Dạ bạch vũ trên trán bốc lên mấy cái hắc tuyến, đây là một đôi biểu đệ biểu muội của nàng tại sao thành cháu của Việt Hi, vậy nàng cùng Việt hi không phải quan hệ rối tung rối mù lên sao?
Âm thầm ở trên lưng Trầm việt hi nhéo một cái
“Nói bậy à”
Trầm việt hi ôm Thích nhạc, hỏi:“Nhạc nhạc, gọi ta là gì à?”
“A di.” Thích nhạc ngọt ngào kêu lên. A di tốt lắm, mỗi ngày cho mình ăn ngon, hướng về phía nàng cười, so với biểu tỷ tốt hơn nhiều.
Trầm việt hi đắc ý hướng Dạ bạch vũ
“Nhìn thấy chưa, Nhạc nhạc gọi chị là A di. Ngoan, kêu a di một chút coi Tiểu Dạ.” Vô cùng thân thiết nhéo nhéo hai má Dạ bạch vũ.
Dạ bạch vũ đang xách hành lí, tránh không khỏi chỉ biết nhìn Trầm việt hi bằng ánh mắt khinh thường. Được, kêu a di, buổi tối ngủ sẽ kêu, rồi chậm rãi cho nàng biết thân phận dì cháu là như thế nào à. (Hai người tính hằng đêm sanh ca hả =)))
Thích phong đi theo Dạ bạch vũ, xách hành lý của mình. Bà nội đã chết, về sau phải đi theo biểu tỷ sống qua ngày, cũng không biết thành phố lớn là cái gì. Hắn không yên tâm, lại muốn đi tới mau mau.
Trở lại Thâm quyến,phòng của Dạ bạch vũ trước kia làm thành phòng cho Thích phong ngủ, thư phòng cũng thành phòng ngủ cho Thích nhạc. Hai người rửa mặt xong nằm ở trên giường, Trầm việt hi lôi kéo tay Dạ bạch vũ, vô cùng thân thiết cọ cọ nàng, nói
“Tiểu dạ, chị càng ngày càng thích Nhạc nhạc, em làm cho chị nhận nuôi nàng được không? Làm cho chị thành người giám hộ.” Đầu ngón tay ở trên địa phương mẫn cảm của Dạ bạch vũ làm càn, ánh mắt như hồ ly, hết sức gợi cảm.
“Như thế nào? Muốn làm mẹ của Nhạc nhạc?” Dạ bạch vũ nắm tay nàng hỏi, nữ nhân này, vừa thấy Nhạc nhạc là tình mẫu tử lại tràn ra.
“Muốn a, đương nhiên là muốn rồi.” Trầm việt hi gật đầu nói. Nàng đời này là không thực hiện được hy vọng của mẹ, hơn nữa cũng không nguyện ý sinh đứa nhỏ, có Nhạc nhạc làm con gái đương nhiên không sai chút nào.
Dạ bạch vũ gật gật đầu, nói:“Em không phản đối.” Tránh đi bàn tay đang muốn làm bậy của Trầm việt hi, Dạ bạch vũ xoay người xuống giường.
“Em đi đâu vậy?” Trầm việt hi hỏi.
“Đi cho Nhạc nhạc ngủ, em là biểu tỷ, chị là mẹ, hai ta làm chuyện đó là loạn luân à.”
“Em--, tốt lắm tốt lắm, coi như chị chưa nói.”
Chính mình hơn Thích nhạc gần ba mươi tuổi, theo như cách gọi của Tiểu Dạ, vậy Nhạc nhạc phải gọi mình là tỷ tỷ, cái này thật kì cục a. Cũng thật muốn cho Thích nhạc làm con gái nuôi nhưng Dạ bạch vũ lúc đó lại phải gọi mình là A di......
Trầm việt hi ở trong lòng thở dài, làm tỷ tỷ già thì tỷ tỷ già cũng được. Hờn dỗi liếc Dạ bạch vũ một cái, hướng nàng vẫy tay gọi
“Lại đây.”
Dạ bạch vũ cười cười xem xét nàng: “Chuyện gì?” Nàng cười nhỏ cực, cười lại mang theo một chút lưu manh, tà khí, thêm vài phần mị lực, Trầm việt hi nhìn xem đến thất thần.
“Như thế nào ngây người vậy?” Dạ bạch vũ hỏi.
Trầm việt hi nhẹ nhàng vỗ cái trán
“Chị có chút không thoải mái.”
“Làm sao vậy?” Dạ bạch vũ đi đến trước mặt nàng, tay đưa lên cái trán của nàng
“Không phải mới vừa rồi còn hoàn hảo sao?” Trầm Việt hi đột nhiên ôm lấy Dạ bạch vũ, đem nàng đặt tại giường, xấu xa cười nói
“Em yêu, cười lại một chút cho chị xem.”
Dạ bạch vũ biết bị lừa, kêu lên:“Không cười.” Liều mạng hướng chỗ khác chạy chạy, muốn thoát ra Trầm việt hi.
Trầm việt hi cười xấu xa
“Không cười mà muốn đi sao?” Đưa tay đến hông eo Dạ bạch vũ sờ sờ.
Dạ bạch vũ rất sợ nhột, bị Trầm việt hi sờ sờ nhịn không được cười một tràng, miệng lại quật cường kêu
“Không cười, không cười, sẽ không cười. Oa, ha ha ha.” Nàng bị Trầm việt hi như bạch tuộc ôm lấy chọc vào eo, muốn thoát cũng không xong, cuối cùng nàng không thể không đầu hàng, kêu lên “Tha mạng!”
Trầm càng hi đặt nàng ở dưới thân thể, mỉm cười nói:“Về sau phải cười nhiều một chút, chị thích nhìn em cười.”
Dạ bạch vũ một mặt thở phì phò một mặt gật đầu, nàng sợ Trầm việt hi lại chọt chọt eo nàng.
Trầm việt hi nhẹ nhàng hôn lên môi của Dạ bạch vũ, Dạ bạch vũ tránh đi, nói
“Chị không phải muốn em gọi là a di sao? Như thế nào có thể cùng a di hôn môi!” (Rồi xong chị Hi ham hố:”>)
Trầm việt hi nhìn chằm chằm Dạ bạch vũ
“Tốt lắm, chắc em thấy chị còn không có giáo huấn em tới bến sao?” Vươn tay tính chọc Dạ bạch vũ. Dạ bạch vũ đột nhiên xoay người đem Trầm việt hi đặt ở dưới thân, đem hai tay kiềm chế tay nàng.
“Thùng thùng!” Tiếng đập cửa vang lên, ngoài phòng truyền đến tiếng của Thích nhạc:“A di a di.”
Dạ bạch vũ cùng Trầm việt hi đồng thời quay đầu lại đi, nhìn về phía cửa. Trầm việt hi hỏi:“Nhạc nhạc, chuyện gì? Làm sao vậy?”
“Con muốn theo hai người cùng nhau ngủ, con sợ sợ.”
Dạ bạch vũ che miệng cười trộm hai tiếng, tiến vào ổ chăn. Trầm việt hi liếc Dạ bạch vũ một cái, đứng dậy đem cửa mở ra, Thích nhạc đáng thương ôm gối đầu đứng ở cửa, hốc mắt chứa nước mắt, sợ hãi nói:“Con sợ sợ.”
“Nhạc nhạc không phải sợ.” Trầm việt hi đem Thích nhạc ôm lấy,“A di cùng ngươi trở về phòng ngủ ngon nha?”
Thích nhạc lắc đầu, bĩu môi nói:“Không.” Trước kia đều có bà nội cùng nàng ngủ, nàng mới không cần một mình ngủ.
Nhìn đến nàng lã chã muốn khóc, Trầm việt hi thật sợ nàng khóc, chạy nhanh ôm nàng dỗ ngọt nói “Hảo hảo hảo, Nhạc nhạc cùng a di cùng biểu tỷ cùng nhau ngủ.”
Dạ bạch vũ ở trong chăn buồn chán, vì cái gì Nhạc nhạc kêu Trầm việt hi là a di? Trầm việt hi đem Nhạc nhạc đặt ở trên giường, tiểu nha đầu nhanh như chớp tiến vào chăn, ngủ ở giữa, ôm cổ Dạ bạch vũ, tay nhỏ bé lạnh run đặt ở cổ Dạ bạch vũ lạnh lẽo làm nàng sợ run cả người, nhanh chóng đắp chăn cho Nhạc nhạc,nắm tay nhỏ bé, ôm thân hình nhỏ bé của Nhạc nhạc mang lại ấm áp cho bé. Như thế nào lạnh thành như vậy? Cũng không biết ở ngoài cửa đứng bao lâu.
Trầm việt hi cũng vào trong chăn, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn, nha đầu kia vẻ mặt đắc ý vui vẻ tươi cười. Việt Hi không thể không lắc đầu, ngày tốt cảnh đẹp đã bị tiểu nha đầu này làm thất bại. (Hai người đang muốn làm giề =)))
Thích nhạc chui từ lòng Dạ bạch vũ ra, đi đến gần Trầm việt hi, ha ha cười không ngừng.
Trầm càng hi ôm Thích nhạc, nhẹ nhàng vỗ nàng, dỗ dành nói:“Nhạc nhạc ngoan, a di ôm ngủ.”
Thích nhạc ghé vào người Trầm việt hi, mở mắt to nhìn nàng.
“Đem ánh mắt nhắm lại, không cho mở ra.”
Thích nhạc nghe lời nhắm mắt lại, Trầm việt hi nhẹ nhàng mà vỗ vễ lưng của nàng ru ngủ.
Dạ bạch vũ lăn qua, đến gần Việt hi nhỏ giọng nói:“Chị thật là có tố chất làm mẹ.”
Trầm việt hi lại liếc Dạ bạch vũ. =)))
Dạ bạch vũ xấu xa cười, nhẹ nhàng mà nói khẽ bên vành tai, dùng âm thanh chỉ có Việt Hi nghe thấy
“Mụ mụ mụ mụ, ta muốn bú sữa.”
Trầm việt hi chỉ cảm thấy hạ thân một trận co rút, một dòng nước ấm tràn ra. Nàng nhìn Dạ bạch vũ, đúng là cố ý làm mấy chuyện xấu, nàng biết bên người có tiểu hài tử nên ta không dám làm gì nàng.
Hừ hừ, chờ một lát Thích nhạc ngủ, xem ta như thế nào thu thập nàng.
Dạ bạch vũ cười xấu xa một tiếng, mới không để ý tới cái nhìn đầy uy hiếp của Trầm việt hi, lui thân mình ra, đem toàn bộ đầu đều núp vào trong chăn sau đó đi ngủ.
Mơ mơ màng màng, nàng cảm giác được Trầm việt hi đứng lên, nàng cũng không để ý tiếp tục ngủ.
Trầm việt hi đem Thích nhạc ôm trở về phòng của nàng, sau đó trở lại trên giường, đem chính mình quần áo cởi sạch dán tại người Dạ bạch vũ. Nàng nhẹ nhàng mà kích thích mấy chỗ mẫn cảm của Dạ bạch vũ, tay ở thân thể của nàng ta làm mấy hành động không đúng đắn.
Không tới hai phút, Dạ bạch vũ hai gò má ửng hồng, hô hấp dồn dập, nàng mở hai mắt nhìn Trầm việt hi.
Trầm việt hi tay đặt trên ngực mềm mại của Dạ Bạch Vũ, hạ giọng nói
“Em không phải muốn bú sữa sao?”
Trầm việt hi cùng Dạ bạch vũ hành sự thật lâu mới ngủ, ngày hôm sau rời giường đã rất muộn, Thích phong đang ở phòng khách cho Thích nhạc ăn cơm, làm tốt bữa sáng đặt trên bàn cơm.
Trầm việt hi khoa trương nhéo nhéo mặt Thích Phong, kêu lên
“Ôi, nam nhân tốt của thế kỉ 21.”
Dạ bạch vũ hé miệng cười cười, ở trên bàn cơm, nhìn bữa sáng, biết thích phong còn không có ăn. Nàng đắc ý nói
“Là vậy đó, nhà em tiểu hài tử từ lâu đã là quản gia.”
“Như thế nào là quản gia?” Trầm việt hi hỏi. Nhìn bữa sáng coi cũng phong phú? Bất quá Thích phong còn ít tuổi, đặc biệt là con trai, làm bữa sáng là rất khó khăn.
Dạ bạch vũ có điểm ngượng ngùng nói:“Trước kia toàn bộ nhà em đều là em ấy quản, em ấy có thể đem hết thảy mọi việc đều làm cho thỏa thỏa.”
“Oa, thật sự.” Trầm việt hi kinh dị quay đầu lại, cười với Thích phong nói
“Thích phong, em cũng làm quản gia nhà chị được không?”
“Được, bất quá phải cho em tiền lương.” Thích phong nghiêm trang nói.
“Tiền lương?” Trầm việt hi mỉm cười,“Vậy em muốn bao nhiêu?”
Thích phong vươn hai ngón tay, hai trăm đi, đều người trong nhà, cao quá thật ngượng ngùng.
“Hai ngàn a. Đựơc, nhưng em phải làm tốt đó nha.”
Thích phong sợ tới mức sợ run cả người, hai ngàn? Thầm nghĩ lấy hai trăm. Sợ hãi nhìn phía Dạ bạch vũ, phát hiện nàng đang cúi đầu ăn cơm, như không liên quan đến nàng. Tiếp theo, liếc mắt một cái xem xét nhìn cổ Dạ bạch vũ có mấy vết ứ ngân, thậm chí còn có một dấu răng, cả kinh kêu lên
“Nha, biểu tỷ, cổ chị bị cái gì cắn?”
Dạ bạch vũ “Xì” Một tiếng, vừa mới uống sữa toàn bộ văng ra ngoài, mặt lập tức hồng đến cổ. Nàng thở phì phì nhìn Trầm việt hi, chính mình đem ô mai đặt ở ngực của nàng, nàng lại toàn hôn lên trên cổ.
Trầm việt hi che miệng cười trộm, lén lút bưng bữa sáng hướng một bên trốn trốn.
Thích phong nhìn Trầm việt hi, nhìn nhìn lại Dạ bạch vũ, tựa hồ lập tức hiểu được cái gì, mặt đỏ lên. Đặt bát cơm xuống, săn sóc chạy về trong phòng lấy mấy miếng băng cá nhân, đưa cho Dạ bạch vũ
“Biểu tỷ, dán lên đi.”
Dạ bạch vũ lúc ấy hận không thể tìm cái lỗ đi xuống, Trầm việt hi chạy nhanh ôm Thích nhạc bưng bữa sáng chạy ra xa, miễn cho Dạ bạch vũ nổi điên.
Thích phong thấy Dạ bạch vũ không lấy băng dán cá nhân, nghĩ nàng có thể là không biết dùng, lại xé mở băng dán cá nhân giúp, sau đó quay đầu nhìn Trầm việt hi
“Việt hi tỷ, chị về sau có thể hay không đừng khi dễ biểu tỷ của em?”
“Ok ok.”
Trầm việt hi liều mạng gật đầu, miệng ráng nhịn cười ra tiếng. Dạ bạch vũ thực sự xúc động đến mức muốn đem Thích Phong đá xuống lầu, tiểu tử thúi không thể làm bộ như không thấy sao?
Thích nhạc nhìn thấy Trầm việt hi miệng méo mó cười không ra tiếng, cơ thể nhảy dựng lên, hướng về phía Dạ bạch vũ kêu lên
“Biểu tỷ, biểu tỷ, không tốt rồi, A di mặt bị rút gân.” =))))))))))
Trầm việt hi che lại mặt mình xem xét Thích nhạc, trên mặt hiện lên mấy cái hắc tuyến, rút gân sao? Mặt của nàng bị rút gân?
“Tiểu hài tử biết gì, ăn cơm đi!” Trầm việt hi bực bội rống lên, đem bữa sáng đút vào trong miệng Thích nhạc, không cho Nhạc nhạc nói chuyện nữa.
PS: Coi chương này cười muốn rút gân =)))))))))))) Công nhận càng ngày càng thích em Thích Nhạc, đáng yêu vô đối:"> Chương sau em ấy sẽ tiếp tục làm cho mọi người hú hồn chim én, chờ đợi tiếp nha ^_^
Thật sự mình rất vui vì chương trước mình mới post hôm qua mà nay đã được 15 votes, lần đầu tiên mình được nhiều votes như vậy và hi vọng chương này ngọt tận tym như vậy sẽ còn được ủng hộ nhiều hơn:"> Cám ơn sự ủng hộ của các bạn:"> Rất hoan nghênh các bạn cmt trao đổi tán gẫu trên trời dưới đất với mình =))