Dã Đồ

Chương 15: Chọc thủng nó!




Trong phòng bật một chiếc đèn nhỏ màu vàng ấm, Lý Mặc để Nhiêu Tầm ngồi trên giường, còn bản thân anh ngồi xổm bên chân hắn, thay hắn xắn quần lên, dùng dầu hoa hồng giúp hắn xoa bóp vết bầm xanh tím ở cổ chân.

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn cáu kỉnh với ba mẹ? Đã thế còn trèo từ tầng 5 xuống.” Lý Mặc có chút vui vẻ, lại có chút lo lắng, vô tình tăng thêm lực tay.

“Tôi cũng không lớn lắm, còn trẻ chán.” Nhiêu Tầm nhướn mày, có vẻ tâm trạng không bị những việc trước đó ảnh hưởng.

Nhưng nét mặt này lại dần dần biến mất, Nhiêu Tầm nhìn Lý Mặc xoa thuốc vào cổ chân mình, thản nhiên để tay trên đỉnh đầu anh, xoắn tóc anh chơi đùa như không có chuyện gì.

“Chắc là nhẫn nhịn đến cực hạn, có cảm giác như nếu không chạy ra ngoài thì sẽ xong đời.”

“Bởi vì mẹ cậu?”

“Cũng không hẳn, còn vì rất nhiều việc nữa.”

“Vậy phản ứng đầu tiên của cậu sau khi chạy ra ngoài là đến nhà tôi?”

“Vốn định về chung cư nhưng nghĩ lại thấy hay là thôi, đến chỗ của anh tốt hơn.”

“Tốt ở đâu?”

Lần này Nhiêu Tầm không trả lời, nhưng bàn tay đặt trên đỉnh đầu Lý Mặc vẫn luôn không ngừng vuốt tóc anh.

Lý Mặc không tiếp tục hỏi gì thêm, chỉ cần biết phản ứng đầu tiên sau khi Nhiêu Tầm bỏ nhà đi trốn là đến chỗ anh thì đã quá đủ rồi, anh hiểu rõ đạo lý tham lam có khả năng mất nhiều hơn được.

Một lát sau, xoa thuốc xong xuôi, hai người lại cùng nhau vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Nhiêu Tầm ở bên cạnh bồn rửa rửa mặt, Lý Mặc ở cạnh hắn đánh răng, anh xuyên qua tấm gương nhìn khuôn mặt dính nước của hắn.

Nếu có thể mãi luôn như thế này thì tốt biết mấy? Lý Mặc nhìn bản thân mình và Nhiêu Tầm trong gương, đột nhiên lắc đầu nhẹ, súc sạch sẽ bọt trong miệng, rồi lấy khăn lông của mình, nhón chân giúp Nhiêu Tầm lau mặt.

Có lẽ bởi vì đêm nay hồi tưởng lại quá nhiều việc trong quá khứ, có lẽ bởi vì quá phiền lòng chuyện gia đình, Nhiêu Tầm không ngăn cản động tác của Lý Mặc, nhưng vẫn luôn nhìn anh làm mấy việc vụn vặt này nọ cho mình.

Rất nhanh, hai người khoan khoái nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà vệ sinh, cùng nằm sóng vai trên giường của Lý Mặc giống như lần trước.

Nhiêu Tầm chìm vào giấc ngủ cực kỳ nhanh, tựa như dù có chuyện lớn bằng trời cũng không đáng để hắn phải mất ngủ, nhưng đêm nay lông mày hắn đã âm thầm để lộ một ít cảm xúc, mi mắt cũng thi thoảng run nhẹ, thoạt nhìn không yên ổn lắm.

Lý Mặc mở to mắt nhìn hắn, bỗng vươn một ngón tay, nhẹ nhàng đè lại mi mắt run run của người đối diện.

Nhiêu Tầm vẫn ngủ như cũ, chẳng hề có bộ dạng như muốn tỉnh.

Tròng mắt Lý Mặc xoay hai vòng nhanh như chớp, anh bất ngờ kề sát hắn, để chóp mũi mình dán lên chóp mũi hắn.

Quả nhiên, hơi thở nhè nhẹ lập tức phả vào mặt Lý Mặc, không quá giống không khí bình thường, đây là luồng khí mang theo độ ấm cùng mùi hương riêng biệt.

Lý Mặc cảm thấy trên thế giới sẽ không còn nơi nào an tâm như vậy, anh thoải mái cọ cọ đầu chóp mũi hắn, rồi chếch môi lên một chút, chầm chậm dán lên môi Nhiêu Tầm.

Dường như Nhiêu Tầm đang say giấc cảm giác được gì đó, lông nhày nhíu chặt, hơi thở vốn vững vàng cũng dần trở nên hỗn loạn.

Nếu dán thêm vài giây nữa e rằng hắn sẽ tỉnh mất.

Nhưng Lý không nhúc nhích, anh tiếc nuối loại xúc cảm khiến người mê muội này, thậm chí không còn thỏa mãn chỉ với cái chạm môi, chưa tới vài giây sau anh thế mà lại hé miệng, dùng đầu lưỡi liếm môi Nhiêu Tầm.



Nơi ấy cùng bề ngoài thực sự giống hệt nhau, khô ráo cực kỳ, nhưng mùi vị lại rất ngon, mát lạnh, phía trên còn vương lại mùi kem đánh răng bạc hà dịu nhẹ.

Nhiêu đây vẫn chưa đủ, Lý Mặc tiến về trước thêm một chút, ngậm lấy toàn bộ môi dưới của hắn, dùng đầu lưỡi liếm ướt đẫm bờ môi khô ráo kia.

Mở mắt ra, phát hiện tôi đi, Lý Mặc nhắm hai mắt thầm cầu nguyện trong lòng.

Nếu Nhiêu Tầm mở to mắt, nhìn thấy anh giống như kẻ biến thái hôn trộm hắn, vậy anh liền có thể bình thản chọc thủng lớp giấy cửa sổ này.

Nếu như Nhiêu Tầm không chán ghét, có lẽ họ có thể làm ít việc càng quá mức hơn. Những việc đó anh từng thấy một vài ông chủ làm qua, khi ấy anh còn làm việc ở chỗ người bảo trợ, có mấy lần anh giúp khách hàng canh giữ cửa, tận mắt nhìn thấy một ông chủ ghé đến chọn một con vịt ăn mặc hở hang bước vào, chẳng lâu sau bên trong truyền ra những âm thanh khó nghe, Lý Mặc mới nhìn thoáng qua khe cửa lập tức quay ngoắt đầu về, kiểu phát tiết thú tính như thế khiến anh cảm thấy ghê tởm.

Nhưng Nhiêu Tầm không giống vậy, hắn hoàn toàn bất đồng với mấy ông chủ trung niên béo phì đó, Nhiêu Tầm gầy gầy, trắng trắng, sạch sẽ, khi cười lên có phần qua quýt cùng bất cần, giống như đang nhẫn nhịn điều gì, lại giống như nhìn ai cũng thấy chướng mắt. Hắn cũng không có mùi của người già và mùi mồ hôi như trên cơ thể mấy ông chủ đó, trên người hắn lúc nào cũng có mùi hương nhẹ nhàng thoải mái, trên môi còn có mùi bạc hà dịu nhẹ từ kem đánh răng.

Nếu mình cùng hắn làm loại chuyện này, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ lộ ra bộ mặt xấu xí nhất của bản thân như những ông chủ đó, hắn nhất định sẽ đối xử vô cùng dịu dàng với mình, có khi cử chỉ còn mang theo một chút… yêu thương?

Sao lại thế này, những chữ nặng nề này bất ngờ nhảy ra trong đầu Lý Mặc, anh kinh ngạc phát hiện bản thân vốn không hề ghê tởm loại việc ấy, thậm chí còn có phần âm thầm chờ mong, anh muốn nhìn thấy biểu tình của Nhiêu Tầm vào thời khắc ấy, có khi hắn cũng sẽ vì sự tồn tại của anh mà đánh mất lý trí, hoặc phát ra đôi chút âm thanh đến chính anh cũng không dám tưởng tượng đến?

Lý Mặc biết phần lớn hai người đàn ông ở bên nhau sẽ phân chia một người trên một người dưới, nếu là anh và Nhiêu Tầm…. Vậy anh bằng lòng để Nhiêu Tầm tiến vào và chế ngự. Anh một thân một mình ở bên ngoài phiêu bạt đã lâu, không ai để ý sống chết của anh, cũng không ai muốn kiểm soát anh, thế nhưng anh rất muốn bị kiểm soát.

Nghĩ đến đây, Lý Mặc dựa vào cảm giác tìm kiếm tay Nhiêu Tầm dưới lớp chăn, trước tiên vuốt ve lòng bàn tay hắn trong chốc lát, rồi mới bắt đầu nắm lấy tay hắn đặt lên eo mình, cố chấp khiến hắn ôm lấy anh.

Áo ngủ trên người rất mỏng nhưng Lý Mặc vẫn cảm thấy chiếc áo ngủ mỏng manh này thật vướng víu, thoắt cái cởi áo ngủ ra, rồi một lần nữa đặt cánh tay Nhiêu Tầm về lại trên eo mình, bây giờ cuối cùng cũng thỏa mãn.

Nếu Nhiêu Tầm cũng có thể cởi áo thì tốt biết mấy, Lý Mặc hơi tiếc nuối nghĩ.

Nhưng lá gan anh thực sự không lớn đến vậy, chỉ là tùy tiện nghĩ đến rồi thôi, cuối cùng anh chỉ ôm lấy eo Nhiêu Tầm, rúc vào ngực hắn ngủ thiếp đi.

Cơ thể Nhiêu Tầm đè lên có chút cộm người, nhưng Lý Mặc lại cảm thấy thoải mái. Nằm trong lòng như vậy, bị cơ thể hắn bao bọc lấy, Lý Mặc bỗng cảm thấy bản thân như đang ở trong một lồng giam được đắp nặn từ xương cốt.

Nhưng anh thích lồng giam. Anh không muốn tự do, anh muốn trói buộc.

Ngày hôm sau tỉnh lại Nhiêu Tầm đã biến mất. Chiếc áo ngủ bị cởi đêm qua được xếp gọn đặt cạnh gối, Lý Mặc vén chăn ngồi dậy, cúi đầu nhìn nửa thân trên trần trụi của mình, rồi lại liếc nhìn chiếc áo ngủ gấp chỉnh tề, cuối cùng khó khăn nuốt nước bọt.

Anh biết bản thân lần này có khả năng thực sự bị phát hiện rồi.

Trong phòng trống không, ra khỏi phòng ngủ chỉ còn nghe thấy mỗi tiếng ngáy rung trời của Tần Tiểu Mao ở phòng ngủ cách vách.

Lý Mặc lục tìm trong đống quần áo dày Nhiêu Tầm cho anh, ước lượng mỗi một món đều đáng giá hơn cả chính anh, sau cùng chọn một chiếc áo lông đen tuyền mặc vào, rồi lại mặc thêm áo lông vũ của Nhiêu Tầm.

Mấy hôm nay nhiệt độ tiếp tục hạ thấp, sắp âm gần 15 độ, nhưng Lý Mặc không lạnh một chút nào, bước nhanh trên mặt đường kết băng. Khi gần tới tiệm sửa xe thì mua một lồng bánh bao nhỏ và sữa đậu nành ở quầy hàng trước cửa tiệm sửa xe rồi mang vào, vừa thay đồng phục làm việc vừa gặm bánh bao.

Cô bé ở tiệm sửa xe biết sang năm anh sẽ nghỉ việc, còn đang đơn phương giận dỗi anh, lúc ăn cơm trưa cách xa anh tám trượng, khi người khác nói chuyện pha trò còn không quên nói bóng gió Lý Mặc.

1 trượng = 3,33m (Trong hệ đo lường cổ Trung Hoa, do thước Trung Quốc cổ dài khoảng 0,33 mét, một trượng Trung Hoa dài 3,33 mét. Nguồn: wikipedia)

Lý Mặc bị cô bé làm cho hết sức bất đắc dĩ, giữa chừng anh chạy đi mua cho cô bé một que kem, chủ động cúi đầu hỏi cô bé có muốn ăn không, lúc này mới dỗ được người ta đồng ý nói chuyện bình thường với mình.

Khi tan làm lại có thêm một vị khách đến, những người khác vừa thấy phải tăng ca thì lượn còn nhanh chim. Lý Mặc mới cởi đồng phục được một nửa, nhìn vị khách mới đến thì đành mặc vào, giúp người đàn ông trung niên mặc tây trang đi giày da sửa xong xe rồi mới đi vào phòng sau thay quần áo của mình.

Cách giờ tan làm đã được một tiếng, Lý Mặc lau mồ hôi vì mệt nhọc trên trán, tưởng tượng đến việc về nhà là có thể nhìn thấy Nhiêu Tầm, anh vuốt gọn mái tóc rối bù, lúc này mới khoá cửa bước ra khỏi cửa tiệm.



Bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, chỉ còn vài ngọn đèn đường lúc sáng lúc tối ngoan cường loé lên. Nhiêu Tầm ngậm điếu thuốc dựa vào thân cây, trong tay cầm một gói thuốc lá ngoại màu xanh dương.

Trông thấy Lý Mặc đi ra, Nhiêu Tầm cạch một tiếng cắn vỡ hạt thơm ở đầu lọc, vẫy tay cười với anh: “Hôm nay hiếm lắm tôi mới được tan làm đúng giờ, ai ngờ anh phải tăng ca.”

Lý Mặc giật mình một chút, băng nhanh qua đường lớn, khi đang muốn xông lên ôm hắn chợt ý thức được gì đó rồi lập tức thu tay về, cuối cùng chỉ chạm nhẹ bả vai hắn.

“Cậu đến đây làm gì thế?”

“Ban đầu định tìm anh để cùng nhau về nhà.” Nhiêu Tầm nói: “Nhưng sớm thế này mà đã về nhà thì chán lắm, con phố phía trước hình như mới khai trương khu trò chơi điện tử, anh muốn đi không?”

Nghe thấy khu trò chơi điện tử, hiện tại Lý Mặc mới chợt nhận ra Nhiêu Tầm thực sự vẫn còn là một người trẻ tuổi, hiển nhiên cảm thấy hứng thú với mấy thứ này.

Anh gật đầu nhẹ, đứng bên cạnh chờ Nhiêu Tầm hút xong nửa điếu thuốc còn lại.

Nhưng bầu không khí hôm nay dường như có chút không đúng, Nhiêu Tầm khi hút thuốc nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt kia khác biệt hoàn toàn với những ánh mắt trước giờ, Lý Mặc nhạy bén nhận ra ánh mắt này như mang theo đôi chút dục vọng.

Hắn nhất định đã phát hiện gì rồi, Lý Mặc giãy giụa nghĩ.

Dù anh muốn bị phát hiện nhưng lúc này vẫn có phần đứng ngồi không yên, tay chân luống cuống muốn rút điếu thuốc trong túi hút cho đỡ thèm, không ngờ vừa mới móc được một góc hộp thuốc, tay đã bị người khác đè lại.

Một tay Nhiêu Tầm ấn mu bàn tay anh, một tay rút một cây từ trong hộp của mình, cắn vỡ hạt thơm ở đầu hút, rồi lúc này mới đưa điếu thuốc qua cho Lý Mặc.

“Anh đừng hút hộp ấy nữa, hăng lắm, cũng không tốt cho cơ thể.”

Dứt lời, Nhiêu Tầm đưa điếu thuốc kia cho Lý Mặc, “Lãnh đạo cho, có hơi đắt.”

Lý Mặc nhận điếu thuốc, nhìn chăm chú vào vết cắn trên đầu lọc, không chút do dự đút vào miệng mình.

Mùi bạc hà cay nồng lập tức chui vài miệng, Lý Mặc hút hai hơi, cảm nhận mùi vị thứ này khi hít vào đúng là đậm hơn cái hộp thuốc lá màu đỏ rực kia của anh thật.

Sau đấy Nhiêu Tầm châm lửa cho anh, còn không quên nói đùa trêu anh: “Đội trưởng Phương lấy cái này từ chỗ Cục trưởng, anh hiện tại hút chính là thuốc lá của Cục trưởng.”

Lý Mặc khụ một tiếng ho sặc lên, vội vàng nuốt xuống ngụm khói, phất tay nói: “Tôi nhận không nổi, nhận không nổi đâu.”

Mỗi khi anh để lộ bộ dạng thất kinh như vậy, Nhiêu Tầm đều có vẻ đặc biệt cảm thấy hứng thú. Nhưng Nhiêu Tầm không nói gì, cứ thế một hơi rồi lại một hơi hút thuốc, nhìn chằm chằm Lý Mặc không chớp mắt.

Lý Mặc có linh cảm Nhiêu Tầm đã phát hiện ra tâm tư của anh, chẳng qua anh không xác định được rốt cuộc hắn bắt đầu nhận ra từ giai đoạn nào, hôn trộm hay là ôm hắn ngủ cả đêm? Hoặc có lẽ sớm hơn? Nhưng bất luận là cái nào, ngày hôm nay có khả năng anh không thể bình yên vô sự lừa gạt cho qua.

Lý Mặc hút mạnh một hơi thuốc lá, trong quá trình chầm chậm nhả khói anh đã quyết định tốt tất cả.

Chờ nhả xong hơi khói thuốc này, Lý Mặc bất ngờ nắm lấy tay áo Nhiêu Tầm, dùng sức nắm chặt cổ tay hắn.

Anh ném điếu thuốc cháy vào thùng rác, cho bản thân ít thời gian chuẩn bị, ngẩng đầu vừa hay bắt gặp ánh mắt kinh ngạc hiếm thấy của Nhiêu Tầm.

“Nhiêu Tầm, cậu muốn lên giường với tôi không?”

Khục một tiếng, Nhiêu Tầm sặc hết khói vào phổi, lần đầu tiên ở trước mặt Lý Mặc ho sặc sụa.

Cơn ho này nhanh chóng kết thúc, Nhiêu Tầm giơ tay ném điếu thuốc kẹp giữa ngón tay mình vào thùng rác, bực bội vò tóc, nhíu mày nói với Lý Mặc: “Anh có biết bản thân đang nói cái gì không?”