết rõ ràng song phương rốt cuộc có ân oán gì mà đến luận võ.
“Dùng luận võ để nâng cao thanh danh.” Trầm Việt Hi nói.
Nguyên lai là vì danh mà đến. Dạ Bạch Vũ đã hiểu.
PS: Ra mắt ba vợ tương lai rồi nhá, những chương sau Tiểu Dạ sẽ gặp cả má vợ =))) Đắng lòng là ba má vợ đều thuộc hội Tiểu dạ, tiểu dạ, chúng ta yêu con =)) nên Việt Hi sẽ lo lắng hết sức, cùng đón xem các chương sau để coi Tiểu Dạ thu phục ba má vợ ra sao nha:">
Truyện còn 3 chương nữa và mình thì đang tìm truyện để Edit, có bạn nào giới thiệu dả lả cho mình mấy bộ hay hay mà Edit dở dang đi:"> Ngắn ngắn thôi nha, Trường thiên là mình chết đó:"> Hôm nay post bài bị lỗi nên giờ này mới xong, mấy bạn thông cảm:">